BỆNH HAY QUÊN

"Xin lỗi, Tần phu nhân."

"Hiện tại tôi không có kế hoạch thay đổi công ty." Ninh Sơ rũ mắt xuống.

Là nhân vật chính của tiệc rượu lần này, Tần Uyển chắc chắn là người được chú ý nhiều nhất ở bất cứ chỗ nào bà đi qua. Ai nấy đều cả kinh, cằm rơi rụng đầy trên mặt đất. Người này đến tột cùng là thân phận gì mà lại được bà tận tay đưa danh thiếp.

Có người cư nhiên cự tuyệt lời đề nghị của Tần Uyển, như thế không phải trực tiếp từ chối tài nguyên cùng thế lực đứng sau Yến thị sao? Kẻ này thật sự không có đầu óc...

Không muốn cơ hội một lần thăng thiên, lại trước mặt mọi người không cho đối phương mặt mũi.

Tần Uyển hiển nhiên cũng không ngờ tới phản ứng này của Ninh Sơ, sửng sốt hai giây, danh thiếp trong tay trợ lý cũng lơ lửng giữa không khí.

Cũng may Vương Huyền phản ứng nhanh, từ xa đã nhìn rõ tình huống, bước nhanh tới, cầm lấy tấm danh thiếp mạ vàng, mỉm cười: "Cảm ơn Tần phu nhân đã coi trọng Ninh Sơ nhà chúng tôi. Gần đây cậu ấy không được khỏe, thái độ như vừa rồi là không tốt, mong phu nhân lượng thứ."

Nhìn thấy ánh mắt tránh né, biểu cảm lạnh lùng của người trước mặt, Tần Uyển xem như biết "thằng cháu ngoại" mình nói, "Em ấy còn không muốn ở bên cạnh cháu" là ý gì.

Người ta là thật sự không nguyện ý, không phải loại cố ý đeo bám người.

Ai da, cách mạng còn dài, con đường phía trước còn gập ghềnh, Tần Uyển bi ai cho Yến Hoài ba giây trong lòng, cười nói: "Cho dù không muốn đổi công ty, cũng có thể nói đến chuyện hợp tác. Tần Sở chúng tôi có rất nhiều dự án, bất quá sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất. Cậu còn trẻ, cũng nên chú ý nhiều đến cơ thể. "

"... Cảm ơn Tần phu nhân đã quan tâm". Ninh Sơ không muốn ở đây lâu thêm nữa, cũng không muốn nghe miệng lưỡi giống như từng thân quen của bà, ra hiệu với Vương Huyền, hắn khẽ gật đầu với Tần Uyển: "Không còn sớm nữa. Tôi không thể ở lại lâu hơn được. Chúc quý công ty phát triển thịnh vượng và vững bền. "

Có thể phát triển thịnh vượng mà không có anh sao? Tần Uyển lặng lẽ chửi thầm, sau đó phất phất tay: "Được rồi, cậu về trước nghỉ ngơi đi, sắc mặt cậu kém quá, ta cho tài xế đưa cậu đi."

Ninh Sơ trong lòng nhảy dựng, vừa định nói gì đó, Tần Uyển đã nói thêm: "Nếu còn từ chối nữa chính là không cho ta mặt mũi."

Ngay sau đó, Tần tổng với vẻ cao quý, ưu nhã che miệng, nhỏ giọng nói chỉ có mấy người nghe được: "Đây là chỗ của em gái ta, lại có rất nhiều người đang nhìn xung quanh, cậu nếu có chuyện gì thì trở về hướng Yến Hoài mà trút giận chứ đừng để chúng tôi mất mặt chứ, ngoan. "

Lượng thông tin, cùng ngữ khí này? Vương Huyền hai mắt trợn trừng, kỳ quái liếc nhìn Ninh Sơ.

Biểu tình trên mặt người bên cạnh cũng khó có thể diễn tả được, hắn không ngờ bà cô của Yến Hoài lại có tính tình như vậy, sau khi cân nhắc, hắn đồng ý "Vậy làm phiền phiền Tần phu nhân..."

"Không cần khách sáo!" Tần Uyển híp mắt cười.

Những người xung quanh chứng kiến từng giai đoạn của cậu chuyện đều không khỏi ngạc nhiên, ánh nhìn của họ có vài phần tinh tế.

Ninh Sơ bỏ qua sự chú ý của người xung quanh, đi theo người phục vụ ra khỏi đại sảnh.

...

Xe của Tần Uyển trực tiếp lái ra từ ga ra của tứ hợp viện, ngay cả một cơn gió cũng không có.

Lái xe không phải là người nhiều chuyện, Ninh Sơ chính mình cũng nói lời nào.

Gặp lại Tô Triều thực sự ảnh hưởng lớn đến hắn. Hắn đã quen với cuộc sống yên tĩnh. Ngay cả khi gặp lại Yến Hoài cũng không khiến hắn cảm thấy có gợn sóng gì. Lúc này, hắn buộc phải đánh thức những ký ức đen tối đầy khủng khiếp đó, chợt cảm thấy chính mình như đang đứng trên mép vực.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng điện thoại rung cũng đặc biệt rõ ràng.

Hắn lấy điện thoại ra, trên màn hình là thông báo nhận email.

Hắn nhớ Bạch Tinh Lan từng nói rằng sẽ gửi cho hắn một kịch bản, nhấn vào tệp, tải văn bản, chậm rãi đọc.

Đây không phải là một kịch bản hoàn chỉnh, nhưng nửa đầu của nó thực sự hấp dẫn.

Chuyện xưa mở ra tại một thị trấn nhỏ, kể về cậu chuyện tình cảm giữa một thanh niên 20 tuổi bị chìm đắm trong băng đảng xã hội đen cùng một nữ họa sĩ 35 tuổi một đời chồng, từ sự khinh bỉ, giữa những tranh đấu để rồi họ yêu nhau.

Tình chị em, tình yêu và khát vọng hòa quyện vào nhau.

Kịch bản rất tinh tế, chất lượng tốt hơn những kịch bản mà Ninh Sơ nhận được trong mấy năm qua, có quá nhiều chỗ để các nhân vật phát huy, lật đổ, cực đoan, an tĩnh, cuồng loạn, phụ thuộc vào nhau .. . Rõ ràng là một câu chuyện tình yêu nhưng lại có cảm giác dằng xé nội tâm.

Hắn sẽ không nghi ngờ gì về khả năng đoạt giải về vai diễn này, sau nhiều năm kinh nghiệm cũng như thử sức với nhiều dạng vai khác nhau, hắn tự tin mình có thể diễn tốt nhân vật này.

Cơ hội có một không hai.

Hệ thống sưởi trong xe được bật hết công suất, không biết từ bao giờ mồ hôi thấm ướt trên lòng bàn tay cầm điện thoại.

Hạt mưa trượt xuống trên tấm kính, mỏng manh, mơ hồ như ngăn cách hai thế giới, ánh đèn sáng rực bên ngoài nhìn không liên quan gì đến hắn, trong lòng cũng từ từ trở nên an tĩnh.

Ninh Sơ đột nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười, vai diễn còn chưa đến tay, phim cũng chưa khởi quay, liền bắt đầu lo lắng có tên dửng mỡ nào ngoi lên đào lại quá khứ để tiếp tục bôi đen hắn, cảm thấy chính mình còn không có cái gọi là tự tin.

Hắn cầm điện thoại lên đọc vài trang đầu của kịch bản, sau đó đóng lại, chuyển tiếp email cho Vương Huyền hỏi: Ngài nghĩ gì về kịch bản này?

Sau khi bấm gửi, lập tức để điện thoại sang một bên, toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng, hắn sợ rằng mình sẽ lại phải hối hận.

Hắn làm diễn viên quá lâu, cũng đã lâu rồi hắn không ham muốn có một vai diễn.

Nếu không phải những ký ức đen tối đầy đau đớn đã chôn giấu rất kĩ vì hôm nay mà được khơi mào lại, nếu chúng được đào lên lần nữa, hắn sợ mình khó có thể tiếp nhận được.

Suy nghĩ của hắn vô cùng rối rắm, điện thoại bất ngờ rung lên trên ghế khiến hắn bất ngờ một hồi, nghĩ không hiểu tại sao Vương tổng lại đọc nhanh như vậy, nhưng không ngờ cái tên trên màn hình lại là Yến Hoài, hắn nhíu mày.

Hình ảnh Tô Khải Nhiên chợt loé lên.

Hắn vô thức nhấn từ chối cuộc gọi, thở dài.

Nhưng chiếc điện thoại không yên tĩnh như hắn mong đợi, cuộc gọi thứ hai, thứ ba nối tiếp nhau, tất cả đều bị hắn lập tức ngắt máy.

Xe của tài xế dừng lại trước cổng tiểu khu, tài xế đang cùng bảo vệ trao đổi ra vào, Ninh Sơ trực tiếp ngắt ngang: "Dừng ở đây được rồi, cám ơn anh."

Sau đó hắn mở cửa bước ra ngoài, dưới cơn mưa phùn, không để ý đến tiếng gọi của người tài xế từ phía sau.

Bốn phía đều yên tĩnh, hắn lặng lẽ châm một điếu thuốc, đứng ở góc cầu thang chậm rãi hút thuốc, chiếc áo sơ mi trắng trong bộ vest màu đen không cài cúc để lộ chiếc cổ trắng sứ.

Ánh đèn mờ ảo đổ bóng lên đầu hắn, làn khói trắng chói lọi bay ngược lên trên, lu mờ lông mày của hắn, lộ ra vẻ đẹp hư ảo, trong trẻo đầy sắc bén, như một làn khói tan ra từ tảng băng nghìn năm.

Yến Hoài từ từ bước tới, những gì anh nhìn thấy là cảnh tượng này.

Trái tim bất an của anh nhanh chóng lặng xuống một cách kỳ lạ, đôi mắt đen láy không thể nhìn thấu, chậm rãi đi tới: "Lần trước em hứa sẽ trả lời điện thoại của anh, xem ra em vẫn không làm được."

Anh ở gần đến mức khói có thể phun thẳng vào mặt.

Ninh Sơ duỗi tay phải ra, kẹp điếu thuốc vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, làn khói mà hắn thở ra dường như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình giữa hắn và Yến Hoài.

Hắn hiện tại mông lung lẳng lặng nhìn đối phương một lát, nói: "Yến Hoài, trong khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta không thích hợp."

Âm thanh của hắn bình tĩnh, đều đều, rơi vào tai Yến Hoài, giống như một nhát dao hờ hững, tuyên bố bản án tử hình cho hắn.

Yến Hoài ở kia một khắc càng trở nên bình tĩnh hơn, cả người như bị tạt nước đá, lạnh đến mức không nghe được nhịp tim, nhận lấy điếu thuốc trên tay Ninh Sơ, âm thanh trở nên hơi ngớ ra: "Bớt hút một chút, không tốt cho sức khoẻ."

Giữa hai ngón tay có một khe hở, làn khói giữa hai người biến mất, khoảng cách khiến Ninh Sơ cảm thấy khó chịu.

Lưng của hắn dựa vào bức tường trắng của cầu thang, không nhìn vào mắt Yến Hoài, thấp giọng: "Anh lấy tư cách gì quản tôi."

Yến Hoài nhìn chằm chằm hắn, suýt chút nữa bật cười, trong mắt đen như mực phát ra một tia lửa: "Em con mẹ nó còn chưa hết sốt!"

Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, hạ giọng nói: "Hôm nay cô của anh có nói gì với em rồi đúng không? Em không cần để ý những gì bà ấy nói..."

"Không." Ninh Sơ ngắt lời anh, "Tần phu nhân không nói gì, chỉ bàn bạc hợp tác."

Yến Hoài ánh mắt hơi lóe lên: "Vậy em đã..."

"Tôi không muốn," Ninh Sơ nhướng mi, "Tôi không muốn hợp tác, mong anh dọn đi càng sớm càng tốt."

"Tại sao?" Yến Hoài hai mắt đầy tơ máu, điếu thuốc rơi xuống đất phát ra tia lửa. "Em rõ ràng thích anh."

Vậy thì sao?

Ninh Sơ ánh mắt lộ ra thông điệp rõ ràng như vậy, hắn lặp đi lặp lại: "Chúng ta không thích hợp."

"Ai nói? Ai nói chúng ta không thích hợp? Em chân chính ở cùng anh được bao lâu mà dám nói như vậy, làm sao em biết chúng ta không thích hợp? Đừng dùng loại lý do vớ vẩn này để biện minh!" Vấn đề của Yến Hoài đập trực diện vào hắn. Lãnh đạm như một con báo bị thương.

Hơi lạnh trong cơn mưa bắt đầu xâm nhập vào trong người, đầu hắn choáng váng, đốt ngón tay Ninh Sơ chạm vào lông mày, trong cổ họng ho nhẹ một tiếng.

Ánh sáng dù có mờ nhạt đến đâu cũng trở nên chói mắt vào lúc này.

Yến Hoài đột nhiên nắm chặt tay, ngọn lửa trên toàn thân biến mất hoàn toàn, trái tim chua xót phiếm đau.

Không có cách nào.

Khi đối mặt với Ninh Sơ, anh hắn tựa hồ không có cách nào.

"Em cần phải nghỉ ngơi." Anh nói với Ninh Sơ và cả với chính mình.

"Nhưng những gì em vừa nói, anh sẽ cho như chưa nghe thấy gì." Anh lùi lại một bước.

Ninh Sơ giương mắt nhìn anh vài giây, sau đó đẩy người ra đi về phía thang máy, thanh âm giống như tiếng bước chân, như đang lơ lửng.

Hắn nói: "Dù anh có nghe thấy hay không, tôi cũng đã nói rồi."

...

Cửa thang máy đóng lại, Yến Hoài đứng tại chỗ nhìn chằm chằm tàn thuốc dưới chân, không khí yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của dã thú đang ẩn nấp trong lòng.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, anh lạnh lùng dừng lại, lấy ra xem thì thấy Từ Vi đã gửi cho anh thông tin về Bạch Tinh Lan.

Có rất nhiều thông tin, khá toàn diện, cũng liệt kê ra một số giải thưởng biên tập phim ngắn mà cậu đã đạt được khi còn học đại học. Anh lướt nhanh, đột nhiên dừng lại ở một câu.

--Từng học tại Trường tư thục Danh Thành trong một năm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi