BÊN NGOÀI GIÓ LỚN, THEO EM VỀ NHÀ

Edit: Haullyn

Đầu óc Hứa Tiếu Vi trở nên trống rỗng, bàn tay dừng trêи eo Giang Tấn nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn, chỗ vạt áo bị năm ngón tay tóm chặt lưu lại những vết nhăn khó coi, khiến cho hình tượng ngày thường của hắn được cẩu thả vẽ thêm một dấu phẩy.

Nhận thấy Hứa Tiếu Vi không còn phản kháng, Giang Tấn cắn chặt môi dưới của cô rồi mới buông ra.

Mượn chút ánh sáng ít ỏi từ ánh trăng mờ ảo, Hứa Tiếu Vi nhìn thấy khuôn mặt gần ngay trong gang tấc, ánh mắt hắn thâm trầm, giống như chất chứa tia lửa bừng sáng.

Trước khi Hứa Tiếu Vi kịp nhận ra những cảm xúc chợt loé lên trong đáy mắt hắn, Giang Tấn đã đem tay cô buông ra, đi lên tầng mà không nói một lời nào.

Hứa Tiếu Vi sờ sờ môi dưới còn đang ẩn đau, nhìn bóng dáng của hắn mà mắng sau lưng, "Sao anh ta lại vô trách nhiệm như vậy chứ, hôn xong liền chạy là sao!"

Giang Tấn dừng bước quay lại nhìn cô, "Vô trách nhiệm?"

Cô là người duy nhất dám nói điều này với hắn.

Giang Tấn đứng cao hơn Hứa Tiếu Vi ba bậc cầu thang, hắn cứ như vậy từ trêи cao nhìn xuống cô, nghiêm túc mím chặt môi. Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm, Hứa Tiếu Vi lạnh hết cả sống lưng, không phục ngạnh cổ tiếp tục nói, "Lần trước tôi bị tát, anh có thể chê tôi vô dụng không làm gì được, nhưng lần này không liên quan đến tôi, làm sao tôi biết được dây thép đột nhiên lại gặp vấn đề. Hơn nữa chân tôi vẫn còn bị thương, sau khi tôi tỉnh lại, một tháng sau đó cũng không thấy bóng dáng của anh. Bây giờ mới tới phát giận lên người tôi, khiến chân tôi lại đau rồi. Tôi đau tôi tự chịu, chứ tôi có đẩy cái đau sang cho anh được đâu ?."

Vừa dứt lời, Hứa Tiếu Vi liền trộm nhìn Giang Tấn, thấy hắn đã xoay người lại đối mặt với cô, cô cũng có chút tự tin đấy, nhưng không đủ trong trường hợp này, nhỏ giọng thì thầm: "Thật sự rất đau......"

Để trông thật hơn một tí, Hứa Tiếu Vi còn cố ý hơi nhấc cái chân bị thương lên.

Thật ra vết thương lần này của cô cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là do trùng lên vết thương cũ nên mới bị sưng tấy lên một chút, nhưng nghỉ dưỡng vài ngày là đỡ sưng nhiều. Sự cố đã xảy ra được một tháng, vết thương bình thường hẳn cũng đã lành, cho nên lúc cô nói miệng vết thương của mình vẫn còn đau, cô chột dạ không dám nhìn Giang Tấn, sợ hắn sẽ thấy được hết ý trong mắt cô, sợ bị bại lộ.

Đối phương không nói một tiếng nào, Hứa Tiếu Vi chuẩn bị đi xuống cầu thang thì lâng lâng bên tai tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.

Sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên trêи đỉnh đầu, "Tới kia ngồi đi."

Hứa Tiếu Vi bỗng chốc ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Giang Tấn hướng cằm tới sô pha, cô hiểu ý lập tức chạy xuống đi tới chiếc ghế sô pha. Giang Tấn đi phía sau cô bắt đắc dĩ cười lắc đầu.

Hắn biết cô đang nói dối, nhưng không có cách nào có thể trách cứ cô.

Giang Tấn đến chỗ tủ y tế lấy hộp thuốc, đi ra đã thấy Hứa Tiếu Vi ngồi sẵn trêи sô pha, bộ dáng nhăm nhúm giả vờ vết thương vẫn còn đau, Giang Tấn nâng chân cô lên còn cố ý thở dài một hơi.

Giang Tấn dùng điều khiển từ xa mở đèn phòng khách lên, lúc này ánh sáng mới rực rỡ xuất hiện, phòng khách sáng đèn khiến Hứa Tiếu Vi nhìn rõ hơn khuôn mặt Giang Tấn.

Hắn ngồi xổm bên cạnh ghế, nắm lấy mắt cá chân cô đặt lên đùi, lòng bàn tay Giang Tấn thật sự rất ấm, hắn xoa dầu thuốc vào lòng bàn tay, lực đạo nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân bị thương của cô.

Tư thế hơi nghiêng đầu của Giang Tấn khiến Hứa Tiếu Vi nhìn thấy rõ xương quai hàm góc cạnh của hắn, hình như hắn lại gầy hơn so với lần trước gặp, đến cả thời gian về nhà hắn còn không có nhưng hắn vẫn luôn giữ một bộ dáng đĩnh đạc bình thường. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng cứng rắn như thường, động tác lại ôn nhu không ngờ, như sợ làm đau cô, chỉ cần cảm thấy Hứa Tiếu Vi có động tác thu chân lại, hắn sẽ lại giảm lực đạo.

Hứa Tiếu Vi nhìn Giang Tấn đang chậm rãi nghiền ngẫm mình mà cảm giác như cô đang T.R.Ầ.N T.R.U.Ồ.N.G để mặc hắn đánh giá vậy, thật xấu hổ. An tĩnh một lúc, hắn cuối cùng cũng nói: "Lúc nào em cũng không để tâm đến lời nói của tôi."

Trong giọng nói chứa đầy vẻ bất lực và dịu dàng mà hai người đều không nhận ra.

Hứa Tiếu Vi lắc đầu nói không.

Giang Tấn nắm chặt mắt cá chân nhìn cô, "Vậy tôi đã nói gì với em?"

Hứa Tiếu Vi: "......"

Hắn nói nhiều câu như vậy thì làm sao cô biết hắn muốn hỏi câu nào bây giờ.

Giang Tấn chưng vẻ mặt "hoá ra là không thèm nhớ", hắn kiên nhẫn nói lại cho cô nghe: "Tôi đã nói, không được có tai tiếng với người khác giới, em có nhớ không?"

"...... Ừm, đã nhớ."

Đây là nội dung được bổ sung trong bản hợp đồng, khi đó Hứa Tiếu Vi dã không đọc kỹ nội dung hợp đồng trước khi ký. Mãi về sau, Ngô An Toàn mới mách lẻo với Giang Tấn là Hứa Tiếu Vi có quan hệ thân thiết với Phó Thần, và thế là điều khoản này đã được Giang Tấn bổ sung thêm vào.

Sau lúc đó, Hứa Tiếu Vi trở về nhà tìm bản hợp đồng để kiểm tra lại các điều khoản, cô nhìn thoáng qua phía trêи cùng dòng chữ ĐIỀU KHOẢN ĐI KÈM được đánh bằng phông chữ in hoa nổi bật.

Giang Tấn liếc cô một cái, cẩn thận đặt chân cô xuống thảm rồi cất thuốc vào hộp: "Nhắc lại."

Hứa Tiếu Vi: "Không được có tai tiếng với người khác giới."

Ánh mắt Hứa Tiếu Vi luôn dùng trêи người Giang Tấn, cô thấy khi Giang Tấn nghe cô nói lại, khoé môi của hắn hơi cười nhẹ, nhưng sau khi Hứa Tiếu Vi chớp mắt xác nhận lại sự thật, độ cong của khoé môi đã được đối phương kìm xuống cẩn thận.

Lực đóng nắp hộp thuốc hơi mạnh khiến dây thần kinh ở cánh tay bị thương căng chặt, đột nhiên co giật dữ dôi, đau đến thấu tim thấu xương, hắn bình tĩnh đổi tay đặt hộp thuốc lên bàn trà. Mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế sô pha, dựa vào thành ghế nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ nói với Hứa Tiếu Vi: "Vậy thì giải thích cho tôi về mối quan hệ giữa em và Phó Thần."

Hứa Tiếu Vi gần như không cần nghĩ, "Tôi và anh ta chỉ là quan hệ tiền bối hậu bối thôi, ảnh trêи mạng là ảnh chụp trong lúc quay, vì tôi muốn chọc tức Đoạn Lam nên mới đồng ý đóng cảnh đó."

Ai mà biết dân mạng có não lớn như vậy, còn tự vẽ ra kế hoạch kết hôn giữa hai người......

Nói xong, Hứa Tiếu Vi thấy Giang Tấn vẫn nhắm mắt không có phản ứng gì, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, Hứa Tiếu Vi với lấy cái chăn mỏng muốn đắp lên cho hắn, khi cô tới gần Giang Tấn, đầu gối vô tình chạm vào bàn tay hắn.

Giang Tấn phản ứng mãnh liệt, nhanh chóng thu tay lại, đồng thời mở to mắt nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Hứa Tiếu Vi đang định quỳ xuống đắp chăn cho hắn, cô đột nhiên quẫn bách ngượng ngùng khi bị ánh mắt Giang Tấn nhìn chằm chằm, trong lòng rối rắm hai giây, Hứa Tiếu Vi vội vàng đắp chăn cho hắn, sau đó ngồi lên ghê sô pha giữ khoảng cách an toàn với hắn, "Ngày kia đóng mắt, anh có đến gặp tôi không?"

"Em hi vọng tôi sẽ tới?"

Hứa Tiếu Vi căng thẳng, cô lại nhìn Giang Tấn, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của hắn.

Cô hi vọng sao? Chính cô cũng không biết.

Hứa Tiếu Vi đang đấu tranh nội tâm, vô tình liếc nhìn đôi môi hơi nhếch lên của Giang Tấn, chợt nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt giữa hai người trêи cầu thang, mặt cô nóng lên, giống như con thỏ nhỏ vội vàng bỏ chạy, cô lập tức chạy vụt lên tầng.

Giang Tấn ngồi đó nhìn bộ dáng chạy trối chết của cô, nhịn không được lắc đầu bật cười, thật đáng yêu. Hắn đứng dậy chuẩn bị lên tầng thì trợ lý gọi: "Ông chủ, sao ngài lại tháo thạch cao ra ạ? Bác sĩ nói phải cố định 6 tuần nữa........."

Giang Tấn: "Không cần lo lắng, kết quả việc lần trước tôi bảo cậu điều tra đâu?"

...

- ----------------------------------------

Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.

Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!

#Haullyn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi