BÊN NGƯỜI

Mặc dù tôi vừa thấy hoảng vừa thấy khó tin thì vẫn phải tự thuyết phục mình đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng những phân cảnh trong quá khứ cứ từ từ tràn vào não mình, lộn xộn hết cả với nhau.

Tôi vội thu lại sắc mặt cố đè xuống mọi nghi hoặc trong lòng, giả bộ lơ đãng hỏi: “Bệ hạ biết Khuất đại nhân trọng sĩ diện sao lại nói mấy việc mất mặt này với thần?”

Người xoay đầu, nhướng mày cười nói: “Thế mà ta lại là người có thù tất báo đấy. Đặc biệt là tên Khuất Nghiêu kia, hắn dám chọc giận ra thì ta phải trả lại thôi.”

Tôi nhìn dáng vẻ đắc ý của Thánh thượng cũng thầm nghĩ, nếu mà Khuất Nghiêu thực sự đã chết thì sao người có thể thản nhiên thế này được? Chiếu theo tính tình Thánh thượng thì sẽ là phải hoài niệm nhưng vẫn mạnh miệng nói hắn cũng đã thành một nắm cát vàng rồi thì sợ quách gì hắn chứ…

Vậy nên là, thật sự là Khuất Nghiêu chưa chết? Nhưng năm đó chính tôi tận mắt nhìn thấy đầu của Khuất Nghiêu cơ mà..

Tôi hỏi lại: “Vậy là Thánh thượng muốn báo thù cái vụ mũi tên kia à?”

Thánh thượng lắc đầu: “Ta biết hắn không cố ý vụ đó mà nên cũng không có ý định báo thù vụ đó bao giờ, là do chính hắn muốn…” Người ngưng một lúc: “Muốn gánh mối nợ này.”

Thánh thượng nói: “Lúc ấy ta còn cảm động không nguôi, sau đó mới phát hiện ra hắn đều là tính kế trải đường cho mình mà thôi. Mặc dù ta cũng không thèm để ý chuyện này lắm, nhưng dù sao hắn cũng đã thấy ta trải qua trò cười như thế nên muốn kể chuyện mất mặt của hắn cho ngươi nghe đấy. Coi như ăn miếng trả miếng thôi.” Người cười ra chiều đắc ý, dừng một hồi mới nói tiếp: “Nhưng ngươi đừng kể với ai đấy nhé, hắn trọng sĩ diện mà.”

Sao giống trẻ con hờn dỗi nhau thế này…

Dù bụng thì đầy tâm sự với thấy hơi buồn cười nhưng tôi chỉ đành nhịn xuống mà nói: “Vậy bệ hạ cần gì phải kể cho thần nghe…”

Thánh thượng không đáp chỉ liếc tôi một cái, dí mặt lại gần tôi. Vẻ mặt người còn hiện lên chút hiếu kỳ lẫn với xấu hổ, người nói: “Cứ nói chuyện cũ của Khuất Nghiêu mãi cũng chán, không bằng ngươi kể chút chuyện của ngươi đi. Hôm nay ta thấy ngươi cứ u sầu ủ rũ, có phải là xảy ra chuyện gì rồi…”

Tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nam gọi vào: “Ôn Cửu à.”

Thánh thượng kinh ngạc một chúy lại khôi phục sắc mặt như thường, đáp lại: “Ta chưa nói xong mà.”

“Người nói đủ lâu rồi đấy.” Giọng người kia trầm trầm, có vẻ không vui: “Chắc Mặc Bạn cũng mệt lắm rồi, người nên để hắn về nghỉ ngơi mới đúng chứ.”

Uấy người này mạnh miệng ghê ha! Rõ ràng nói ra lời là thương lượng mà giọng điệu y như ra lệnh luôn…

Tôi nhìn về phía Thánh thượng, người đè vai tôi lại, chính mình lại đi ra ngoài cửa. Người mở cửa nói với người bên ngoài với giọng bất mãn: “Sao thế này mà ngươi cũng ghen thế! Lần trước cũng chưa xong đã bị ngắt quãng! Ta đã nói muốn nói chuyện với y mà, mới có được bao lâu cơ chứ…”

Người kia nói: “Ngày trước người thích tìm y nói chuyện nhỉ.”

“Ngươi nghe ai nói đấy!”

“Người nói xem.”

Thánh thượng không nói gì chỉ giơ tay ra hiệu. Sau đó nghiêng thân vươn tới bên tai người kia, có thể là nói thầm cũng có thể là hôn, tôi thấy hơi thất lễ nên không dám nhìn.

Người từ từ nhỏ giọng nói: “Sao chuyện gì ngươi cũng muốn quản thế…Ta tự mình giải quyết là được mà, không thể để…”

“Rõ ràng là người…”

Bọn họ thầm thì quá nhỏ, tôi không nghe thấy rõ.

Ngươi kia im lặng một hồi, nói: “Người với y ở chung với nhau trong phòng lâu quá rồi đấy…”

“Rồi rồi rồi, ta biết rồi….” Thánh thượng vội vàng quay người lại.

Người đến bên cạnh tôi, có chút không muốn, lại cả thêm áy náy: “Trình Dữ à, ngày khác hai ta nói chuyện sau nhé. Nói chuyện với ngươi ta thoải mái lắm.”

Tôi gật đầu cười cười, đang muốn hành lễ lui xuống người lại kéo tôi lại, nói: “Về sau cứ miễn lễ đi. Nếu ngươi nguyện ý có thể gọi tên tự của ta luôn cũng được. Ta vốn không quen cấp bậc lễ nghĩa, có đôi khi gọi nhầm sang tên tự của ngươi ngươi cũng đừng trách tội.”

Tôi sao dám trách tội người chứ, xưng tên tự với bệ hạ có phải thân mật quá rồi không…

Nhưng người cũng nhiều lần nói như thế này với tôi rồi, ngay từ xưa người đã coi trọng tôi, tôi cũng chả hiểu tại sao.

“Vâng.”

Thánh thượng càng thêm hứng thú: “Vậy ngươi gọi một tiếng Ôn Cửu cho ta nghe đi.”

“Ôn Cửu.”

Người cười rất vui vẻ, đôi mắt phong tình lại nhiễm thêm cả chút ngây thơ trẻ con.

Mà trong đầu tôi chỉ có nghĩ Thánh thượng thật dễ nhìn…

Người vỗ vai rồi muốn sờ mặt tôi một cái thì người ngoài cửa cũng đã tiến vào, sắc mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Người kia đội ngọc quan, chân cũng đi giày quan, mặc một bộ y phục màu đen được thêu hoa văn cây trúc tinh xảo. Y đứng đó khoanh tay lại, dung mạo tuấn dật nhưng lại theo kiểu lạnh lẽo cứng rắn, nhưng có một đôi mắt phượng vuốt lên nên thêm chút nhu tình. Dưới chân y đi một đôi giày của quan nhất phẩm, là quan viên trong triều. Khuôn mặt như trải qua phong sương rèn giũa, có lẽ không phải là quan văn.

Tôi nhìn y mà thấy rất quen quen, nhất định đã từng gặp ở đâu rồi. Nhưng cứ không nghĩ ra…

Tôi đang sững sờ mà nghĩ, nên giờ mới kịp phản ứng lại, nhưng cũng không dám bắt lấy cổ tay của Thánh thượng. Đang lúc tôi không biết phải làm sao thì người kia lại thở dài: “Ôn Cửu à…”

Thánh thượng dừng tay, cổ tay cứng còng thu lại tư thế, chỉ còn vỗ vỗ bả vai tôi. Người còn nhỏ giọng thở dài một hơi.

Tôi không nhịn được mà cười lên, biết Thánh thượng cũng sẽ không trách tôi đâu mà. Tôi thi lễ với người một cái, lúc đi qua người kia cũng cúi người cúc thi lễ. Người đó nhẹ gật đầu với tôi, tôi cũng rời đi.

Sau lưng hai người lại nói gì đó tôi nghe không rõ mấy, cũng không dám quay đầu chỉ vội vàng rời đi.

Công công đã sớm chờ bên ngoài, thấy tôi đi ra thì nói là mời tôi dùng bữa trong cung, sau đó tự mình dẫn tôi ra cửa cung.

Trên đường tôi cũng có hơi tò mò, nói: “Công công thứ ta vô lễ, thật sự là ta sợ mình mạo phạm người khác, không biết công công có thể nói ta biết nên xưng hô thế nào với vị bên cạnh Thánh thượng không?”

Công công cười nói: “Chuyện này…nô tài cũng không dám nói, không bằng cứ gọi một tiếng đại nhân là được.”

Tôi gật đầu, cũng biết sẽ không hỏi ra cái gì được, về phủ với cái cái bụng đầy nghi hoặc.

Lúc tôi về tới phủ đã gần nửa đêm, tôi vội vã về phòng. Tôi tìm cái hộp gỗ đựng tấm thiếp hồng diệp kia trong rương quần áo, tôi châm nến lên. Ánh sáng leo lắt nên tôi để gần lại nến để nhìn cho rõ.

“Chích duyên cảm quân nhất hồi cố

Sử ngã tư quân triều dữ mộ...”

Tôi nhỏ giọng đọc lên mấy lần.

Chữ ‘Quân’ so với mấy với chữ xiêu vẹo khác quả thật không hợp lắm, chỉn chu vô cùng. Tôi đã luyện chữ từ nhỏ nên vốn quen với mặt chữ, chữ ‘Quân’ này thật sự giống như đúc chữ ‘Quân’ trên bức tranh kia…

Lòng tôi càng thêm nặng nề.

Là trùng hợp ư? Nếu chỉ là trùng hợp thì những dấu hiệu khác giải thích thế nào?

Trần Du đại náo ở Thiên điện, cho dù có lý nhưng bệ hạ cũng không cần phải thiên vị rõ rệt cho y như vậy. Mới có một năm ngắn ngủi mà Trần Du đã được làm đến chức vụ bây giờ. Lại còn có, sáng nay Thánh thượng còn nháy mắt với Trần Du trên triều nữa…

Nếu Trần Du thật sự là Khuất Nghiêu, tôi còn thân cận với y như vậy, vậy Tiểu Đoàn trong miệng y là sao đây…

Tiểu Đoàn…

Trần Du nói lần đầu tiên gặp tôi vừa nhỏ con vừa trắng mềm như một cái bánh trôi vậy. Nhưng lần đầu tôi gặp y nào có phải như vậy, rõ ràng là kiểu gần đất xa trời mà, chứ không như lời y nói..

Bánh trôi…

Giọng Thánh thượng lại văng vẳng bên tai tôi: “…hắn ấp úng vẫn không chịu nói. Có lẽ là không nín nổi nữa mấy hôm sau hắn lại chạy tới tìm ta. Lúc này hắn mới chịu nói, người kia tên Tiểu Đoàn, là tên tự hắn đặt cho người ta…”

Trên giường lộn xộn, Khuất Nghiêu toàn hơi rượu hôn xuống gò má tôi, trong mắt y là hình bóng của tôi, vừa hôn vừa gọi: “Tiều Đoàn…”

“Tiểu Đoàn…” Tôi ngồi trong phòng lẩm nhẩm gọi cái tên đó lên, trong tay vẫn cầm tấm thiếp hồng diệp kia.

Tên y tự đặt…tiểu đoàn tử (bánh trôi)…

“…Thông minh tài cao, tính tình tinh quái, lại được cả cái mã đẹp trai nữa, quả thật mà mắt mọc cao hơn đầu không để kẻ nào vào mắt..”

“…Nhưng mà nghĩ lại kiểu người như hắn kiểu gì cũng sẽ không trực tiếp tặng người ta đâu, nhất định là phải qua tay người khác rồi…”

Tôi trơ mắt nhìn ánh nến leo lắt trong phòng, lờ mờ như ánh đèn lồng vẽ hồng mai trên quan đạo hôm đó.

Lúc đó y cao giọng gọi tôi, tôi quay đầu thì đã thấy y bước nhanh về phía mình. Y giơ cây đèn trong tay, cười nói với tôi:

“Chúc ngươi mới thăng chức…”

Lúc ấy trời vừa tối vừa lạnh, mặt tôi thì lại vừa bỏng vừa nóng. Trong lòng cũng đã loạn như cào cào, y đi bên tôi mà tôi cũng không dám thở quá mạnh. Tim tôi toàn là y, không nhớ ra chuyện mình thăng chức đã được một hai tháng rồi.

Đóa hồng mai trên đèn với nơi góc khăn kia, chốn quan đạo tối mù. Khoảnh khắc do dự lúc y đưa tôi khăn gấm lại hóa thành nỗi khẩn trương của y. Lúc đó tôi không dám nhận, còn y thì mạnh mẽ dúi vào tay tôi.

Lúc ấy y đã nói gì nhỉ?

Giọng y trầm trầm như là đang run, lại ra vẻ không quan tâm mấy mà nói: “Là quà chúc mừng ngươi thăng quan…”

Lúc ấy tôi cũng khẩn trương nên cứ luôn cúi đầu chứ không để ý tới sự khác thường của y, bây giờ nghĩ lại chắc lúc ấy y cũng khẩn trương giống tôi thôi…

Y vẽ thật sự rất đẹp, chắc là hồng mai trên lồng đèn kia cũng là do y tự tay vẽ ra. Y không biết phải tặng thế nào, có lẽ muốn tôi nhìn thấy nhánh hồng mai kia nên nhất quyết chờ tôi nhắc tới nó..

Đúng rồi, Trần Du cũng từng tặng hồng mai cho tôi…

Đêm đó tuyết rơi gió lạnh, hồng mai như máu, tôi nằm ngủ trong ngực y, nghe thấy y nói:

“Ta muốn tặng hồng mai cho đệ..”

Lúc ấy tôi đã mơ mơ màng màng, cũng cười nói: “Huynh muốn tặng cái gì ta cũng thích hết…”

Y liếc tôi thật sâu, trong mắt là tôi, cũng là tuyết bay đầy trời.

Tôi bị gió lạnh trong ký ức thổi cho phát lạnh, sợ run cả người. Lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện của sổ trong phòng chưa đóng nên gió lạnh thổi vào, trên mặt như muốn đóng băng luôn.

Tôi lảo đảo đứng dậy nên ống tay áo lại phất đổ ngọn nến, dầu lửa đồ vào tấm thiếp kia. Tôi bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng dựng đèn nến lên, muốn dùng tay dập ngọn lửa kia xuống.

Lòng bàn tay trái tôi đã bị bỏng ra một vệt đỏ, trên mu bàn tay phải cũng đã nổi lên mấy mụn nước. Nhưng tôi không rảnh bận tâm đến nó, chỉ thương tiếc tấm thiếp hồng diệp kia đã bị cháy chẳng còn mấy chữ. Biên ngoài đã cháy đen, còn mấy chỗ bị ngấm dầu, nào còn nguyên vẹn như lúc y mới đưa cho tôi đâu.

Trong phòng đột nhiên có thêm một người. Tôi cảm nhận thấy, vội quay đầu lại.

Gió lạnh lại thổi vào phòng, giờ đang là đêm xuân se lạnh, gió lạnh đến run run.

Y đứng ở xa xa, mắt đỏ bừng hỏi:

“Mặc Bạn, đệ…đệ đang muốn đốt nó đấy à…”
CP Thánh thượng: cuối cùng cũng được lộ mặt rồi.

Trình Dữ: Không sai, tôi thấy kịch bản hết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi