BÊN NGƯỜI

Sau khi y nghe xong cũng ngơ người chớp mắt, giống như là không nghe rõ tôi đang nói cái gì. Y cứng giọng hỏi lại: “Đệ, đệ nói ai cơ?”

Tôi kích động lắm rồi, nắm lấy tay áo y lay lay mấy lần, mừng rỡ đáp lại lần nữa: “Khuất Nghiêu, hay chính là Khuất Quân Dao, là người đêm qua ta nhắc tới với huynh ấy!”

Y bị tôi lay lay nhoáng mấy cái suýt ngã.

Lần này y cũng đã nghe rõ, nhưng sắc mặt lại kịch biến. Không phải là kích động như trong tưởng tượng của tôi mà là ê chề thất bại, y run rẩy không ngừng, đến giọng nói cũng phát run: “Ta…Đệ đừng có mà lấy…lấy người chết ra lừa ta…”

Thế mà y lại nghĩ như thế! Tôi có hơi tức: “Huynh lại mê sảng cái gì đấy! Sao ta cần phải lừa huynh làm cái gì! Huynh coi ta là người gì hả!”

“Không, không có, ta chỉ là…” Y nắm lại tay tôi phân trần: “Ta chỉ là…”

Trong mắt y mãnh liệt chập trùng, nhưng lại là nặng nề bi ý.

Sao lại thế? Có phải y, y lại không tin ta không? Lòng tôi bất chợt hoảng lên.

“Vậy sao đệ lại có…tiếp xúc da thịt với y được?”

Tôi vội thở nhẹ ra, thì ra là vì cái này.

Tôi nói: “Y say rượu, nhận nhầm ta thành người khác…”

Trong nháy mắt y thanh tỉnh hơn chút, hình như là đang ngẫm nghĩ lại hồi ức, rồi lại ỉu xìu. Y hỏi: “Thành ai cơ…” Y nói nhỏ đến mức như là tự nói với bản thân thôi vậy.

Lúc này tôi nhận ra y không đúng, y nào có kích động mừng rỡ quái gì đâu, rõ ràng là giãy dụa trong đau khổ mới đúng.

Tôi do dự đáp: “Y nhận nhầm ta với một người gọi là Tiểu Đoàn…”

Tôi nói đến thế rồi chắc chắn y sẽ tin.

Nhưng y cứng còng toàn thân, sắc mặt khó nhìn vô cùng, sau đó lại càng run hơn. Y mấp máy môi, tôi ghé gần vào nghe mới nghe ra loáng thoáng y nói ‘thì ra là thế’, là thế là gì cơ…

Dáng vẻ của y lúc này không thích hợp, chí ít là không phù hợp với suy nghĩ của tôi. Tôi muốn hỏi y làm sao vậy thì nghe thấy mấy tiếng ho nhẹ, hé đầu ra nhìn thì nhận ra là Cố Nhậm đang nháy mắt với tôi. Y bước nhỏ tiến tới, nhưng lại dường như không dám tới quá gần.

Vẻ mặt y đầy vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói với ra: “Mặc Bạn nha…Không phải là ta xen vào chuyện bao đồng đâu á, nhưng đây là trước cửa cung…Hai ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút, đừng bị người khác nhìn thấy…”

Trong chốc lát tôi cảm tưởng như vẻ mặt lẫn đỉnh đầu mình bốc khói tới nơi.

Cố Nhậm cuối cùng, cuối cùng cũng nhìn ra rồi…

Tôi thấy hết sức khó xử. Tôi với Trần Du đang nắm tay áo của nhau, lại còn đứng sít nhau trước cửa cung thế này, nhìn kiểu gì cũng ra thân mật vô cùng. Huống chi tôi vừa còn ghé tai gần mặt Trần Du nữa, hành động này thật sự không hợp lễ nghi cho lắm…

Cố Nhậm nói xong lại bồi thêm một câu: “Trở về nhà rồi…thân mật sau cũng được, nhịn một chút thôi ha…” Nói xong y cũng xấu hổ, cứng ngắc giả bộ trấn đình rời đi.

Y chạy trối chết đầu cũng không dám quay lại. Chỉ một cái câu ‘nhịn một chút thôi’ mà khiến tôi đỏ thấu mặt, còn cả một Trần Du đang ngơ ngác đứng đó nữa.

May mà y không quay đầu, không nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Trần Du…

Tôi chờ một hồi thấy Cố Nhậm đã đi xa mới lôi Trần Du nhanh bước rời đi. Trên đường y cứ như cái xác không hồn, tôi đi bước nào y mới đi bước ấy.

Vốn phủ đệ của tôi ở xa, mà lòng tôi cũng phải lo lắng nhiều sự vụ. Hôm qua còn phải vào triều vì Thánh Thượng triệu kiến nên chưa làm được việc gì, lòng cũng hốt hoảng lo nhiều việc. Nhưng bên cạnh đó tôi cũng rất vui, cuối cùng tôi cũng có thể nói ra được chuyện kia với Trần Du rồi. Cuối cùng cũng có thể bỏ xuống một tảng đá lớn trong lòng.

Sau khi nói chuyện kia với y nhất định y sẽ có nhiều chuyện để nói với tôi, như vậy thì chúng tôi có thể thật sự tâm ý tương thông với nhau rồi. Y không cần phải giấu mọi chuyện trong lòng và còn ghen tuông vớ vẩn nữa. Y sẽ càng thêm yên tâm hơn, nhất định có thể an ổn mà bên tôi.

Nghĩ đến chuyện này thôi là lòng lòng tôi lại càng mừng rỡ hơn.

Tôi biết y làm việc luôn nhanh chóng, chắc cũng chẳng có việc gì trọng yếu cấp thiết nên cũng không thúc giục gì y. Tôi hỏi y: “Huynh muốn đến phủ của ta ngồi một chút không?”

Y vẫn chán nản không buồn trả lời, tôi thì cũng không biết y đang nghĩ gì nên đành đưa y về phủ mình để y chỉnh lý suy nghĩ cho tốt. Tôi yên tĩnh ngồi nghiêm chỉnh trước mặt y, còn y thì lại cứ cúi đầu không chịu nhìn tôi.

Tôi vốn định yên tĩnh ngồi chờ y một hồi để y mở miệng. Nhưng y vẫn cứ luôn không nói, tôi đành đứng dậy đi xử lý một vài việc vặt vãnh của Hộ bộ.

Tôi để y ngồi ở biệt viện, gọi hạ nhân tới phục vụ trà nước với đồ ăn cho y đầy đủ rồi mới vội vàng rời đi. Trước khi đi y kéo tôi một cái, tôi quay đầu lại thì y lại cúi đầu khiến tôi không nhìn ra cảm xúc gì.

Y nói: “Đêm qua đệ nói…dù ta là dáng vẻ gì, tình ý của đệ nhất định sẽ không thay đổi…”

Sao giờ y vẫn còn lo lắng chuyện này thế? Y cũng biết người trước đây tôi thích là y mà, giờ y chỉ cần thuận thế nói ra chuyện thân phận của mình thì không phải mọi người cùng vui vẻ sao? Cho dù y có thật sự trách tôi tôi cũng sẽ không có nửa phần bất mãn mà. Tôi đã hứa sẽ dùng nửa đời sau của mình để đối xử với y cho thật tốt.

Tôi vừa nghĩ vậy nên đáp lại: “Tất nhiên rồi.” Tôi nhìn chung quanh bốn bề yên tĩnh không có bóng người, tôi nén lại sự xấu hổ và thấp thỏm của mình vươn tay ôm lấy y: “Ta đã nói rồi á, không hề giảm nửa phần nha.”

Y ôm chặt lấy tôi, tay vẫn còn run. Nhất thời y vẫn chưa tiếp nhận được chuyện này sao?

Cũng phải, việc này đến quá đột nhiên. Lúc tôi biết y chính là Khuất Nghiêu không phải cũng khóc lóc không kìm được đấy sao. Giờ y cứ giữ im lặng thế này thật ra lại là giữ được tỉnh táo lắm rồi.

Không sao cả, chờ y tiếp nhận được rồi y sẽ nói với tôi mà thôi.

Lòng tôi vô cùng mừng rỡ, dường như chỉ muốn nhảy nhót ăn mừng thôi vậy. Tôi thật sự muốn hôn y lắm, nhưng giờ đang là ban ngày, thôi vậy.

Tôi nhịn xuống, đỏ mặc tách y ra.

Tôi vui vẻ không thôi, ngay cả sự vụ rườm rà của Hộ Bộ cũng không khiến tôi phiền hà chút nào. Tôi không ngờ mình có thể nói rõ ràng với y được nhanh như vậy, còn tưởng phải chờ một hồi lâu nữa cơ. May mà vừa đúng lúc y nhắc tới, tôi cũng không còn do dự gì nữa mà thẳng thắn nói ra…

Tôi muốn bỏ qua cái cảm giác xúc động vui sướng này xuống để chuyên tâm xử lý sự vụ, nhưng trong lòng vẫn cứ chỉ nghĩ đến y.

Ái xìiiii! Sao lại cứ nghĩ đến thế này!

Tôi gắng kìm khóe miệng xuống, nhưng sau đó lại nhanh chóng vểnh lên.

Lòng tôi cứ nghĩ y sẽ nói gì với tôi đây? Y sẽ trực tiếp nói rằng y chính là Khuất Nghiêu, hay là sẽ nói về chuyện lúc trước để tôi từ từ ‘biết’ được đây? Vậy tôi nên thế nào giờ nhỉ, phải kinh ngạc hay bất ngờ vui mừng đây? Hay nên ra vẻ chưa thể chấp nhận sự thật được…

“Chưởng thư đại nhân, người ở Lễ bộ tới cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng ạ.”

Bỗng có người lên tiếng dọa tôi một trận, tôi hỏi lại: “Có nói là chuyện gì không?”

“Dạ chưa ạ, chỉ nói là có chuyện bí mật muốn thương lượng, muốn nói chuyện riêng với đại nhân.”

Tôi thầm nghĩ Lễ bộ có bí sự gì sao? Ngoài mấy cái lễ đơn giản như tế trời tế tự, tiến cử nhạc lễ thì còn có đại sự gì cần nói riêng nữa chứ?

Tôi vội bước đi theo hạ nhân chỉ lối, vừa mở cửa ra đã thấy Lễ bộ Chưởng thư với Cố Nhậm đang đợi tôi rồi. Mặc dù tôi cũng coi như cùng cấp với Nghiêm đại nhân nhưng luận về bối phận thì ông cao hơn tôi nhiều. Tôi vội hành lễ với ông, còn không dám ngồi ngang hàng.

Tôi tính trong lòng xem còn bao nhiêu đại lễ chưa được xử lý, nhưng nghĩ mãi không ra cái nào mà cần đến hẳn Chưởng thư tự mình ra trận thế này…

“Trình đại nhân,” Nghiêm đại nhân cười híp mắt với tôi: “Ngồi đi.”

Tôi cúi đầu chắp tay trả lời: “Không dám, vãn bối đứng là được rồi ạ.”

Nghiêm đại nhân một tay kéo tôi lại để tôi ngồi xuống, ông cười nói: “Ngồi xuống đi. Cứ thoải mái mà nói chuyện thôi.”

Tôi cười đáp: “Không biết Nghiêm Chưởng thư đến đây để…”

Tôi còn chưa nói xong ông đã ngắt lời tôi: “Cũng chả phải là đại sự gì…”

Tôi hơi kinh ngạc, tôi biết tính cách của vị Nghiêm đại nhân này, mấy chuyện cấp bậc lễ nghĩa vô cùng nghiêm túc khắt khe, thậm chí còn có mấy phần cứng nhắc, không hiểu biến hóa thích nghi. Bằng không thì cũng sẽ không cứng đầu muốn Thánh Thượng tiến hành tế tự vào trời đông giá rét, hơn nữa còn kéo dài hẳn ba năm. Thế nên lúc ông thỏa hiệp với chuyện tình của Thánh Thượng cũng khiến tôi kinh ngạc không thôi.

Ngày xưa tác phong của ông nghiêm khắc, khuôn mặt không giận đã tự uy, lại còn cực kỳ trọng lễ. Vừa nãy ông ngắt lời tôi giữa chừng, lại còn cười tủm tà tủm tỉm thật sự khiến tôi không quen…

Lông mày ông đã muối tiêu, hô hấp cũng đã không còn mạnh mẽ như người trẻ. Dường như tâm tình ông đang phức tạp gì đó, không phải là vui vẻ nhưng cũng chẳng thể nói là thương tâm. Giọng già khàn của ông chậm rãi vang lên: “Bệ hạ sắp kết hôn rồi…”

Tôi nghi xong mà vội căng thẳng.

Trách không được Lễ bộ thỏa hiệp, thì ra…vẫn phải lưu lại dòng dõi về sau…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi