BÊN NGƯỜI

Quyết tuyệt với bạn hữu quả thật là chuyện thương tâm, huống chi trong lúc đau lòng thế này, không lâu sau đó người của phủ Trần Du đến phủ tìm tôi.

Người tới dâng một quyển sách được đóng hẳn hoi đẹp đẽ cho tôi, nói: “Thưa đại nhân, Trần đại nhân sai tiểu nhân mang sang trả ngài quyển sách…”

Tôi nghe thế thì nhìn sang, sắc mặt có chút khó coi, nhận lấy quyển sách màu lam thật dày kia mà trong lòng lại khó xử.

Đây là quyển sách tôi chép tay, mỗi nét mỗi chữ đều là tôi tự mình sao chép, không sai một chữ, không bẩn một trang. Là quà lễ tôi tặng y dịp sinh nhật. Lúc đưa quà tôi cũng chỉ làm bộ thản nhiên nói mỗi ngày đều coi như luyện chữ mà thôi. Tôi nói năng hàm ý bâng quơ thế thôi chứ mỗi lần nhấc bút đều cẩn thận từng tí không dám phạm chút sai lầm, khổ công lắm đấy.

Y từng nói với tôi y có một quyển sách gọi là thơ tản mạn, y thích lắm, nhưng nó không được in rõ nên nhìn cứ phiền lòng kiểu gì. Sách này ít người có, cũng chẳng tìm được bản nào khác. Có tìm người in lại nhưng vì mờ quá nên nhìn không ra đoạn sau.

Tôi biết y yêu cầu cao, có được quyển sách yêu thích âu cũng chả dễ dàng. Trùng hợp tôi cũng có quyển này, thế nên thuận tiện chép một bản tặng cho y.

Lúc tôi đưa sách Trần Du ngạc nhiên vui mừng lắm, trong mắt ý vị thâm sâu, y nói: “Đệ ở Hộ Bộ đã đủ bận rộn, lại còn chép sách cho ta thế này…”

Tôi cười cười: “Vốn mỗi ngày ta cũng luyện chữ mà, chép sách cho huynh phí thêm chút tâm tư nên luyện càng chăm chú, chữ tiến bộ không ít đấy.”

Y nói: “Chữ của đệ không cần cầu tiến thêm nữa đâu, ngay cả Thánh thượng cũng khen chữ đệ đẹp lắm rồi.”

Tôi sững sờ: “Sao huynh biết bệ hạ từng khen chữ của ta?”

Trần Du nói: “Nghe…Chu đại nhân nhắc tới.”

Chu đại nhân là cận thần của vua, đứng đầu Quốc tử giám. Tôi cũng có quan hệ tốt với người, quan hệ của Trần Du với người cũng không tệ. Chắc người thấy hai tôi hay đi cùng nhau nên nói cho Trần Du nghe, cũng đúng.

Trần Du sờ tới sờ lui quyển sách, cẩn thận lật giở từng trang rồi lại nhẹ nhàng gập vào, y yếu ớt nói: “Sách này của đệ với ta chả khác gì thiên kim, ta còn chả nỡ mở ra.”

Lời y vẫn thoảng bên tai.

Không nỡ lật…nên giờ trả lại tôi ư?

Trong lòng tôi cũng sầu lắm, cảm thấy bao nhiêu tâm ý trong đây cũng đổ sông đổ bể.

“…Trần đại nhân còn gửi lời tới ngài…” Người kia ấp úng.

“Nói gì?”

“Cuốn Sơn hà văn chí kia không cần trả lại, coi như là tặng cho đại nhân…”

Sơn hà văn chí…

Tôi sững sờ tại chỗ.

Không bao lâu sau khi tôi tặng y sách, y cũng tặng lại tôi một cuốn còn một bản duy nhất. Cuốn này tôi đã tìm nhiều năm, không nghĩ tới sẽ có người tặng mình.

Tôi vui vô cùng, cảm thấy quý hơn vàng.

Y không biết cuốn này quý giá, chỉ nói là trưởng bối tặng y nhưng y lại chả thấy có gì thú vị cả. Trong đây ghi chép về non sông đất nước, lại cả thiên văn toán học, rất nhiều tư tưởng kỳ diệu. Nói chung là quyển tri thức khai trí của y thuở thiếu thời, đến giờ thỉnh thoảng y vẫn đọc lại, là một cuốn cực tốt.

Tôi nghe mà thầm hâm mộ, cuốn sách này khó mà có được, lại còn là của trưởng bối, tôi càng không thể nhận.

Tôi trả lại y, y lại nói: “Không thì thế này đi, coi như ta cho đệ mượn. Đệ đọc xong thì chắc hẳn cũng có kiến giải khác ta, đọc xong thì hai ta có thể giao lưu chút ít.”

Tôi nghĩ, cảm thấy thế này cũng được.

Trước sau gì thì cũng chỉ là mượn mà thôi,

Trần Du thấy tôi vẫn còn băn khoăn lắm, lại tặng thêm mồi lửa, cười nói: “Thôi bỏ đi, chỉ sợ sau này chả còn cơ hội…”

Bản độc nhất khó cầu đấyyyy!

Tôi cẩn thận nhận lấy phần lễ này, chắc đáy mắt mừng rỡ lắm rồi mà mặt vẫn tỏ vẻ trịnh trọng lắm: “Ta sẽ giữ nó thật cẩn thận.”

Y nhìn dáng vẻ này của tôi cũng thấy buồn cười, “Đệ đối tốt với nó, cũng phải nhớ đối tốt với ta đấy.”

Tôi vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi! Ta xem huynh là bạn, sách này so ra cũng không thể quý bằng huynh được.”

Y nhấp ngụm trà, rủ mắt: “Thế cũng tốt.”

Tôi đứng dậy, đặt sách ở một chỗ kín đáo. Lúc quay lại thì bị trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống đất. Y vươn tay kéo tôi lại, thành ra tôi lại ngã vào lòng y.

Cả khuôn mặt tôi đụng vào ngực y, cái mũi bị đập vào đau lắm, trước mắt tôi tối sầm.

Cứng thế không biết…

Xấu hổ thật ấy, đầu tôi choang choáng, hốt hoảng muốn đứng dậy. Lớn đến từng này rồi còn suýt bị ngã sấp mặt.

Tôi đứng dậy, cảm giác nóng mặt lắm, ngẩng áy náy nhìn y nói xin lỗi. Y lại cứ ngây người nhìn tôi, sau một lát lại chảy máu mũi.

Tôi giật mình, nghĩ thầm có phải tôi đập vào người y gây ra chuyện rồi không.

Y lại đẩy tôi ra, rút chân lại.

Tôi đâu để ý chuyện đó, vội vàng áp sát lại kinh hoảng lấy ống tay áo xoa mũi cầm máu cho y.

Tôi đụng phải một thứ liền cứng người, đúng là tôi cảm nhận được cái gì đó thô sáp đang chọc vào đùi tôi, nhưng tôi không dám xác định.

Y ngẩn người, giơ tay gạt mũi một cái, thấy có máu thì nhăn mặt, ánh mắt dao động bên tai thì ửng đỏ. Y hơi lùi về sau, nói với tôi: “Ta tự mình làm là được rồi.”

Nói xong y tự bịt lấy cái mũi mình.

Tôi gọi hạ nhân mang chút nước vào, sau đó yên lặng ngồi một bên, đợi y rửa sạch mặt.

Hạ nhân lui xuống, trong phòng an tĩnh.

Tôi vẫn đang nghĩ xem nên làm thế nào để đánh vỡ cục diện xấu hổ này.

Đột nhiên Trần Du nói: “Mấy nay lửa đốt trong nhà nóng quá…”

“Hôm qua cũng ăn chút đồ nóng trong…” Y bổ sung.

Lúc đó tôi không có nghĩ sâu, cảm thấy y có lý, còn tự trách đốt than quá lửa trong phòng.

Giờ nghĩ lại…

Toàn là lừa người!!!

Tôi cầm cuốn Sơn hà văn chí y tặng trong tay, lật qua lật lại nhìn rất nhiều lần. Giao lưu với y cũng nhiều, kiến giải của y độc đáo, lại còn được tự mình trải qua, thế nên hiểu đời hơn tôi nhiều.

Tôi giao lại sách cho người của y, thở dài nói: “Ngươi cứ giao lại nó cho Trần đại nhân đi.”

Y không quan tâm tôi, tôi còn giữ làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi