BÊN NGOÀI GIÓ LỚN, THEO EM VỀ NHÀ

Edit: Aeng 앵

Giang Tấn đưa Hứa Tiếu Vi đến một bãi cỏ gần đó, Giang Tấn đi ở phía trước, Hứa Tiếu Vi theo sát sau đó.

Đèn đường xung quanh không được sáng lắm, làm đầu của Hứa Tiếu Vi choáng váng vì sức nóng mà Giang Tấn vừa mới phả vào, khiến cô không cẩn thận mà vấp phải một hòn đá suýt nữa thì ngã.

Giang Tấn thấy thế liền thở dài, đưa tay ra trước mặt cô, dùng giọng điệu khiến người khác không thể cự tuyệt được: "Nắm."

Bàn tay hắn rất to và ấm áp, đem tay của Hứa Tiếu Vi nắm chắt trong lòng bàn tay của mình, khiến đọ ấm từ ngón tay như lan tỏa đến thân thể của Hứa Tiếu Vi.

Mặc dù toàn thân được bao quanh bởi gió lạnh, nhưng cả người Hứa Tiếu Vi giống như đang được dựa vào đống lửa, không hề cảm thấy lạnh một chút nào. Hứa Tiếu Vi được Giang Tấn dẫn đến bãi cỏ, sự chú ý của cô đều tập trung vào người đàn ông cao lớn trước mặt.

Một chút không chú ý, cô lại vấp chân vào hòn đá suýt ngã.

Hứa Tiếu Vi cảm thấy có một ánh mắt hùng hổ dọa người rơi xuống trêи đầu cô, cô giằng co vài giây với vẻ mặt xấu hổ, ngẩng đầu lên cười, "Chúc mừng năm mới."

Giang Tấn: "......"

Đối diện với cặp mắt đen láy hàm chứa nụ cười của cô, những lời nói vừa đến bên miệng của hắn liền bị đánh lui, Giang Tấn lắc đầu bất lực, giơ tay búng trán cô, "Nhìn đường đi."

Giang Tấn đưa Hứa Tiếu Vi đến giữa bãi cỏ mới buông tay cô ra, Hứa Tiếu Vi đứng ở đó trộm liếc nhìn hắn, "Tôi cảm thấy nó có hơi không chân thực."

Giang Tấn nhìn lại cô, "Hả?"

"Trải qua nhiều năm ăn tết một mình như vậy, tôi chưa từng nghĩ sẽ có người ở lại ăn tết cùng tôi đâu."

Giang Tấn không nói lời nào, chờ cô cùng đi theo. Hứa Tiếu Vi chuyển tầm mắt, nhìn bầu trời đầy sao vô tận, "Tết Nguyên Đán năm nào tôi cũng sẽ làm thêm một vài công việc. Tôi muốn kiếm thêm tiền để biếu mẹ trong năm mới. Đề phòng bà ấy khỏi lo lắng, tôi nói dối bà ấy là tôi đã được một công ty môi giới ký hợp đồng. Nói rằng nơi đó rất tốt, tôi không dám quay về nhà nhiều, sợ rằng tôi sẽ không kiềm chế được nước mắt của mình. Tôi sợ sẽ khóc trước mặt mẹ, bao nhiêu năm rồi, mỗi khi tôi sắp không kiên trì nổi thì tôi luôn dặn mình rằng bản thân là người thân cuối cùng của bà ấy rồi, nếu tôi mà ngã xuống, bà ấy phải làm sao đây.

"Cho nên Giang Tấn, cảm ơn anh đã sẵn lòng giúp đỡ tôi, và cảm ơn anh... Hôm nay hãy đến ở bên cạnh tôi, đây là đêm giao thừa đáng nhớ nhất của tôi."

Hứa Tiếu Vi trước kia đã từng có đủ loại mong đợi đối với lễ hội hàng năm, Giang Tấn cũng không hiểu được tại sao các cô gái lại thích những dịp lễ hội đến như vậy, giống như ngày 14/2 hằng năm là ngày lễ tình nhân, rõ ràng không phải là đêm giao thừa, nhưng họ lại cũng rất mong đợi.

Hắn nhớ có lần đi ngang qua sảnh của học viện để hóng gió, ngẫu nhiên nghe thấy Hứa Tiếu Vi đang thảo luận đi đâu chơi với bạn bè, còn nghe cô nói rằng đêm giao thừa rất quan trọng đối với cô ấy, từ bỏ năm cũ, đón chào năm mới, đại diện cho một khởi đầu mới.

Giang Tấn đem những lời cô nói ghi tạc vào trong lòng, lúc ấy ở trong lòng, hắn đều yên lặng xắp xếp các hoạt động đón giao thừa cho cô, nhưng cũng không được bao lâu.

Nhoáng lên 6 năm qua đi, Giang Tấn luôn ghi nhớ tầm quan trọng của đêm giao thừa đối với Hứa Tiếu Vi, mấy ngày trước, hắn còn bảo trợ lí dời hết lịch vào tối nay ra.

Hứa Tiếu Vi vừa nói xong, bên hai vai của cô đã bị một cỗ lực kéo lại, Giang Tấn hướng mặt cô đối đối diện với chính mình, nhẹ giọng nói: "Bọn họ cố gắng chôn vùi em, nhưng đừng quên em chính là một hạt giống nhỏ."

"Vậy anh sẽ là ánh mặt trời sao?"

"Ừ."

"Hạt giống luôn cần ánh sáng để nảy mầm ", Hứa Tiếu Vi nhìn anh ta một cách nghiêm khắc," Vậy nên nói, mặt trời chính là một phần thiết yếu trong sự sống của hạt giống đó. "

Giang Tấn nhướng mày, "Vậy em cảm thấy tôi là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của em ư?

Hứa Tiếu Vi gật gật đầu, "Đúng vậy."

Giọng nói rơi vào bên tai, ánh mắt Giang Tấn hơi co lại, đáy mắt vốn đang bình lặng lại vì một câu nói của cô mà dậy sóng, hắn có chút trầm mặc trong vài giây, rồi sau đó lại bật cười.

Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu lên nhìn hắn, yên lặng không một tiếng động, đặt đôi tay của Giáng Tấn lên đầu mình, nhưng lại bị đối phương né tránh.

Hứa Tiếu Vi không phục, bắt lấy bàn tay bị thương của hắn, "Hôm đó tôi nhìn thấy tờ giấy nhập viện trong túi của anh. Thời gian trùng khớp với ngày xảy ra sự cố dây thép, Giang Tấn, anh đã cứu tôi đúng không? "

Ngực của Giang Tấn hơi cứng lại, cũng không có ý thu tay lại, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn cô.

Hứa Tiếu Vi thấy biểu hiện tự nhiên của hắn, giống bắt được một ngọn cây cứu mạng, từng bước tới gần, cô tiến lên một bước tới gần hắn, "Có phải hay không? Tôi muốn anh trả lời."

Ánh mắt Giang Tấn lướt qua vài tia dao động vô hình, "Nếu tôi nói là phải? Thì em tính toán như thế nào?"

"Tôi......"

Cô tính toán như thế nào?

Trước khi Giang Tấn hỏi những câu này, Hứa Tiếu Vi vẫn luôn bị ám ảnh với việc tìm ra người đã cứu mình chỉ vì muốn cùng người đó nói lời cảm ơn, nhưng khi cô xác nhận được người này là Giang Tấn, hơn nữa đối phương còn hỏi cô như vậy, hiển nhiên là đối cô cảm ơn đã không còn hứng thú.

Giang Tấn nhấp môi dưới, tiếp tục nói: "Lấy thân báo đáp? Vẫn là cảm thấy hổ thẹn với tôi, tính toán bồi tôi trong suốt quãng đời cô độc còn lại."

Hứa Tiếu Vi cúi đầu, hai mắt trũng sâu xuống nhìn chằm chằm bãi cỏ bên cạnh chân, giọng nói nhỏ như thanh âm của muỗi " Nếu như anh muốn vậy, nếu anh thật sự muốn tôi lấy thân báo đáp thì tôi... "

Có thể đồng ý.

Chưa kịp nói ra bốn chữ cuối cùng, Hứa Tiếu Vi đã cảm thấy đỉnh đầu mình bị gõ lên, "Đồ ngốc."

Hứa Tiếu Vi không thể giải thích được, "Anh đang làm gì vậy?"

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, là tôi cứu em, nhưng tôi sẽ không dùng phương thức này để trói buộc em." Trong lúc nói, Giang Tấn đã chủ động nắm tay cô ngồi xuống chỗ sạch sẽ bên cạnh một gốc cây lớn.

Hứa Tiếu Vi nhìn anh, "Nhưng tôi nợ anh quá nhiều."

Thật sự là quá nhiều.

Giang Tấn liếc xéo cô, ánh mắt trong veo, " Sẽ bắt em trả lại, nhưng không phải bây giờ."

Chờ đến thời điểm em thật sự yêu tôi.

Hứa Tiếu Vi còn muốn nói vài lời cảm ơn với hắn về chủ đề này, lại bị một câu nói của Giang Tấn "Hãy nói cho tôi biết về cảm giác của em khi ghi hình các chương trình trong những ngày vừa qua". dời đi đề tài.

Hứa Tiếu Vi đã chọn những điều thú vị nhất và tất cả những người cô gặp trong chương trình Thị Trấn nước Hoa trong ba ngày này để kể cho Giang Tấn nghe. Trong khi nói chuyện, bầu trời đen tối dần dần buông xuống những tơ liễu dường như là tuyết trắng, Hứa Tiếu Vi mở lòng bàn tay và nhặt một mảnh lên, một nụ cười bỗng chốc nở rộ trêи mặt cô, "Giang Tấn anh xem, tuyết rơi rồi."

Giang Tấn nói "Ừ", quay đầu nhìn về phía đồng cỏ khổng lồ, trêи mặt đất những bông tuyết nhỏ dần dần rơi xuống, rồi nở rộ ra thành những bông tuyết tuyệt đẹp, che lấp mặt đất, bay lả tả khắp nơi.

Giang Tấn lo lắng Hứa Tiếu Vi sẽ bị cảm, đang định hỏi cô ấy có lạnh không thì người phụ nữ bên cạnh đã chạy tới bãi cỏ cách đó không xa để nhặt tuyết chơi.

Bãi cỏ về đêm vắng lặng, yên tĩnh, tiếng cười sảng kɧօáϊ của Hứa Tiếu Vi vang vọng trong không khí, tiếng cười chạm đến trái tim Giang Tấn, gợi lên trêи môi hắn một nụ cười.

Sau nhiều năm như vậy, hắn không ngừng suy nghĩ một vấn đề, tại sao lại liều mạng duy trì chỉ để duy trì Tinh Quang?

Giờ thì hắn coi như đã có câu trả lời, anh nghĩ, hắn là vì muốn giữ nụ cười của Hứa Tiếu Vi, cô thích diễn xuất, hắn liền thành lập Tinh Quang đợi cô trở lại.

Hắn hy vọng ở thời điểm cô mệt mỏi có thể ngã xuống, bất luận là phương hướng nào, hắn đều có thể tiếp được.

——

Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.

Và hãy tiếp thêm động lực cho chúng tớ bằng những ngôi sao nhỏ?? để HaulawuTeam tiếp tục bộ truyện ngọt ngào này đó~ ?? nhé!

# Aeng 앵

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi