BỆNH CHIẾM HỮU

Editor + beta: sellsell2610

Trong trường nổi lên tin đồn.

Có ngươi nói cao nhị lớp hai có một nam sinh chuyển trường, tóc che mắt, suốt ngày cúi đầu, xung quanh âm khí dày đặc, giống như quỷ. Cũng không phải loại người gì tốt, thích bạo lực, đánh nhau rất lợi hại, là phần tử nguy hiểm.

Lời đồn lan truyền rất nhanh, chuyện nhảm bay đầy trời, không ít người còn thêm mắm dặm muối.

Không quá hai ngày, cửa sau của lớp hai thường có người cố tình đi qua, làm như lơ đãng mà ngó vào xem xét.

Vương Đình muốn đóng cửa lại, nhưng Lý Vinh lại sống chết không cho.

Thiếu niên tóc che mắt được mọi người biết đến rộng rãi.

Đa số thời gian Trần Trì đều ghé vào trên bàn ngủ, mặc kệ những lời đàm tiếu rơi vào tai, cậu cũng không để ý.

Các nữ sinh thấy cậu thâm trầm, khí tức lạnh lẽo, đều tin lời đồn rằng cậu đánh người rất lợi hại. Nhưng các nam sinh nghe xong chỉ khinh thường cười nhạt một cái.

Nhiều học sinh thấy cậu đều chọn đi đường vòng.

Nhất thời, cả trường đều biết, cao nhị lớp hai có học sinh chuyển trường tóc dài đến mắt, tâm thần có chút vấn đề.

Giờ nghỉ trưa, Ngô Đông tới lớp học tìm Trần Trì, muốn khuyên cậu đem tóc mái cắt đi. Nhưng cậu chỉ nhắm hờ mắt, bộ dáng uể oải, không trả lời.

Thấy khuyên bảo không thành, Ngô Đông đành nói: "Nếu không tôi chỉ có thể gọi mẹ em tới."

Lúc ấy Thời Ôn đang giải đề hoá học, gặp bài khó cũng không suy nghĩ, nghiêng đầu nghe ngóng động tĩnh bàn bên cạnh, bút nghiêng một chút, một đường mực đen xoẹt qua công thức hoá học.

Vương Đình tò mò không chịu được, quay xuống giả thảo luận đề với Thời Ôn, mắt liếc tới Trần Trì, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của cậu, ngón tay phát run.

Từ trước tới nay cô chưa từng thấy biểu tình doạ người như vậy bao giờ. Nếu để cho những người không hiểu chuyện ngoài kia thấy, mọi việc nhất định sẽ bị phóng đại lên.

Vương Đình đẩy đẩy tay, ý muốn bảo cô nhìn Trần Trì.

Thời Ôn quay đầu, Trần Trì cằm banh chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng. Chỉ cần nhìn sườn mặt của cậu, cô cũng biết cảm xúc của cậu lúc này không tốt.

Thời Ôn cảm thấy rất tức giận với những người tung tin đồn vớ vẩn.

Cô cũng không muốn hiểu tại sao Ngô Đông lại tìm cớ "uy hiếp" cậu, đành tìm một lý do đơn giản: "Thầy, mắt cậu ấy không thể thấy ánh sáng quá mạnh."

Lời nói này hiển nhiên ngoài suy nghĩ của Ngô Đông: "Cái gì? Không thể thấy ánh sáng quá mạnh?"

Thời Ôn nhẹ nhàng gật đầu.

Dùng dư quang nhìn, Trần Trì cũng đang nhìn cô.

Cô quay sang nhìn cậu, nhợt nhạt cong môi, không tiếng động trấn an cậu.

Ngô Đông: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Ông thở dài, nhìn Vương Đình: "Em để ý một chút, nếu có học sinh lớp khác tới đây dòm ngó nữa, em nói các em ấy về lớp, còn nếu nói không nghe thì gọi cho tôi."

Vương Đình đồng ý: "Vâng ạ."

Ngô Đông rời đi, Trần Trì lại nằm bò ra bàn.

Thời Ôn lo lắng nhíu mi, như mọi lần cậu nhất định sẽ nói chuyện với cô.

Gió mùa hạ thổi vào phòng học, sách luyện tập bị thổi lay động, tạo ra âm thanh thanh thuý.

Thời Ôn chống cằm, lại nghĩ tới đề hoá học, đột nhiên nhìn đến Trần Trì.

Hoá học của Trần Trì rất tốt.

Đời trước, cậu chính là tự mình chế tạo ra thuốc nổ làm nổ trường học.

Cô có thể hỏi cách cậu cách làm, để cho cậu cảm nhận thành tựu được giúp đỡ người khác. Lại hướng dẫn cậu dùng thông minh của mình vào học hành, mới là có giá trị nhất.

Mắt Thời Ôn sáng lên, lấy bút chọc vào vai Trần Trì.

"Trần Trì."

Trần Trì động động đầu, tóc mềm mại tán loạn, chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Đề này cậu biết làm không?" Thời Ôn đem sách luyện tập để trước mặt cậu, tuỳ tiện chỉ vào một đề.

Ánh mắt Trần Trì trở nên rõ ràng, đáy mắt phản chiếu hình ảnh đề cương môn hoá học.

"Không biết."

Thời Ôn buồn bực.

Chẳng lẽ, lúc này hoá học của Trần Trì còn chưa được tốt?

Nghe được động tĩnh phía dưới, Vương Đìmh quay lại, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy đi học có bao giờ tỉnh táo đâu. Cậu hỏi bài không phải đang làm khó cậu ấy sao?"

Thời Ôn:...

Cô cũng không nghĩ tới chuyện đó.

"Mình có thể dạy cậu."

Trong lúc hai người châu đầu ghé tai thì thầm, đột nhiên có một giọng nam chen vào

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi