BỆNH CHIẾM HỮU

Editor + beta: Sel

Trần Trì bị chuông điện thoại đánh thức, cậu mở mắt ra, ánh sáng trong phòng mờ ảo, có chút không rõ bây giờ là lúc nào.

Cậu vươn tay cầm lấy điện thoại trên đầu giường, bắt máy:

"Ôn Ôn..."

Người đầu dây bên kia có chút cứng đờ, không thể tin nổi âm thanh ôn nhu này lại phát ra từ nam sinh lạnh lùng khó gần kia, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:

"Tôi là Đinh Tư Thanh!"

Trần Trì nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, không kiên nhẫn:

"Muốn tôi cảm ơn thế nào?"

Đinh Tư Thanh nghe được thanh âm của cậu lại trở về vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhịn không được nắm chặt tay.

"Không cần đâu, Nhậm Xích đã cảm ơn tôi rồi. Hơn nữa chuyện này là tôi nợ Nhậm Sí, nếu lúc đó anh ấy không cứu tôi ra khỏi xe thì thật sự tôi không biết bây giờ mình còn sống hay không. Nhậm Sí là ân nhân của tôi."

Cô ta sợ Trần Trì tắt máy, lại vội vàng nói:

"Tôi đã giải thích cho đám người của Nhậm Xích rồi, nhưng còn chưa nói cho cậu. Năm ấy tôi nói với cảnh sát là phanh xe của Nhậm Sí không ăn, nhưng không ngờ tôi lại bị anh trai của tên thiếu gia nhà giàu kia chặn lại nên vẫn bị giấu tới bây giờ...Cũng may hiện tại Nhậm Xích đủ lớn mạnh để tống tên đó vào tù. Là tôi nên cảm ơn cậu, nếu không tôi sẽ áy náy cả đời, vì thế tôi có thể mời cậu một bữa được không?"

"Không được!"

Trần Trì lãnh đạm trả lời, lúc chuẩn bị tắt máy lại bồi thêm một câu:

"Tôi với cô coi như không có nợ nần gì. Số điện thoại này tôi sẽ đổi, về sau gặp trên đường cũng xem như không quen đi!"

Nói xong, quyết đoán mà tắt điện thoại.

Đinh Tư Thanh nghe được tiếng "tút" kéo dài trong điện thoại, cả người đều bị nỗi khuất nhục bao phủ.

Chưa từng có người không để cô ta trong mắt, từ nhỏ đến lớn cô ta chính là công chúa nhỏ được phủng trong lòng bàn tay, nhân viên công ty của ba cô ta đều dỗ dành, những người bên cạnh mẹ lúc nào cũng khen cô ta. Đinh Tư Thanh từ bé tới lớn luôn là tâm điểm, mặc kệ cô ta ở đâu đều có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên...

Đinh Tư Thanh gắt gao nắm chặt điện thoại, đột nhiên bật cười.

Trần Trì à...

-

Trần Trì cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đã là 10 giờ trưa.

Cô còn chưa tới đây, ngay cả một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không.

Trần Trì không nhịn được mà gọi đi.

Theo từng tiếng chuông điện thoại kêu lên, sắc mặt cậu ngày càng đen.

Còn chưa kịp gọi cuộc thứ hai, đã có một dãy số lạ gọi tới, cậu hơi ngừng một giây mới nghe máy:

"Là tôi."

Thanh âm người đàn ông có chút khàn, giống như say rượu.

Trần Trì đoán được là ai, hỏi: "Có chuyện gì?"

Nhậm Xích nằm liệt trên sopha, nghe thấy Trần Trì trả lời, mới thấp giọng bật cười:

"Muốn tìm cậu tâm sự!"

Trần Trì không biểu cảm: "Chờ tỉnh rượu rồi hãy tìm tôi!"

Cậu hậm hực tắt điện thoại, rời giường.

Rửa mặt xong xuôi, cậu vẫn không thấy Thời Ôn gửi tin nhắn tới, nhíu mày nhanh chóng đánh chữ, còn chưa kịp gửi đi, chuông cửa đã vang lên.

Cậu nghĩ nghĩ, không gửi tin nhắn đi mà đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Thời Ôn.

Sắc mặt của cậu đen thùi lùi cả buổi sáng rốt cuộc mới tươi tỉnh lên:

"Bây giờ em mới chịu tới à?"

Cậu nắm lấy tay cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô rút ra.

Ý cười của Trần Trì cứng đờ, phát hiện từ lúc cô tới vẫn luôn cúi đầu, liền khom lưng hỏi:

"Em sao vậy?"

Sau đó nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, đôi mắt sưng đỏ còn có tơ máu.

Đầu quả tim của cậu giống như bị ai hung hăng nắm lấy, Trần Trì cẩn thận nâng mặt cô lên:

"Làm sao vậy, Ôn Ôn?"

"Có phải có người khi dễ em không?" Cậu nghĩ vậy, lệ khí đột nhiên toát ra, không nhịn được mà mặt mày trở lên âm hiểm.

Thời Ôn lẳng lặng nhìn đáy mắt tràn đầy lo lắng của cậu.

Cô tới đây để hỏi mọi chuyện cho rõ, nhưng pháy hiện mình chẳng có chút sức lực nào.

Thấy cô không rên một tiếng, Trần Trì nóng nảy, giữ chặt lấy cô:

"Chúng ta vào trong trước đã!"

Không ngờ cô lại giãy giụa, như thế nào cũng không chịu đi vào.

Trần Trì buông cô ra, thấp giọng dỗ dành:

"Được rồi chúng ta không đi vào, em có thể nói với anh đã xảy ra chuyện gì được không?"

Thời Ôn trương môi, chỉ cần nghĩ tới tên của người kia, cả người cô đã run rẩy.

Vì thế, cô đọc dãy số điện thoại kia ra.

Trí nhớ của cậu tốt như vậy, cho dù không thuộc dãy số đó nhưng chắc chắn có ấn tượng.

Quả nhiên, Trần Trì nghe xong liền đổi sắc mặt.

Thời Ôn không chớp mắt mà nhìn cậu, không muốn bỏ qua bất kì một biến hoá nhỏ nào trên gương mặt cậu.

Trần Trì không nghĩ tới cô sẽ phát hiện, nhưng cậu biết chắc chắn cô đã hiểu lầm, cậu vô lực vươn tay muốn chạm vào cô, lại sợ cô trốn nên đành thôi, chỉ khô khốc nói:

"Anh có thể giải thích!"

Lông mi Thời Ôn run rẩy: "Được, em nghe!"

Dây thần kinh căng chặt của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng, ôn nhu nói:

"Chúng ta đi vào bên trong có được không?"

Thời Ôn động động mắt, rốt cuộc chịu đi vào.

Trần Trì rót cho cô một ly nước ấm, nhanh chóng kể lại mọi chuyện:

"Xe đua của Nhậm Sí chính là bị đối thủ động tay động chân, phanh không ăn dẫn đến gặp sự cố. Mà Đinh Tư Thanh chính là người ngồi chung xe với Nhậm Sí, anh tìm cô ta mục đích chỉ muốn chứng minh xe đúng là bị giở trò, như vậy có thể hoá giải hiểu lầm với Nhậm Xích cùng anh em của Nhậm Sí."

Nói xong lại bổ sung: "Chỉ có như vậy thôi!"

Thời Ôn chậm rãi nâng mắt, mây đen cũng dần tản đi:

"Thật sao?"

Trần Trì gật đầu: "Thật!"

"Vậy bọn họ đều không hiểu lầm anh nữa rồi đúng không?"

Trong lòng cậu mềm nhũn, cầm lấy bàn tay phiếm lạnh của cô:

"Ừ, không hiểu lầm nữa rồi. Hôm nay anh sẽ đổi số điện thoại, được không?"

Thời Ôn rũ mắt, áp lực suốt một đêm cuối cùng trào ra, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống:

"Anh ơi, em không thích cô ấy..."

Trần Trì nhìn bộ dáng cô tiều tuỵ, trong lòng đau không ngừng, cẩn thận lau nước mắt cho cô.

Thời Ôn nức nở nói: "Thật ra cô ấy là con chồng của..."

Trần Trì: "Anh biết!"

Cậu nâng mặt cô lên: "Bởi vì biết nên mới gạt em, lúc trước anh cùng cô ta không có quan hệ, sau này cũng không. Ôn Ôn, em đừng lo lắng..."

Cô mím môi, trong giọng nói lộ vẻ kiên quyết:

"Mặc kệ anh có quan hệ với ai cũng được, nhưng đừng là cô ấy!"

Cậu cúi đầu hôn lấy khoé mắt còn đọng nước của cô, lẩm bẩm:

"Không đâu, anh sẽ không có quan hệ với bất kì ai cả, anh chỉ có em thôi."

Thời Ôn nhẹ nhàng ôm cậu:

"Đừng lừa gạt em!"

Trần Trì: "Được!"

Sel: Các chị đoán xem Thời Ôn sắp phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa gì nhéee!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi