BÊN NGOÀI GIÓ LỚN, THEO EM VỀ NHÀ

Edit: Thyfina

Ánh mặt Hứa Tiếu Vi dừng lạiở cái ghế phụ phía trước Đoạn Di, khóe môi đang tươi cười cũng theo đó mà bị dập tắt, ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu hút.

Cả đêm đấu giá, Đoạn Di không động tay qua tấm thẻ bài, mãi đến khi không biết đến vật phẩm thứ mấy được đưa lên, cô ta nghe thấy tiếng người ở phía sau – Hứa Tiếu Vi bắt đầu giơ bảng đấu giá, lúc này Đoạn Di mới thoáng ngoái đầu nhìn qua cô.

Hứa Tiếu Vi mở miệng đấu giá, tiếp theo sau có một người nam nhân kêu lên một trăm vạn, cô nhìn về phía Đoạn Di, khóe miệng cong lên thành hình cánh cung nhàn nhạt cười.

Không ngoài dự đoán, Đoạn Di thấy Hứa Tiếu Vi trả giá một trăm lẻ năm vạn cô ta liền đấu hai trăm vạn.

Ngoài Hứa Tiếu Vi và Đoạn Di kêu giá ra, xung quanh còn có những người khác yêu thích cái bình phỉ thúy này nên cũng luôn miệng chạy theo giá.

Hứa Tiếu Vi lại lần nữa giơ bài: “500 vạn.”

Thẻ bài vừa buông, Đoạn Di tiếp theo giơ lên: “700!”

Giá cả sau một lúc đã bị đẩy lên một ngàn vạn những đối thủ vừa rồi cạnh tranh sôi nổi cũng đành rút lui, chỉ còn lại mấy người vẫn còn tiếp tục cùng Đoạn Di và Hứa Tiếu Vi tranh đoạt, chẳng qua một lát sau họ cũng lặng lẽ lui xuống.

Giang Nhất Thành mắt nhìn cái bình ban đầu chỉ có giá một trăm vạn bây giờ lại được nâng lên tận một ngàn vạn, hắn đau lòng lắc lắc đầu rồi nhìn qua Giang Tấn: “Thật đau ví nha.”

Hứa Tiếu Vi không để lộ cảm xúc cười khẽ, nghiêng đầu che miệng nói với Giang Tấn: “Giám đốc Giang à, chỉ sợ phải tốn tiền anh một chút rồi.”

Giang Tấn nghe cô nói xong nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Còn ba tiếng nữa, trong ba tiếng này suy nghĩ cho kĩ về nhà bồi thường cho anh như thế nào.”

“Một ngàn năm.”

Đoạn Di lại lần nữa lên giá.

Giang Tấn nhìn Hứa Tiếu Vi chăm chú, khẽ nâng nâng cằm ý bảo cô cứ tiếp tục: “Đừng lo lắng, hậu đài của em là toàn bộ Tinh Quang, nếu kiếm nhiều tiền như vậy mà không cho em dùng đến thì cũng vô nghĩa.”

Hứa Tiếu Vi nhìn hắn cười: “Em sẽ không làm anh thiệt hại cái gì đâu”, nói xong, cô giơ bài: “Hai ngàn!”

Ở một bên đang chú tâm nghe đối thoại giữa hai người, Giang Nhất Thành và Sài Dật kinh ngạc khẽ nâng cằm: “Những kẻ có tiền đều yêu đương bằng cách này sao?”

Ngay từ khi bắt đầu, Đoạn Di luôn âm thầm quan sát Hứa Tiếu Vi, thấy cô đến khi buổi đấu giá gần kết thúc mới giơ thẻ bài, Đoạn Di cho rằng đây vật phẩm mà cô thích, liền nổi lên ý muốn cùng cô tranh đoạt.

Hai ngàn lúc sau cũng không có ai chạy theo, mọi người xung quanh đều hồi hộp đem tầm chú ý đặt ở trên người Đoạn Di và Hứa Tiếu Vi vẫn liên tục tăng giá, Hứa Tiếu Vi gọi giá lên 3500, Đoạn Di ngừng vài giây mới lại lần nữa giơ bài, một hơi kêu lớn năm ngàn vạn.

Năm ngàn vạn.

Một điệu cười không rõ ràng từ Hứa Tiếu Vi khóe môi nhẹ nhàng lướt qua, cô đưa ánh mắt qua Đoạn Di, khi di chuyển tầm mắt cô cũng không quên nở thêm nụ cười ngọt ngào.

Năm ngàn vạn đủ để xây một trường học.

Giờ phút này Đoạn Di mới nhận ra bản thân đã bị lừa, lực tay đang cầm thẻ bài bỗng chốc gia tăng, khớp xương trở nên trắng bệch, hiện thực không thể thay đổi đành phải cắn răng chịu đựng nghe âm thanh của cây búa gõ vang.

“Chúc mừng cô Đoạn Di đã lấy được miếng phỉ thúy ngọc hồ với giá năm ngàn vạn, cảm ơn cô đã đóng góp cho quỹ từ thiện của chúng tôi.”

Sài Dật nhận ra kế hoạch của Hứa Tiếu Vi, liền nhìn cô giơ giơ ngón cái: “Cao tay.”

Lúc Hứa Tiếu Vi không chú ý Giang Nhất Thành đã nhỏ giọng nói với Giang Tấn cảm thán: “Người phụ nữ của em, lúc bình thường còn tưởng rằng là tiểu bạch thỏ, không ngờ lại là một con sư tử con.”



Buổi đấu giá kết thúc, Đoạn Di như ý nguyện đạt được cái bình phỉ thúy, lúc trợ lý đưa nó đến cho cô ta, Đoạn Di dường như bị cảm xúc chi phối trút giận lên trợ lý một trận.

Tài xế đã đứng ở cửa chờ đợi trước khi buổi đấu giá kết thúc, Giang Diệp và Giang Thịnh ngăn Giang Tấn lại sau khi kết thúc, anh đành phải bảo Giang Nhất Thành đưa Hứa Tiếu Vi lên xe trước.

Sau khi Giang Nhất Thành rời đi, Giang Thịnh đã mở miệng trước, bộ dáng thân mật: “Em trai, đêm nay về nhà đi, ba rất nhớ em đó.”

Giang Tấn mắt nhìn Giang Diệp không lên tiếng: “Đêm nay không rảnh.”

“Vậy thì……”

“Trong khoảng thời gian này lúc nào cũng không rảnh.” Giang Tấn lại lần nữa xem đồng hồ: “Nếu không việc có gì tôi đi trước.”

Giang Thịnh nhìn thấy hắn sốt sắng muốn rời đi, giọng điệu nói với hắn như thật như đùa: “Làm sao vậy, sợ ba với anh làm ra chuyện gì với Hứa Tiếu Vi khiến em lo lắng sao.”

Giang Tấn cười lạnh: “Các người cũng đâu phải chưa từng làm qua việc đó.”

Trước khi đi, Giang Tấn nghiêng người nhìn qua Giang Diệp, trầm ngâm nói: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian để trở về.”



Giang Tấn trở lại trong xe đã thấy Hứa Tiếu Vi ngồi ở phía sau nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ, Giang Tấn ngồi vào sau đó nhắc nhở tài xế điều chỉnh độ ấm của máy sưởi, xe bắt đầu di chuyển khỏi khách sạn Thịnh Thế, Giang Tấn ôm cô vào lòng tìm cho cô có tư thế ngủ thoải mái, sau đó ngồi yên không dám nhúc nhích.

Trên đường đi, Giang Tấn lo lắng vai của Hứa Tiếu Vi sẽ bị lạnh, cẩn thận lấy khăn đắp lên cho cô, ánh đèn mờ nhạt ở ngoài cửa kính lặng lẽ chiếu vào, loáng thoáng rọi sáng khuôn mặt Hứa Tiếu Vi, điều này làm cho gương mặt trang điểm nhẹ của cô càng thêm tinh xảo, làn da của cô vốn giống như trẻ nhỏ trắng nõn tinh tế, có lẽ là do uống chút rượu nên khuôn mặt cô lúc này hơi hơi phiếm hồng, cô dường như càng trở nên vô cùng xinh đẹp đến khó hiểu.

Giang Tấn thấy dáng vẻ này của Hứa Tiếu Vi, yết hầu không khỏi lăn lộn, hắn duỗi tay kéo rèm ở ghế sau đồng thời cúi đầu về phía đôi môi của cô.

Bị hơi thở nóng rực ập vào trước mặt làm cho thức giấc, Hứa Tiếu Vi mơ mơ màng màng mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô bất ngờ trợn to mắt: ‘ Anh ‘ âm thanh còn chưa nói xong, hai mắt bỗng tối sầm, tiếp theo Hứa Tiếu Vi cảm nhận được có một bàn tay to ấm áp đặt trước mí mắt của cô, cô còn chưa kịp thích ứng được cái gì, trên môi đã cảm giác có một đôi môi mềm mại áp lên, Hứa Tiếu Vi giật mình vài giây, nhưng sau một lúc cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, nghiêng đầu tùy ý để Giang Tấn và cô răng môi triền miên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi