BỆNH KIỀU LÃO ĐẠI CẦU BUÔNG THA


Editor: xiaomaomi

Nhạc Lâm Trạch cùng Lý Tấn đều đồng ý, cũng đồng nghĩa với việc này đã giải quyết xong, Đào Ngữ để bọn họ giải tán quay về phòng còn mình ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh suy nghĩ phương án trị liệu tiếp theo.

Nhạc Lâm Trạch cũng đi theo ra ngoài, đi sau lưng cô không gần không xa, giống như kẹo mạch nha dính mãi không dứt ra được. Đào Ngữ buồn bực mấp máy môi, nhưng cũng không phản ứng lại anh, trực tiếp đi về phía trước, bất tri bất giác đã đi tới bờ biển, mà người phía sau vẫn còn đi theo.

"Đi nữa sẽ vượt qua phạm vi của ngục giam, tôi có thể coi là anh đang vượt ngục nha." Đào Ngữ lạnh nhạt nói.

Nhạc Lâm Trạch khẽ cười một tiếng, đi đến bên người cô nói "Đường biên giới không phải ở chỗ này, từ đây bơi ra biển ba cây số nữa thì mới tính là vượt ngục."

Nói xong anh chỉ mặt biển "Qua ba cây số, còn có hòn đảo, phía trên đó là những tay bắn tỉa đóng quân, đang chờ những kẻ chạy đến bất cứ lúc nào, chỉ cần có tù nhân vượt ngục ra ngoài, liền. . ." Nói xong dùng tay ra hiệu thành cây súng chỉ lên huyệt thái dương của mình.

Đầu ngón tay của anh lạnh buốt, phối hợp là một mặt thần bí, Đào Ngữ không thoải mái lui về sau một bước. Từ khi biết cô, Nhạc Lâm Trạch phát hiện cô rất không thích đụng vào người mình, lần này thấy được cô lui lại, tâm trạng của anh không tồi cong môi "Tiếp tục duy trì."

"Cái gì?" Nghe được bốn chữ này, Đào Ngữ liền muốn nổi da gà, lập tức không khách sáo hỏi.

Nhạc Lâm Trạch nhún nhún vai, vô tội nói "Không có gì, chẳng qua là tôi cảm thấy tính cảnh giác của cô không tệ, như vậy rất tốt, trên hòn đảo này cũng không người nào tốt."

"Đã thấy." Đào Ngữ nghiêng người nhìn về phía sau anh, đột nhiên cảm thấy tò mò "Nếu có người vượt ngục, vậy giám ngục sẽ bị gì?"

"Tốt một chút sẽ được tính là không làm tròn trách nhiệm, trực tiếp đuổi việc, kém chút thì không chừng trên lưng sẽ gánh tội lớn, từ giám ngục trực tiếp biến thành tù nhân." Nhạc Lâm Trạch nói xong còn chậc chậc hai tiếng, nhìn chằm chằm lông mi vừa dài vừa đen như cây quạt nhỏ của Đào Ngữ, bất ngờ nói "Cho nên cô phải đối tốt với tôi, tuyệt đối đừng chọc tôi nổi giận, nếu không tôi sẽ vượt ngục, sẽ biến cô thành đồng phạm."

" Đánh cược mạng sống của mình xem tôi có bị đuổi việc hay bị bỏ tù không?" Đào Ngữ cười nhạo, đáy mắt khinh thường. Nếu như Nhạc Lâm Trạch muốn rời khỏi nơi này, trực tiếp đem chứng cứ chứng minh mình không phải là hung thủ là được, nếu như muốn chết, vậy cái đảo ngục giam này có đầy đủ dụng cụ cho anh tự sát, hoàn toàn không cần thiết phải vượt ngục.

Trừ khi đầu óc anh không bình thường.

Nhạc Lâm Trạch nhíu mày "Cô không tin?"

"Tôi nên tin sao?" Đào Ngữ xùy một tiếng, tìm tảng đá sạch sẽ hướng biển ngồi xuống, "Nếu có thời gian cùng tôi huyên thuyên, còn không bằng về sớm một chút bàn bạc với đàn em của mình về chuyện tiết mục, không chừng thứ hạng. . ."

Ầm!

Cô còn chưa nói hết câu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống nước. Đào Ngữ ngơ ngác, một giây sau liền thấy một chiếc áo tù xuất hiện trong nước, mà người vừa nãy còn ở bên đã biến mất không thấy.

"Nhạc Lâm Trạch con mẹ anh mụ nội anh!" Đào Ngữ gầm thét một câu, cởi thắt lưng trực tiếng chạy vào biển, vừa chạy vừa cởi áo cởi giày, rất nhanh chỉ còn mỗi dây buộc ngực cùng đồ lót lao vào trong biển.

Nhạc Lâm Trạch bơi cũng không nhanh, giống như đang chờ cô nên Đào Ngữ rất nhanh đã bắt được anh. Nhạc Lâm Trạch trở tay ôm lấy cô, cánh tay thon dài ôm eo nhỏ dán vào người mình. Đào Ngữ kéo lấy anh muốn đi lên nhưng Nhạc Lâm Trạch lại ôm cô bất động, có vẻ như muốn cùng cô chết đuối.

Đào Ngữ giãy dụa, trong lòng có một trận khủng hoảng, cô liều mạng đạp chân, không khí trong miệng rất nhanh đã biến thành bong bóng phun ra ngoài. Trong lúc cô đang thiếu không khí thì Nhạc Lâm Trạch còn mỉm cười nhìn cô, cuối cùng cũng đem đầu cô kéo về phía mình, đem không khí trong miệng thổi cho cô.

Lúc này thì Đào Ngữ đã không còn biết gì, bản năng sinh tồn mách bảo cô nắm lấy cổ áo Nhạc Lâm Trạch không thả, ép cô liều mạng hít thở không khí từ trong miệng Nhạc Lâm Trạch.

Nhạc Lâm Trạch đem không khí đều đưa hết cho cô cuối cùng cũng chịu thả cô, hai người cùng bơi lên, sau khi Đào Ngữ nổi lên mặt nước thở hổn hển.

Khuôn mặt của cô không biết là do thiếu không khí, hay là bởi vì quá tức giận, giờ phút này đã đỏ rực một mảng, tia lửa trong ánh mắt hận không thể đem Nhạc Lâm Trạch đốt thành tro "Nhạc Lâm Trạch, anh thật sự bị điên rồi hả? !"

"Ai bảo cô không tin tôi, tôi không chứng minh, về sau chẳng phải sẽ bị cô lên mặt khinh thường hay sao?" Mặt mũi Nhạc Lâm Trạch tràn đầy ủy khuất lên án.

Đầu tiên là Đào Ngữ ngơ ngác, sau đó là tức đến không thể tả, không nhịn được chửi bới "Chứng minh cái gì? Chứng minh anh dám vượt ngục? Nhạc Lâm Trạch, có phải anh điên rồi hay không? Bệnh tâm thần?!" Người này vừa rồi lượng hô hấp dài cùng sức lực kéo cô, đã chứng minh được rằng anh có thể bơi rất nhanh, vì sao cô vẫn có thể tùy ý bắt được, căn bản chính là không có ý định vượt ngục.

Tên khốn kiếp này chính là muốn dọa cô! Đm.

Nhạc Lâm Trạch cười tủm tỉm nhìn cô, nghe cô tung ra cái từ ngữ kỳ lạ mắng chửi người khác, từ đầu đến cuối anh đều rất vui vẻ, cảm thấy tiểu ngục cảnh mắng chửi người đã hay còn chưa nói, ngay cả giọt nước đọng trên mặt cũng đẹp như vậy. Sau đó ánh mắt anh rơi xuống vào cái buộc ngực trên người cô, nhìn chỗ trắng nõn đẫy đà bị trói chặt, phía trên còn có vết dây hằn màu đỏ.

Anh nhướn mày, yết hầu lên xuống, đối với cái áo buộc ngực này vậy mà có chút ghen ghét.

Đào Ngữ đang mắng hăng say, cúi đầu xuống thì thấy Nhạc Lâm Trạch đang nhìn chằm chằm vào ngực của cô, trong đầu cô vang một tiếng, ngay lập tức mất đi lý trí.

"Nhạc Lâm Trạch! Đồ biến thái!" Nói xong, cô đá một cước vào bụng anh, đáng tiếc ở trong nước ngâm quá lâu, cộng thêm vừa rồi đuổi theo Nhạc Lâm Trạch, lúc này đã không còn sức lực, huống chi lại còn ở trong nước, lực cản lớn hơn rất nhiều.

Động tác của cô như đang thêm hiệu ứng làm chậm nên Nhạc Lâm Trạch dễ dàng bắt được chân của cô. Chân vừa nhỏ nhắn vừa thon dài, Nhạc Lâm Trạch không nỡ buông tay ra.

"Thả ra!" Đào Ngữ đỏ hồng mắt, hiển nhiên đã rất tức giận.

"Đừng quấy, rất mệt, tôi ôm cô đi về." Nhạc Lâm Trạch đã sớm phát hiện ra cô không còn chút sức lực, buông chân cô ra rồi ôm vào trong ngực, dưới mặt nước thân thể hai người dính vào một chỗ, rất rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể đối phương không lạnh buốt giống như nước biển.

"Cút." Ánh mắt Đào Ngữ lạnh như băng nhìn anh, không ấm hơn nước biển là bao.

Lúc này, Nhạc Lâm Trạch mới ý thức được Đào Ngữ thật sự tức giận, anh nhíu mày, vậy mà cảm thấy có chút khủng hoảng trong. Anh cười ngượng ngùng một tiếng, cuối cùng chịu thua "Tôi chỉ đùa một chút thôi, tiểu ngục cảnh đừng tức giận như vậy nữa"

Đào Ngữ lạnh lùng nhìn anh, mặt không thay đổi đẩy anh ra, tiếp theo bơi lên bơ, giờ phút này cô ăn mặc mát mẻ, giống như đuôi cá chậm rãi bơi về phía trước, ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên người cô, dát lên một tầng ánh sáng lộng lẫy, giống như một nữ thần không thể xâm phạm.

Da thịt trắng nõn của cô đâm thẳng vào mắt Nhạc Lâm Trạch, nơi âm u hẻo lánh trong lòng kêu gào bắt lấy cô, cùng cô trầm luân. Đột nhiên anh nhớ tới cảnh trong mơ ngày hôm qua, trong mơ cô khóc đặc biệt đẹp đẽ, như lê hoa đái vũ cầu xin anh nhẹ một chút, ánh mắt cô nhìn anh như anh chính là toàn bộ thế giới của mình.

Đó có phải là khát vọng bí ẩn trong lòng anh không? Nhạc Lâm Trạch tự giễu cười một tiếng, phủ nhận tâm tư này. Từ lâu anh đã không còn khát vọng, bất kể là ở bên ngoài hay là trong ngục giam, ăn cơm hoặc là tuyệt thực, đối với anh mà nói không có gì khác nhau.

Anh là người sống nhưng linh hồn đã chết, không có người nào có thể khiến anh tràn ngập chờ mong, mà anh đối với mọi thứ thế giới này cũng chẳng cũng nhìn chẳng muốn nghe, ngẫu nhiên cũng có một số người hoặc một số chuyện cảm thấy hứng thú, nhưng loại hứng thú này rất nhanh cũng sẽ biến mất. Huống chi người mà anh cảm thấy hứng thú còn chán ghét anh như vậy, dùng toàn bộ sức lực đuổi anh cút đi.

Nhạc Lâm Trạch hít sâu một hơi, vươn hai tay ra lặn vào trong nước.

Đào Ngữ bơi được một khúc, phát giác được sau lưng không có ai bơi theo, quay đầu lại thì không thấy người nào cả, cô nghiêm mặt hô "Nhạc Lâm Trạch!"

Đáng tiếc không người trả lời, Đào Ngữ sửng sốt một chút, mặc dù tay chân vô lực, nhưng vẫn liều mạng bơi vào trong nước.

Nhạc Lâm Trạch đang chậm rãi hưởng thụ cảm giác hít thở không thông, đột nhiên mơ hồ nghe được có người kêu tên của mình, giọng nói thật thê lương, giống như anh biến mất là một việc vô cùng lớn. Ở trong nước anh từ từ mở mắt, thì thấy tiểu ngục cảnh đang cố hết sức bơi về phía anh, hoảng sợ cùng lo lắng đều thể hiện hết trên mặt cô.

Không phải cô giận sao? Đầu tiên là Nhạc Lâm Trạch sững sờ, về sau là mỉm cười vui vẻ, sau khi cô bơi tới bên cạnh mình thì đem cô ôm vào lòng, sau đó hôn lên.

Lúc Đào Ngữ đang bơi tới thì thấy anh đang nhắm mắt lại, còn tưởng rằng anh té xỉu, kết quả vừa mới đến nơi thì anh liền mở mắt ra, còn đem mình ôm vào trong ngực.

Cô xém chút dọa đến phun ra không khí, sau đó mới kịp phản ứng lại người này là đang lừa cô, cô xấu hổ đập anh hai lần, nhưng mà cô giờ phút này đã không còn sức lực, đánh được hai lần sau đó cánh tay yếu ớt khoác lên trên bả vai anh.

Nhu cầu muốn sống khiến cô không rảnh phản ứng sự tấn công của Nhạc Lâm Trạch, chỉ là ngón tay đang đặt trên lưng anh nhéo một chút, muốn để anh đem mình bơi lên.

Nhạc Lâm Trạch cũng ý thức được cô có chút thiếu không khí, vươn tay kéo hai chân cô đặt lên thắt lưng mình, nâng cổ cô nổi lên mặt nước.

Sau khi Đào Ngữ chồi lên mặt nước trước tiên là ra sức hít thở, nhưng mà Nhạc Lâm Trạch không chịu buông tha cô, không ngừng quấn quít môi của cô, thẳng đến khi cô đánh một cái lên người anh, anh mới hít thở buông cô ra "Đi lên bờ rồi tiếp tục?"

"Tiếp tục con mẹ anh." Đi đi lại lại mấy lần, lúc này Đào Ngữ lúc này đã không còn sức kiên nhẫn, tức giận đáp lại anh.

Nhưng ý cười trên mặt Nhạc Lâm Trạch rất sâu "Tại sao lại cứu tôi?"

"Nếu là con chó, tôi cũng sẽ cứu." Đào Ngữ không biến sắc nói.

Nhạc Lâm Trạch khẽ cười, một tay ôm cô, tay còn lại bơi lên bờ. Đào Ngữ thật sự không muốn cùng anh bơi như vậy một tẹo nào, nhưng lúc này tay chân cô không còn một chút sức lực nào, nếu mà còn cậy mạnh, chỉ sợ sẽ chuột rút, đến lúc đó càng khó coi hơn.

Hai người một người cười một người mặt cứng đơ, cùng nhau bơi lên bờ. Vừa tới bờ, Đào Ngữ liền một cước đá văng anh, cắn răng lảo đảo bò lên một khối đá lớn, sau đó ngồi phịch ở đó bất động.

Nhạc Lâm Trạch cười tủm tỉm nhìn cô, xoay người gom quần áo cô giục tán loạn trên đất nhặt lên, lúc này mới đi về phía cô

"Đem quần áo trên người cởi rồi mới mặc lại, nếu không sẽ không thoải mái, " Nhạc Lâm Trạch nói xong suy nghĩ một chút, tiếp tục nói "Không cần lo lắng, tôi sẽ che cho cô về tới ký túc xá, không ai thấy cô đâu."

Mặt Đào Ngữ lạnh lùng lấy liếc nhìn anh, vươn tay định muốn lấy quần áo, kết quả anh lại rụt lại, tay cô nâng lên không trung bắt hụt.

Lông mày của cô lập tức nhíu lại, Nhạc Lâm Trạch cười cười, dụ ngọt khuyên nhủ "Nghe lời, cởi ra rồi mặc sau."

". . . Anh có phải cảm thấy biết được thân phận của tồi thì có thể tùy ý trêu đùa đúng không?" Đào Ngữ gần như là nghiến răng phun ra một câu.

Nhạc Lâm Trạch sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ rằng cô sẽ suy nghĩ như vậy, thêm vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh có chút buồn cười, vừa muốn giải thích, thì truyền đến giọng nói xa xa của mập mạp, cả hai đều giật thót, lập tức Đào Ngữ chạy núp sau tảng đá, mà Nhạc Lâm Trạch thấy mập mạp nhìn đông tới nhìn tây rồi chạy về phía bên này, cũng tranh thủ thời gian mặt lạnh đi ra.

"Đại ca!" Mập mạp nhìn thấy anh thì sáng mặt lên, vui vẻ chạy tới "Em tìm anh cả nửa ngày, anh ở chỗ này làm gì vậy? Xuống biển bơi lội hả? Vậy sao không cởi quần áo?"

Mập mạp như pháo liên thanh hỏi, nhưng Nhạc Lâm Trạch chỉ lạnh lùng nhìn hắn "Tìm tôi làm gì?"

"Đương nhiên là bàn chuyện tiết mục đó, em có ý tưởng này rất hay, nhất định có thể thắng đám khu 5 bên kia. . ." Mập mạp nói nói rồi đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, trong lúc nhất thời không nói gì cả.

Nhạc Lâm Trạch nhíu mày "Sau đó thì sao?"

". . . Em cảm thấy ý tưởng này chưa hay lắm, đại ca, để em về suy nghĩ lại." Mập mạp xấu hổ cười cười, chạy té khói.

Nhạc Lâm Trạch kỳ lạ chớp mặt, tiếp theo chú ý thấy quần của Đào Ngữ trên tay mình, khóe miệng của anh căng ra, biết được mập mạp đang hiểu lầm cái gì.

Đào Ngữ sợ bị phát hiện, quần áo ướt đẫm dán trên tảng đá , lạnh đến run cả người, cũng may Nhạc Lâm Trạch rất nhanh đã trở lại, lần này trực tiếp ném quần áo cho cô.

"Mặc vào, tôi đưa cô về." Có vài lời đã bỏ lỡ cơ hội để nói, nói thêm nữa sẽ không còn ý nghĩa. Nhạc Lâm Trạch nhìn cô rồi quay đầu ra hướng khác, chờ cô thay quần áo ướt xong sẽ đưa cô về.

Đào Ngữ nhìn quần áo trong lòng bàn tay, khó khăn lắm mới ép cơn thịnh nộ bên trong, thay chóng mặc quần áo vào.

Nhạc Lâm Trạch ở bên kia đợi khá lâu, vẫn chưa thấy Đào Ngữ tìm mình, trong lòng anh hơi khó hiểu, do dự một chút rồi xoay người lại tìm cô, kết quả là sau tảng đá lớn đã không còn thấy bóng dáng của cô

Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm vệt nước trên mặt đất, nửa ngày sau xùy một câu "Khó chiều."

Đào Ngữ run rẩy trở lại ký túc xá, đem quần áo ẩm ướt và nội y cởi ra, đứng ở dưới nước nóng hơn mười phút cơ thể mới ấm lại. Nhưng cơ thể chưa kịp hết cứng ngắc cơ đã lập tức nhảy vào giường ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng.

Sau khi tỉnh dậy liền phát sốt, lần này thật sự là sốt cao. Đào Ngữ nhìn nhiệt độ trên cây nhiệt kế, trong lòng thầm mắng chửi một tiếng, đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Nhạc Lâm Trạch.

Lần trước thuốc Chu Anh mang tới nhưng cũng không để cô giữ lại, lần này để không bị đầu mình nóng đến hỏng vì vậy cô quyết định đi đến phòng y tế.

Đào Ngữ đầu óc mê man đi phòng y tế, bởi vì toàn thân rét run, cô cố ý mặc thêm một cái áo khoác bên ngoài, nhét tay vào túi cúi đầu đi về phía trước, bởi vì không ngẩng đầu, cho nên rất nhanh đã đụng vào người khác.

Đào Ngữ bị đụng đến choáng váng mặt mày, nửa ngày mới nhìn ra người trước mắt là mập mạp, cô cau mày nói "Lúc này không phải cậu nên ở nhà ăn sao?"

". . . Cảnh ngục?" Từ sau khi cậu thấy một màn kích thích tại bờ biển, bây giờ mập mạp không biết nên đối mặt như thế nào với đại ca, mất hồn mất vía đi lưng tung, không nghĩ tới sẽ đụng phải một nhân vật chính khác.

Đào Ngữ nhìn hắn kích động thì hơi nghi hoặc một chút "Ngày đầu tiên cậu biết tôi?" Sao lại ngạc nhiên như vậy.

". . . Không có việc gì, tôi bây giờ đi nhà ăn, cảnh ngục, sao anh không còn chưa đi?" Mập mạp ấp úng hai tiếng hỏi.

Đào Ngữ không có tinh thần cùng anh nói tám chuyện "Tôi đi phòng y tế, cậu đi nhà ăn đi."

Mập mạp muốn nói lại thôi nhìn cô, muốn hỏi cô cùng đại ca là có chuyện gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không nên hỏi, đứng sang một bên nhường đường cho cô. Lúc này, đầu óc Đào Ngữ lại đau lên, hoàn toàn không chú ý tới hôm nay mập mạp lại phá lệ nghe lời

Mập mạp nhìn bộ dáng cô vô cùng chật vật, đột nhiên nhớ tới trước kia trong nhà tù cũng có nam nhân cùng nam nhân làm chuyện ấy, khi đó mỗi lần làm xong phía dưới cũng khổ sở như vậy. . . Giống hệt như cảnh ngục bây giờ, vô cùng thảm

Mập mạp không dám nghĩ nhiều, run người vội vàng chạy đến nhà ăn, nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch đang dùng cơm, lề mề chậm rãi đi đến bên cạnh anh ngồi xuống. Nhạc Lâm Trạch nhìn hắn "Đi đâu từ nãy đến giờ?"

"Đi dạo." Mập mạp viện đại một lý do, người bên cạnh lập tức nở nụ cười, hắn hung hăng trừng những người kia một chút, mới cúi đầu xuống nhìn chằm chằm bàn ăn.

Cảnh ngục nhìn thật thảm, đi đường cũng đi không vững, không biết đại ca có biết chuyện này hay không, đại ca và cảnh ngục

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi