BỆNH MỸ NHÂN KHÔNG LÀM THẾ THÂN

Vì nguyên nhân tư thế nên đầu Thẩm Úc cao hơn so với đầu Thương Quân Lẫm. Y vừa cúi đầu liền đối diện với đôi mắt của nam nhân đang nửa ngẩng đầu kia.

Không có tức giận, không có bất mãn, chỉ có sự khó hiểu nhàn nhạt cùng với sự chiều chuộng khiến người ta muốn chết chìm trong đó.

Thẩm Úc vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.

“Bệ hạ đứng lên trước đi.”

Nếu để cho ai nhìn thấy thì chắc họ sẽ không tin được người đang ngồi xổm trước mặt Thẩm Úc là người nổi tiếng tàn nhẫn, hung bạo-Hoàng đế Đại Hoàn.

“A Úc vẫn còn giận trẫm sao?” Thương Quân Lẫm vẫn không đứng lên, “Trẫm không biết cách ở chung cùng người khác, nếu có chỗ nào khiến A Úc không thoải mái, A Úc nhất định phải nói cho trẫm biết.”

Dù là Thẩm Úc đang rất tức giận cũng không thể không nguôi giận, huống chi Thẩm Úc cũng không thật sự tức giận, y chỉ là muốn mượn cơ hội để kéo dài khoảng cách với Thương Quân Lẫm.

“Thật ra ta cũng không quá tức giận” Thẩm Úc nhìn vào tròng mắt đen nhánh của nam nhân “Bệ hạ, chỉ là ta hy vọng ở trong lòng bệ hạ, trước tiên ta là Thẩm Úc, sau đó ta mới là Thẩm quý quân.”

Người trước chỉ thuộc về chính y, người sau chứng minh y là đồ vật mà Thương Quân Lẫm sở hữu.

“Nếu là người trước, quý quân nên đối xử như thế nào? Nếu là người sau lại nên như thế nào?” Thương Quân Lẫm hỏi.

“Nếu là người trước, có khả năng đôi lúc bệ hạ phải chịu cơn tức giận của ta. Nếu là người sau, bệ hạ sẽ có được một quý quân đủ tư cách.” Nhưng muốn nhiều hơn, thì không có đâu.(Ý là nếu là TU thì sẽ được gì đó ngon ngon, là TQQ thì đc hành lễ thôi =))

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm nói: “Sau này trẫm sẽ chú ý, ở trẫm trong mắt, A Úc vĩnh viễn chỉ là A Úc.”

Đối với việc Thương Quân Lẫm không chút do dự nào đã nêu ra lựa chọn, trong lòng Thẩm Úc có một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Nếu Thương Quân Lẫm lựa chọn người sau, y có thể không có chút áy náy nào với việc vạch rõ giới hạn với Thương Quân Lẫm. Nhưng Thương Quân Lẫm lại chọn người trước.

Hắn không hề đắn đo mà theo bản năng đưa ra lựa chọn.

Điều đó chứng minh Thương Quân Lẫm vẫn luôn nghĩ như thế, cho nên mới có thể chọn đáp án này.

Thương Quân Lẫm đã đưa ra lựa chọn, còn mình thì sao?

Thẩm Úc yên lặng vẽ nên gương mặt của Thương Quân Lẫm ở trong đầu. Lần đầu gặp, chút rung động còn lại đã lại lần nữa bị khơi dậy. Một đời này, giữa y và Thương Quân Lẫm sẽ có kết cục như thế nào đây?

Thẩm Úc chậm rãi rũ mắt, thanh âm nhẹ tựa lông chim: “Ta biết rồi.”

“Còn trẫm thì sao?” Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng nắm lấy cằm Thẩm Úc, “Trong lòng A Úc, trẫm được xem là gì?”

“Bệ hạ chính là bệ hạ.” Thẩm Úc dời đi tầm mắt.

Ngài khác với những người khác, là bệ hạ có một không hai.

“Bệ hạ, bây giờ có thể lên đây được chưa?” Thẩm Úc nhích ra một chút, chừa chỗ cho Thương Quân Lẫm ngồi xuống.

Thương Quân Lẫm từ từ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc, còn chủ động nói với Thẩm Úc những tiến triển điều tra được về chuyện của Hoài Dục Vương.

“Hoài Dục Vương rất phối hợp, dựa theo danh sách hắn đưa ra, đã xác định được hơn phân nửa không thuộc huyết mạch hoàng thất. Còn có một ít tạm thời không thể xác định có phải con ruột của tiên đế hay không.”

Nói đến chuyện cha ruột bị cho đội nón xanh, ngữ khí của Thương Quân Lẫm cũng không có chút phập phồng nào. Hắn không có chút tình nghĩa huynh đệ nào đối với những đứa con tiên đế để lại.

“Chuyện này đã xảy ra vài thập niên, không thể dễ dàng xác nhận.”Huyết mạch là thứ mà từ trước đến nay luôn dễ dàng bị người khác gian lận. Cũng là thứ rất khó điều tra rõ.

“Biện pháp lấy máu nhận thân cũng không đáng tin cậy.” Thẩm Úc nhắc nhở.

“Trẫm biết, kết quả của việc lấy máu nhận thân chỉ là làm bằng chứng sơ cấp, đáp án chân chính được xác nhận không phải dựa vào phương pháp này,” Thương Quân Lẫm cầm lấy ngón tay Thẩm Úc ngắm nghía “Này cũng nhờ ơn Hoài Dục Vương, năm đó vào thời điểm ông ta làm những việc đó đã để lại đầy đủ chứng cứ.”

Thẩm Úc kinh ngạc: “Hắn còn giữ lại chứng cứ? Không sợ bị phát hiện sao?”

“…… Khả năng cao hắn cũng muốn bị tiên đế phát hiện, nào ngờ tiên đế không hề hoài nghi dù chỉ một chút.” Nói tới đây, Thương Quân Lẫm cũng có chút cạn lời.

Hậu cung của tiên đế có rất nhiều mỹ nhân, con nối dõi cũng nhiều. Nhiều như vậy có vài đứa con lớn lên không giống ông ta ông ta cũng không thèm để ý. Chỉ ham thích với hưởng lạc, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn luôn có những mỹ nhân mới được tuyển vào. Ngoại trừ những người đặc biệt được sủng ái, hầu hết những người khác một năm ông ta cũng không tới được vài lần.

“Tiên đế thật sự có một trái tim rất lớn……” Thẩm Úc cũng không biết nói gì cho tốt.

Đã là giờ ngọ(11h-13h trưa), hai người lại hàn huyên một hồi, Thẩm Úc có chút mệt mỏi.

Thương Quân Lẫm nhìn sắc trời bên ngoài, ngừng đề tài: “A Úc nên ngủ trưa.”

“Bệ hạ thì sao?” Thẩm Úc dựa vào trong lòng ngực ấm áp dễ chịu của nam nhân, không muốn rời khỏi.

Tuy rằng đã tới đầu mùa xuân nhưng thời tiết vẫn như cũ, không hề ấm lên. So sánh với khoảng thời gian ăn tết, thời tiết không có quá nhiều sự khác biệt. Thẩm Úc thể hàn, luôn muốn biến nhà ở thành một nơi thật ấm áp. Thương Quân Lẫm tuổi trẻ khí thịnh, có đôi khi sẽ cảm thấy nóng, mỗi lần như vậy, Thẩm Úc liền đặc biệt thích dựa gần vào người Thương Quân Lẫm.

Giống như chiếc lò sưởi hình người của riêng mình.

“Trẫm ở đây cùng ngươi.”

Thẩm Úc vừa lòng, nửa khép mắt, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ ôm ta lên giường đi.”

“Được.”

Thương Quân Lẫm vừa dứt lời, Thẩm Úc liền cảm giác được chính mình như bay lên trời. Một đôi tay hữu lực vững vàng ôm y lên, tiếp đó ôm y đến giường.

Ôm Thẩm Úc tới trên giường, Thương Quân Lẫm không kêu cung nhân, tự mình cởi áo ngoài giúp Thẩm Úc, lấy chăn đắp giúp y.

Thẩm Úc nghe mép giường truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt của vải dệt cọ xát, ý thức dần dần lâm vào hỗn độn.

Trong lúc ngủ mơ, cảm nhận được nguồn nhiệt tới gần, Thẩm Úc không cầm lòng được nhích tới gần. Tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực nạn nhân rồi ngủ say.

Thương Quân Lẫm rũ mắt đánh giá thanh niên đang ghé sát vào lồng ngực của mình. Hắn chậm rãi tới gần, khẽ hôn lên trên trán của thanh niên.

Thương Quân Lẫm không có thói quen ngủ trưa, lẳng lặng nhìn thanh niên đang ngủ say ở trong ngực, trong mắt tràn đầy nhu tình mà chính hắn cũng không nhận ra.

“Bệ hạ.” Không biết đã qua bao lâu, Mạnh công công nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhẹ giọng nói.

Thương Quân Lẫm thả nhẹ động tác đứng dậy, tùy ý mặc thêm quần áo, đi đến gian ngoài, hỏi: “Chuyện gì?”

“Là Vương thừa tướng cầu kiến, nói có chuyện gấp.” Mạnh công công hạ giọng, để phòng ngừa việc không may đánh thức Thẩm Úc.

“Kêu hắn chờ ở Ngự Thư Phòng, trẫm tới liền.”

“Vâng ạ.”

Thương Quân Lẫm rời đi không bao lâu, trước lúc Thẩm Úc tỉnh ngủ hắn đã trở về Ngọc Chương Cung.

Lúc Thẩm Úc thức dậy, Thương Quân Lẫm đang ngồi ở mép giường xem sổ con.

“Bệ hạ vẫn luôn ngồi ở chỗ này sao?” Giọng nói của Thẩm Úc mang theo chút khàn khàn khi vừa mới vừa tỉnh ngủ, thật khác so với lúc bình thường.

“Không phải, vừa nãy trẫm đã ra ngoài một chuyến.” Thương Quân Lẫm buông sổ con.

“Có chuyện gì quan trọng sao? Nếu bệ hạ quá bận rộn thì không cần phải luôn luôn ngồi ở đây đâu.” Thẩm Úc ngồi dậy, chậm rì rì mặc quần áo.

“Là về chuyện của Hoài Dục Vương, thừa tướng nói đã tìm được một ít thông tin về những nam tử cha ruột của các hoàng tử.”

Vương thừa tướng tiến cung cầu kiến chính là vì việc này. Bọn họ đều chấp nhận, những chuyện đó đã xảy ra rồi, tiên hoàng cũng đã chết. Chợt biết được những người đó còn sống, bọn họ cũng không biết nên tiếp tục điều tra thế nào. Vương thừa tướng đành phải tự mình tiến cung cầu kiến, mong Thương Quân Lẫm định đoạt.

“!!!”

Thẩm Úc nháy mắt thanh tỉnh, không thể tin được nói: “Những người đó thế mà còn sống?”

Rốt cuộc Hoài Dục Vương đã nghĩ như thế nào, không lẽ ông ta muốn mang những người này đến cầu kiến tiên hoàng, để tiên hoàng tức chết chắc.

Thương Quân Lẫm: “Trẫm cũng không nghĩ tới Hoài Dục Vương sẽ để lại cho những người đó một mạng.”

Thẩm Úc: “Những người đó đâu? Lúc trước bọn họ làm sao để vào cung và lén gặp các hậu phi? Cho dù có Hoài Dục Vương tương trợ, muốn an toàn mà lui ra cũng không dễ dàng mà.”

Thương Quân Lẫm: “Chuyện này chỉ sợ chỉ có mình Hoài Dục Vương biết.”

Vương thừa tướng chủ yếu phụ trách giải quyết chuyện huyết mạch của tiên đế. Người xử lý chuyện của Hoài Dục Vương chính là người lần trước phụ trách vụ án Trương ngự sử, Phương đại nhân.

Phương đại nhân dùng hết mọi biện pháp, cũng không thể lôi ra được chút tin tức có ích nào từ miệng Hoài Dục Vương.

“Không phải ngươi ỷ vào việc chúng ta không dám ra tay tàn nhẫn, không dám hành hạ ngươi sao, bản quan thật muốn xem xem, ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào?!” Lại một lần thẩm vấn thất bại, Phương đại nhân tức giận đến thiếu chút nữa đã lên tiếng chửi người.

Nếu không phải cố kỵ đến việc thân thể Hoài Dục Vương không tốt, bọn họ cần gì phải chịu khổ như vậy?

“Ông ta vẫn không chịu nói cái gì sao?”

Giọng nói uy nghiêm vang lên, Phương đại nhân và đám người xung quanh xoay người, cung kính hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

Lúc nhìn thấy người đứng ở bên cạnh Thương Quân Lẫm, thanh niên đó khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, Phương đại nhân do dự một chút, mới nói: “Tham kiến quý quân.”

Những người còn lại vẻ mặt ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, ngốc ngốc hành lễ theo.

“Đứng lên đi.” Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc đi vào nhà lao.

Đây là vị Thẩm quý quân được bệ hạ sủng ái trong lời đồn sao?

Không ít người tò mò trong lòng, không nhịn được lặng lẽ dùng dư quang đánh giá người thanh niên đang đi cạnh đế vương kia.

Toàn thân thành niên hầu như được bao phủ bởi áo choàng, chỉ có thể xuyên thấu qua chiếc mũ nhìn được chiếc cằm trắng nõn tinh xảo cằm.

Cảm nhận được những ánh mắt lén lút đánh giá đó, Thương Quân Lẫm cảnh cáo nhìn qua.

Mọi người đột nhiên thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhìn lung tung nữa.

Thấy một màn này, trong lòng Phương đại nhân thầm than: Bệ hạ rõ ràng rất quan tâm tới quý quân, những lời đồn đãi lan truyền ngoài cung thật không biết truyền từ đâu ra. Nhìn hình thức hai người ở chung không hề có chút gì gọi là”Thẩm quý quân thất sủng”.

“Trẫm muốn nói một vài lời với Hoài Dục Vương, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Thương Quân Lẫm giúp Thẩm Úc cởi mũ trùm xuống.

Thẩm Úc đi đến trước mặt Hoài Dục Vương: “Hoài Dục Vương còn nhớ ta chứ?”

Tình trạng của Hoài Dục Vương còn kém hơn so với lần trước gặp mặt, Thẩm Úc có thể cảm nhận được sức sống đang dần dần rời khỏi cơ thể ông. So với việc nói Hoài Dục Vương bệnh sắp chết, không bằng nói hắn đang tự từ bỏ bản thân.

Một người bệnh nặng, một khi không có ham muốn sống nữa, sức sống sẽ như trải qua những trận hồng thủy, trôi đi chớp nhoáng. Dù dồn vào bao nhiêu thuốc, chân cứu bao nhiêu lần cũng sẽ không thoát nổi.

” Con trai của Trấn Bắc Hầu gia?” Hoài Dục Vương giãy giụa mở mắt ra, không thèm liếc mắt nhìn Thương Quân Lẫm, mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Úc, “Lần trước bổn vương đã nói với ngươi, hoàng gia không có một ai tốt lành gì. Ngươi xem xem, hiện tại không phải người đã bị vứt bỏ sao?”

“Ông nghe phải tin đồn nhảm từ đâu đó rồi. “Thẩm Úc nắm tay Thương Quân Lẫm, quơ quơ tay trước mặt Hoài Dục Vương “Chúng ta vẫn đang rất tốt, không nhọc lòng Hoài Dục Vương lo lắng.”

Trên mặt Hoài Dục Vương chứa đầy những vết dơ bẩn, hơi híp mắt nhìn theo đôi tay đang nắm chặt. Sau một lúc lâu, không còn hứng thú mà thu hồi tầm mắt.

“Nói đi, lần này các ngươi tới tìm ta lại muốn hỏi chuyện gì? Ta khuyên các ngươi đừng uổng phí thêm sức lực, chuyện này không phải đã sáng tỏ sao, dựa theo luật pháp xử lý ta đi. Đối với ta sống thêm một ngày chỉ là chịu dày vò thêm một ngày mà thôi.”

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nhìn nhau, hiểu rõ bọn họ không thể hỏi được người phía sau màn là ai. Thẩm Úc nghĩ nghĩ, hỏi một vấn đề nằm ngoài dự đoán.

“Có phải Hoài Dục Vương quen biết mẫu thân ta không?”

“…… Không quen biết.”

“Ta còn chưa nói ta mẫu thân ta là ai, sao Hoài Dục Vương lại trả lời dứt khoát như thế?”Sau khi Thẩm Úc hỏi xong sau vẫn luôn chú ý biểu cảm trên mặt Hoài Dục Vương. Không ngờ trên mặt ông chợt lóe lên sự ngạc nhiên.

Thế mà Hoài Dục Vương thật sự quen biết mẫu thân! Thẩm Úc nắm chặt tay Thương Quân Lẫm.

Cảm nhận được cảm xúc y có chút khác thường, Thương Quân Lẫm liền nắm chặt tay y để trấn an, như là một sự an ủi trong yên lặng.

Thẩm Úc hòa hoãn tâm tình, tiếp tục hỏi, y muốn hỏi một ít thông tin về mẫu thân mình. Hai đời, y vẫn luôn không biết mẫu thân của mình thuộc dạng người gì, nói không thèm để ý chắc chắn là giả.

Chỉ là sau đó bất kể Thẩm Úc nói như thế nào, Hoài Dục Vương cũng không chịu mở miệng, không có cách nào khác Thẩm Úc đành phải từ bỏ.

“Nếu Hoài Dục Vương không muốn trả lời vấn đề này, vậy có thể giải đáp một vấn đề khác cho ta không?” Thẩm Úc rũ mắt, “Vì sao Hoài Dục Vương phải giữ lại những nam tử đó?”

“Bởi vì ta muốn một ngày nào đó sẽ mang những người này đến gặp người anh tốt của ta. Nói cho hắn biết những đứa trẻ được hắn sủng ái nhất đều không phải hắn! Không chỉ như thế, ta còn muốn khiến cho hắn hoài nghi những đứa con của hắn đều không phải con ruột, ta muốn hắn cảm thấy cả đời hắn chính là một trò cười!”

Hoài Dục Vương trở nên điên cuồng: “Tốt nhất là vào thời điểm bệnh tình hắn nguy kịch, nằm ở trên long sàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn ta mang những nam tử đó đến liệt kê ra đây là cha của vị hoàng tử nào. Ha ha ha ha ha! Nhất định lúc đó sẽ rất vui!”

“Rất đáng tiếc, kế hoạch của ta còn chưa kịp thực hiện thì hắn đã chết. Sao hắn lại chết trước như vậy. Ta tốn vài thập niên, vì hắn chuẩn bị một vở diễn lớn như vậy, hắn còn chưa kịp xem thì đã chết rồi……”

Tác giả có lời muốn nói: Có canh ba! flag sẽ không đảo!

Cầu dinh dưỡng dịch nha ~ dinh dưỡng dịch nhiều hơn thêm càng nhiều hơn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi