BỆNH CHIẾM HỮU

Editor: Sel

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của nam sinh sau mắt kính đầy thất thố.

Trần Trì mị mắt.

Cậu nhớ lại tên người này - Đường Bác.

Sau 12 giờ mặt trời bắt đầu lui dần về phía nam, ánh nắng chiếu rọi vào toà nhà hành chính, nhưng đằng sau lại là một mảnh râm mát. Đường Bác đứng trong góc tường, không gian chật chội khiến cậu ta có cảm giác vô cùng an toàn.

Nơi này lớn như vậy, thế giới này lớn như vậy...

Cậu ta vươn tay trái lau sạch rêu xanh bám trên tường, cầm lấy kíp nổ trong tay, đôi mắt Đường Bác sáng lên.

Nóng lòng muốn được thử cảm xúc tăng vọt, nhưng còn chưa kịp ấn nút, bên cạnh đã có người đi tới.

Đường Bác nhìn đến người nọ, vội vàng đem đồ vật giấu ra sau lưng.

Là tên ngược người lại thích ngược mình.

Đường Bác nín thở, hy vọng cậu sẽ làm lơ mình giống như trước kia.

Thật ra Trần Trì cũng không muốn quan tâm chuyện của Đường Bác, nhưng vừa chuyển bước chân lại nhìn thấy đồ trong tay của cậu ta, hơi khựng người lại.

Cậu nghĩ đến những lời mà Đường Bác nói ở quán bar:

"Cậu đã từng nghĩ tới chuyện tìm chết chưa? Tôi đã thử rất nhiều lần, còn nghiên cứu một chút..."

Trần Trì nhíu mày, quay người lại đi đến gần Đường Bác.

Đường Bác thấy cậu đi tới chỗ mình, ánh mắt sắc bén còn nhìn chằm chằm sau lưng cậu ta.

Cậu ta khẩn trương nuốt nước miếng, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Lúc Trần Trì đi đến nơi, cậu ta cắn răng một cái, đẩy mạnh cậu chạy ra ngoài.

Trần Trì bị đẩy đụng vào tường, nhưng cậu cũng không màng cánh tay đau đớn mà nhanh chóng đuổi theo.

Thời điểm Đường Bác sắp chạy ra khỏi khu hành chính, cổ áo đã bị kéo lại, cổ bị thít chặt khiến cậu ta khó thở mà nôn khan, vùng vẫy muốn thoát đi.

Trần Trì dùng sức kéo mạnh, Đường Bác lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

Đường Bác bất chấp cả người đau đớn, vội vàng lấy đồ trong túi ra nắm chặt trong tay.

Trần Trì chăm chú nhìn lại.

Giống như điều khiển từ xa, chỉ có 2 cái nút.

Thanh âm của cậu lạnh lẽo: "Đây là cái gì?"

Một tay Đường Bác che lại cổ, nghe cậu hỏi vậy thì bật cười, giọng nói hơi khàn:

"Kíp nổ!"

Trần Trì mị mắt, đoán được ý đồ của cậu ta: "Mày muốn để cả trường chết chung với mày?"

Tay Đường Bác vẫn gắt gao nắm lấy kíp nổ, cả người dịch vào góc tường: "Không được à?"

Trần Trì cười lạnh, gân xanh trên cánh tay bạo khởi.

Đường Bác giống như bị cậu kích động đến, gào to: "Sao lại không được? Tao làm ra chuyện động trời này là vì cái gì? Tất cả mọi người trên thế giới này không ai chào đón tao, thi nhiều lần như vậy vẫn không đậu được đại học, ba mẹ tao ghét bỏ tao, học sinh xung quanh cũng đều ghét bỏ tao, bạn bè tao lúc trước sắp tốt nghiệp đại học cũng cười nhạo tao..."

Khoé mắt Đường Bác giống như sắp nứt ra, chảy xuống vài giọt nước mắt: "Tao sống cũng không có ý nghĩa, tất cả mọi người đều khinh thường tao, vì cái gì bọn họ không phải chết cùng tao?"

Lực chú ý của Trần Trì đã cố định trên kíp nổ trong tay cậu ta, chỉ hờ hững hỏi:

"À mày muốn chết?"

Cảm xúc của Đường Bác càng thêm mất không chế, cậu ta giơ kíp nổ trong tay lên: "Mày có biết tao lợi dụng cái gì để làm ra bom không? Chính là mấy cái chất hoá học nguy hiểm trong phòng thực hành. Nếu hôm trước phòng thực hành không bị nổ, chắc tao cũng không có cơ hội lấy được mấy thứ này."

"Ở đây ai cũng ngu dốt cả, học sinh thực hành không cẩn thận để lại tai hoạ ngầm, lão sư thì không nghiêm túc cẩn thận, nếu như vụ nổ ngoài ý muốn kia mạnh hơn một chút thì chắc chắn mọi người sẽ chết. Tất cả đều ngu ngốc như vậy sao không chết cùng tao luôn đi!"

Cậu ta vừa nói vừa vuốt ve kíp nổ, ngón tay như vô tình chạm vào nút rồi lại vô tình rời đi.

Khoé miệng Trần Trì xả ra một nụ cười nhạt, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cậu ta:

"Bởi vì chỉ có mày muốn chết, bọn họ không muốn!"

Đường Bác sửng sốt, lại cảm thấy hơi buồn cười: "Ngu ngốc như vậy tại sao không chết đi?"

"Đáng chết không phải là do ngu ngốc, nếu mày hôm nay đã muốn chết như vậy thì tao có thể giúp!"

Đáy mắt Trần Trì âm u lại sắc bén, giống như một thanh đao.

Lưng Đường Bác đã dán vào tường, giận dữ hỏi: "Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình tao chết?"

Trần Trì nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm kíp nổ của cậu ta bắt đầu thả lỏng, cảm thấy kiên nhẫn hôm nay của mình tốt thật:

"Mày bảo thế giới này không ai tiếp thu mày, nhưng cũng chẳng ai muốn giết mày cả!"

Đường Bác ngẩn người, ánh mắt dại ra nhìn cậu.

Trần Trì mị mắt, cánh tay lưu loát vươn ra cướp lấy kíp nổ. Đường Bác lúc này mới hoàn hồn, muốn cướp lại, nhưng hiển nhiên cậu ta không phải đối thủ của Trần Trì, vừa muốn đứng lên đã bị Trần Trì tặng một quyền vào mũi.

Đường Bác đau đớn kêu lên, máu từ trong kẽ tay chảy ra, rơi như mưa xuống đất.

Trần Trì đem kíp nổ ném ra xa sau đó quay trở lại túm lấy áo của Đường Bác, một quyền một quyền cứ như vậy liên tiếp rơi vào trên mặt, trên bụng của cậu ta.

Đánh cho tới khi Đường Bác không còn sức lực giãy dụa nữa Trần Trì mới ghét bỏ mà buông tay, hơi ngồi xổm xuống, lạnh lạnh nhìn cậu ta:

"Thế nào? Cảm nhận được cảm giác của cái chết chưa?"

Mắt trái Đường Bác bị đánh đến sưng lên, trên mặt thảm không dám nhìn.

Trần Trì vươn tay xoa xoa vai hắn: "Muốn nữa không? Thích thì tao chiều."

Cả người Đường Bác cứng đờ.

Trần Trì đứng lên lắc lắc tay đạm mạc nói:

"Tự cho mình cơ hội đi, cũng đừng suy nghĩ cướp đoạt cơ hội sống của người khác!"

Cậu đi đến góc kia nhặt lại kíp nổ.

Lúc quay lại vẫn còn thấy Đường Bác nằm liệt trên mặt đất, Trần Trì không kiên nhẫn đi đến xách cổ cậu ta lên:

"Huỷ hết cho tao!"

-

Thời Ôn đứng ngồi không yên, nhưng dạ dày đau đến nỗi chân cô mềm cả xuống. Cô hơi nhắm mắt, lỗ tai lại dựng lên: "Chị, có phải có tiếng gì không?"

Thời Noãn đang ngồi cạnh trông chừng cô, nghe cô nói vậy cũng dỏng tai lên: "Có nghe thấy gì đâu."

Trong lòng Thời Ôn càng thêm bất an: "Em muốn đi tìm Trần Trì!"

Nói xong liền muốn đứng lên.

Thời Noãn sốt ruột đem cô ấn xuống giường: "Cậu ta cũng đâu phải trẻ con, mày tìm làm cái gì?"

Cô đứng chắn ở mép giường, Thời Ôn muốn đi cũng không được, chỉ vô lực lắc đầu, muốn giải thích nhưng cũng chẳng biết nên nói gì.

Tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy, cảm giác đau đớn cũng dần tiêu tan, Thời Ôn không nhịn được nữa, đứng dậy muốn đi tìm Trần Trì.

Thời Noãn khó chịu cực kì, cảm thấy Thời Ôn chính là yêu đương đến mất não rồi.

"Mày nằm xuống cho tao, không khỏi hẳn thì không được đi!"

Thời Ôn: "Chị..."

-

Trần Trì túm Đường Bác đi dỡ bom, không nhiều không ít, khu dạy học, khu hành chính cùng khu thực hành đều có.

Cậu nhanh chóng đem bom cùng kíp nổ dỡ hết xuống.

Mỗi khi tìm thấy bom cả người Đường Bác đều run lên, nhưng lúc huỷ bom lại vô cùng nghiêm túc, không một chút sợ sệt.

Toàn bộ đều huỷ đi hết.

Đường Bác xoa xoa mồ hôi trên trán: "Mấy cái này tao nghiên cứu rất lâu mới làm ra được, nhưng mày lại huỷ nó nhanh như vậy...có phải do tao quá ngu ngốc không?"

Trần Trì tò mò mà nghịch nghịch mất linh kiện rơi rụng, nghe cậu ta nói vậy thì nhếch mép: "Mày ngu như vậy là do học lại quá nhiều đấy."

Tất cả đều kết thúc.

Trần Trì đi rửa sạch sẽ, nhìn không ra dấu vết vừa đánh nhau. Nhưng mà cho dù Thời Ôn phát hiện cũng không sao, vì cậu không có làm chuyện xấu.

Cậu chậm rì rì câu môi, hôm nay cũng coi như đã làm việc tốt đi.

Ít nhất có thể cứu được Ôn Ôn.

Nhưng mà không thể nói cho cô, cô sẽ sợ hãi.

Trần Trì chạy về phòng y tế.

Trong phòng y tế, Thời Ôn một lòng muốn ra ngoài, nhưng Thời Noãn lại nhất quyết ngăn lại.

Cậu thấy thế, nhíu nhíu mi: "Làm sao vậy?"

Thời Ôn nhìn thấy cậu hai mắt liền sáng ngời, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại: "Trần Trì..."

Thời Noãn trợn trắng mắt: "Đúng là tình yêu thắm thiết. May là cậu còn biết đường tới, chứ không bạn gái nhỏ của cậu lại khăng khăng muốn đi tìm."

Trần Trì nghe vậy trong lòng mềm thành một bãi nước, sờ sờ mặt Thời Ôn:

"Vừa mới có chút việc!"

Thời Ôn nhăn mi: "Anh đi đâu vậy?"

Trần Trì nhếch miệng, nghiền ngẫm hỏi: "Lo lắng cho anh như vậy cơ à?"

Thời Noãn rụt rụt bả vai, cmn buồn nôn quá!

Gần đến giờ học buổi chiều, nhân viên phòng y tế bảo Thời Ôn nên nằm lại một lúc nữa sau đó quay sang nhìn Thời Noãn cùng Trần Trì:

"Hai em quay về học đi, cô bé không sao đâu, nằm nghỉ một lát là được rồi!"

Thời Noãn cũng không chần chừ, dù sao cũng sắp thi đại học, bỏ tiết nhiều không tốt, cô dặn dò Thời Ôn vài câu liền rời đi.

Trần Trì không muốn đi. Nhân viên phòng y tế vài lần dùng ánh mắt nhắc nhở cậu, cuối cùng cậu nói thẳng: "Tôi xin lão sư nghỉ rồi!"

Hơn nữa nếu là bình thường Thời Ôn sẽ giục cậu trở về lớp, nhưng hôm nay một câu cô cũng chưa nói.

Nhất định là cô không muốn cậu đi, vì vậy cậu càng phải ở lại.

Đúng là Thời Ôn không muốn Trần Trì bỏ đi, bởi vì cô không thể để cậu thoát khỏi tầm mắt của mình được.

Cô nghĩ như vậy, cố nhịn ánh mắt nóng rực của nhân viên y tế, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Lúc cô tỉnh dậy đã là hai giờ sau, dạ dày cũng không còn khó chịu. Thời Ôn vừa nhìn đồng hồ, tức khắc sinh long hoạt hổ* mà ngồi dậy:

"Chết rồi, còn phải đi học..."

(*sinh long hoạt hổ: 生龍活虎: khoẻ như vâm, mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào)

Trần Trì ngồi thẳng dậy, bế cô đến mép giường sau đó cúi người cẩn thận xỏ giày cho cô.

Nhân viên y tế:...

Tuy Thời Ôn cảm thấy ngượng ngùng nhưng cô cũng không né tránh, trong lòng mềm thành một mảnh.

-

Vừa về phòng học Thời Ôn liền nghe được mọi người bàn tán về hành động của Trần Trì ở nhà ăn.

Hai người tiến vào phòng học, thanh âm nghị luận đều tan đi một nửa, chờ cả hai ngồi về chỗ, mọi người đã hoàn toàn im bặt.

Vương Đình gấp không nổi muốn hỏi chuyện Thời Ôn, nhưng ngặt nỗi lão sư đã vào lớp nên cô nàng đành nghẹn họng quay lên.

Thời Ôn còn cho rằng tan học cô sẽ bị Ngô Đông gọi đến văn phòng, nhưng mãi cho tới khi tan học vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Trong khoảnh khắc tiếng chuông tan học reo lên, Thời Ôn có chút hoảng hốt, cô nhìn chằm chằm bảng đen trước mặt, ánh mắt tự do.

Cứ như vậy sao?

Ngày 16 tháng 4 cứ như vậy mà trôi qua?

Không có chuyện gì xảy ra cả?

Thời Noãn đúng giờ xuất hiện ở cửa sau của nhị ban.

Thời Ôn khoác balo nhưng cô không đi ra cửa mà đi thẳng tới chỗ Trần Trì.

Vốn Trần Trì còn đang ghé vào trên bàn nhìn cô, thấy cô đi đến chỗ mình liền ngồi thẳng dậy.

Cô đỡ bàn học, nhẹ giọng hỏi:

"Trần Trì...hôm nay có xảy ra chuyện gì không?"

Trần Trì lắc đầu.

Sau đó mới nhớ tới vụ việc của Đường Bác.

Không cần thiết nói cho Ôn Ôn, em ấy sẽ sợ.

Tâm tình Thời Ôn phức tạp, cô không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào.

"Nhanh lên, mẹ đang đợi ở cổng trường đấy!"

Thời Noãn thúc giục.

Thời Ôn nghe vậy, cô theo bản năng mà xoay người, bỗng nhiên tay bị kéo lấy.

Hai mắt Trần Trì sáng ngời, thấp giọng hỏi: "Tối nay chúng ta có thể call video không?"

Thời Ôn động động môi.

Trong đầu lại vang lên câu nói kia: "Vậy 17 tháng 4 đi, đủ nhân từ rồi chứ?"

Ngực Thời Ôn tê rần.

Thời Noãn thấy hai người dính nhau thì ngứa mắt không chịu được, vọt vào phòng học kéo lấy tay Thời Ôn: "Làm cái gì vậy? Có phải ngày mai không được gặp nữa đâu. Nhanh lên, mày đừng để mẹ giục tao suốt thế."

Có phải ngày mai không được gặp nữa đâu...

Thời Ôn hoảng hốt quay đầu lại, mắt cậu chứa ý cười đâm đến lòng cô đau nhói.

Cô muốn ở bên cạnh Trần Trì, nốt hôm nay thôi được không?

Thời Ôn ném tay Thời Noãn ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy mẹ Thời đang đi đến.

-

Thời Ôn về đến nhà mới phát hiện phòng ngủ của cô trang bị thêm cửa sổ chống trộm. Không cần đoán cũng biết, điện thoại trong ngăn tủ của cô nhất định bị lấy đi rồi.

Ngay cả một câu chỉ trích mẹ Thời cũng không nói, chỉ là tầm mắt không lúc nào rời khỏi cô.

Ăn xong cơm chiều, mẹ Thời giục Thời Ôn đi tắm rửa. Cô ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong lòng đang nghĩ cách để đi ra ngoài.

Cô muốn gặp Trần Trì, cô muốn giữ cậu lại, chắc chắn có cách gì đó để cậu ở lại, học đại học trong nước cũng rất tốt, cậu lại ưu tú như vậy, nhất định sẽ thành công.

Tắm xong Thời Ôn không về phòng ngủ mà xuống thẳng phòng khách.

Mẹ Thời không có ở sopha, ba Thời hôm nay có một vụ kiện quan trọng còn chưa về nhà. Thời Ôn cẩn thận ghé vào cửa phònh của ba mẹ, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy, hẳn là mẹ Thời đang tắm rửa.

Cô lại nhìn áo ngủ trên người mình, dù sao bên trong cô có mặc nội y, cứ vậy ra ngoài chắc không có chuyện gì.

Chung cư xa hoa, màn đêm lộng lẫy, nếu đứng ở cửa sổ sát đất quan sát cả thành phố Nam Đều này, là ai cũng sẽ cảm thấy thư giãn thoải mái. Nhưng lúc này, bầu không khí trong phòng lại vô cùng áp lực.

Trần Trì ngồi trên sopha, ánh mắt hung ác: "Bà nói cái gì?"

Thẩm Mạch ngồi đối diện cậu, thản nhiên nói: "Mẹ nói là, Thời Ôn biết chuyện con đi du học, nhưng nó không có cầu xin mẹ cho con ở lại, con biết vì sao không?"

Bà ta cười cười, từng câu từng chữ rõ ràng nện thẳng vào tai cậu: "Bởi vì mẹ nói với nó. Mẹ có thể sử dụng chút thủ đoạn làm người ba thẩm phán của nó thân bại danh liệt, cũng có thể làm người mẹ hoạ sĩ của nó gánh lấy ô danh, làm cho gia đình bọn họ gà chó không yên. Nhưng chỉ cần nó rời xa con, con chịu đi du học, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!"

"Con cảm thấy, trong lòng cô ta con quan trọng hơn bọn họ sao?"

Gân xanh trên mu bàn tay cậu bạo khởi, cằm banh đến gắt gao, không nói một lời liền đi ra ngoài.

Mấy bảo vệ đem cậu ngăn lại.

Thẩm Mạch nhàn nhã đứng lên, không chút để ý nói: "Con đi tìm nó thì có thể làm gì? Chất vấn nó tại sao không giữ con lại à? Như vậy con không cảm thấy xấu hổ à? Hay là...muốn chết tâm hoàn toàn mới chịu dừng lại? Được rồi, mẹ đưa con đến nhà nó, nhưng nếu 11 giờ đêm nay nó không ra gặp con, thì con nhất định phải theo mẹ ra sân bay!"

Trần Trì cắn chặt răng.

Thẩm Mạch mở cửa, đi thẳng ra thang máy, giày cao gót nện xuống nền đá cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thuý.

-

Hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi xa xỉ xuất hiện dưới nhà của Thời Ôn.

Trần Trì muốn đẩy cửa chạy ra nhưng lại bị bảo tiêu ngăn lại.

"Chỉ được chờ ở đây cho đến 11 giờ!" Thẩm Mạch câu môi: "Nhưng mà con đợi cũng vô ích thôi, nó sẽ không ra, vì gia đình nó, nó sẽ lựa chọn bỏ rơi con."

Sắc mặt Trần Trì âm trầm đến đáng sợ, lệ khí len lỏi cả bầu không khí trong xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi