BỆNH MỸ NHÂN KHÔNG LÀM THẾ THÂN

“Như vậy sao?” Thẩm Úc nhanh chóng tiến sát lại trước mặt Thương Quân Lẫm, nhẹ thơm lên mặt hắn. Lúc Thương Quân Lẫm còn chưa phản ứng lại đã lui về.

Lúc này người sửng sốt lại là Thương Quân Lẫm, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng không thật sự muốn mượn thời cơ để làm gì Thẩm Úc. Lúc hắn muốn làm gì với Thẩm Úc, mười lần thì có tám, chín lần bị từ chối. Hắn đã sớm quen rồi.

Một cái hôn như vậy, thậm chí Thương Quân Lẫm còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.

Thương Quân Lẫm giữ vững biểu cảm, nhìn về phía người thanh niên bên cạnh.

Thẩm Úc vẫn mặc một thân màu nhạt, bởi vì đang ở trong nhà nên không mặc áo choàng lông. Dưới ánh mặt trời, bàn tay của y như phát ra ánh sáng, trong mắt lập loè sự gian manh.

“Ngươi a.” Thương Quân Lẫm rất bất đắc dĩ, lúc này hắn còn có thể không rõ Thẩm Úc đang cố ý sao.

Y biết rõ ý của hắn không phải như thế, hắn muốn hôn cũng không phải chỉ khẽ chạm trên má, nhưng mà hắn lại nói “Hôn một chút”, Thẩm Úc cũng thật sự chỉ hôn một cái mà thôi. Quả thật nói y làm thế nào y đã làm thế đó, chỉ là khiến hắn có chút trống vắng.

“Bệ hạ muốn ta, nhưng đều tự ý làm. Lần tới bệ hạ không thể lại lấy chuyện này bắt ta làm cái gì.” Thẩm Úc chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy sự vô tội.

“Trẫm từng khiến ngươi khó xử lần nào chưa?” Thương Quân Lẫm khẽ nhướng mày.

“Lần trước, ta rõ ràng nói không làm, ngươi còn lôi kéo không chịu thả.” Thẩm Úc không chịu đáp ứng yêu cầu của Thương Quân Lẫm cũng là có lý do. Thương Quân Lẫm rất lâu, còn không chịu nghe lời y khi y muốn dừng lại. Sau lần ở bể tắm, thi thoảng Thương Quân Lẫm cũng tỏ ý muốn nhưng khi Thẩm Úc ngẫm lại hậu quả lần đó thì liền từ chối.

“Quý quân sao lại thù dai như vậy?” Thương Quân Lẫm vừa mờ ám nhéo nhéo ngón tay Thẩm Úc vừa nói.

Như là bị lửa đốt, đầu ngón tay bắt đầu nóng lên, Thẩm Úc yên lặng rút ngón tay lại.

Rút lại một chút lại càng bị nam nhân nhéo với tốc độ nhanh hơn, Thẩm Úc ngước mắt, trên mặt nam nhân nghiêm trang, chỉ là những gợn sóng màu đen trong mắt hắn đã phần nào lộ ra ý nghĩ chân thật trong lòng.

Tiếp tục như thế không chừng lại xảy ra chuyện gì gì, Thẩm Úc cố gắng ngồi dậy từ trên giường: “Đột nhiên nhớ ra phòng bếp nhỏ vừa làm ra điểm tâm mới, ta đi xem thử xem vì sao đến giờ vẫn chưa bưng lên.”

Thương Quân Lẫm nhìn chăm chú vào bóng dáng hoảng loạn của Thẩm Úc, nhỏ giọng cười.

Ánh mắt nam nhân như kết thành thực thể, dù Thẩm Úc muốn bỏ qua cũng không thể. Cho đến khi bước ra khỏi cửa phòng, cái loại cảm giác như sau lưng bị kim chích mới dần tiêu tán.

“Sao quý quân lại ra đây?” Thấy Thẩm Úc ra ngoài, người vẫn luôn chờ ở ngoài cửa như Mạnh công công hơi kinh ngạc.

Có nhiều lúc vì muốn cùng ở một mình với Thẩm Úc mà Thương Quân Lẫm không cho cung nhân hầu hạ ở trong phòng. Thẩm Úc cũng không có thói quen suốt ngày bị các cung nhân vây quanh quan sát nên vẫn luôn đồng ý với cách làm của Thương Quân Lẫm.

“Ta đến xem xem phòng bếp nhỏ đã làm xong điểm tâm chưa, nói muốn trình lên cho ta thử mà không thấy đâu.”Mặc dù trong lòng Thẩm Úc rất hoảng loạn nhưng trên mặt y cũng không hề lộ ra chút nào.

“Thứ quý quân nói có phải chính là những chiếc bánh được làm bằng hình thức mới không? Bọn họ đã chuẩn bị tốt, là do nô tài thấy vẫn chưa đến giờ, sợ quấy rầy đến quý quân và bệ hạ nên kêu bọn họ trước tiên chờ một chút.”

“Kêu người đưa đến đây đi, bệ hẳn nhà ngươi đói bụng.” Thẩm Úc không chút lưu tình mà ném nồi lên người Thương Quân Lẫm.

Mạnh công công không chút nghi ngờ, chảy đi phân phó.

Đứng ở bên ngoài một lát, cảm giác được mình đã bình tĩnh trở lại, Thẩm Úc mới xoay người vào trong.

Động tác của Thương Quân Lẫm vẫn không hề khác gì so với lúc y đi ra ngoài, thấy Thẩm Úc tiến vào, ý cười trong mắt hắn liền gia tăng.

“Bệ hạ, phòng bếp nhỏ rất nhanh sẽ phái người đưa bánh tới.” Thẩm Úc là đang nhắc nhở Thương Quân Lẫm, rất nhanh sẽ có người ngoài tới, không được xằng bậy như vừa rồi.

“Quý quân cảm thấy vừa rồi trẫm muốn làm cái gì?” Thương Quân Lẫm rất có hứng thú mà nhìn Thẩm Úc.

Ỷ vào việc rất nhanh phòng bếp nhỏ sẽ phái người tới, Thương Quân Lẫm sẽ không dám làm xằng bậy, lá gan Thẩm Úc trở nên lớn hơn: “Bệ hạ muốn hôn hôn ta? Ôm ta một cái? Hay là…… Ta?”

Mấy chữ ở giữa Thẩm Úc nói rất nhỏ, nhưng Thương Quân Lẫm vẫn không bỏ sót một chữ nào. Hắn buông cuốn sách trong tay ra, đứng lên từ trên giường, đi tới gần Thẩm Úc.

“Ồ? Xem ra quý quân hiểu rất rõ ý muốn của trẫm, vậy quý quân có định thỏa mãn trẫm không?”

Trên người nam nhân mang một khí thế lạnh thấu xương mà lại gần Thẩm Úc. Như là con thú hung mãnh đã được cởi bỏ xiềng xích, cảm giác xâm lược ập vào trước mặt Thẩm Úc.

Hơi thở của nam nhân càng ngày càng gần, Thẩm Úc không thể không duỗi tay chống lên ngực của nam nhân, ngăn cản người đang tiếp tục tới gần.

Thương Quân Lẫm cúi đầu, hô hấp nóng cháy dừng lại trên phần cổ mẫn cảm của Thẩm Úc, mang đến từng cơn rùng mình.

“Bệ hạ, có người muốn tới……”

Thanh âm Thẩm Úc đột nhiên dừng lại, y có thể cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp đang nhẹ nhàng đụng vào bên gáy y.

—— đó là môi của Thương Quân Lẫm.

Một nụ hôn lướt qua, như là đang đáp lại nụ hôn của Thẩm Úc.

Cảm giác ửng đỏ lan tràn từ cổ, dần dần leo lên hai má, không bao lâu cả khuôn mặt của Thẩm Úc đều đã đỏ rực.

Da thịt như ngọc nhiễm một màu đỏ, phảng phất như trái cây đã chín, mê hoặc người ta nhấm nháp.

Ánh mắt Thương Quân Lẫm càng ngày càng thâm trầm, hắn nâng cằm Thẩm Úc lên, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Thẩm Úc trơ mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ bức người của nam nhân phóng đại, cặp mắt kia rõ ràng đã ánh lên ảnh ngược của mình. Như là trong lúc mình lơ đãng đã hút mình vào bên trong, không có trời đất, chỉ có hai người mà thôi.

Thẩm Úc như bị mê hoặc, không còn cự tuyệt, để mặc Thương Quân Lẫm không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Thẩm Úc có thể cảm nhận được, cánh tay bên hông mình càng ngày càng gấp, y không nhắm mắt, chỉ ngơ ngác nhìn nam nhân đang không ngừng tới gần.

“A Úc, có thể chứ?”

Hô hấp đan xen vào nhau, y nghe được giọng nói từ tính của nam nhân.

Thẩm Úc hơi hơi gật đầu.

Thương Quân Lẫm đang định đè t xuống dưới thân thì bị một thanh âm đột nhiên vang lên ngăn lại.

“Bệ hạ, quý quân, điểm tâm đã được đưa lên.”

Là giọng nói của Mạnh công công.

Trong giây lát, Thẩm Úc đã kịp phục hồi lại tinh thần, hoảng loạn đẩy Thương Quân Lẫm ra. Thương Quân Lẫm không hề đề phòng liền bị y đẩy lui một bước về phía sau.

Hai người nhìn nhau.

Dưới sự xấu hổ và trầm mặc, không khí ái muội dần dần tiêu tán.

Hai người đều biết, không có khả năng tiếp tục.

Thương Quân Lẫm đen mặt mở miệng: “Lăn tới đây.”

“Phốc,” Thẩm Úc cười đến run người, trán dựa trên vai Thương Quân Lẫm, run lên run lên, “Bệ hạ, lần này cũng không thể trách ta.”

Chỉ có thể trách thời cơ phòng bếp nhỏ đưa đồ tới quá trùng hợp.

Mạnh công công nghe được sự không vui nồng đậm trong giọng nói của Thương Quân Lẫm. Hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), không phải bệ hạ đói bụng sao, sao phòng bếp nhỏ đưa thức ăn tới vẫn tức giận?

Mạnh công công không dám chậm trễ, mang các cung nhân của phòng bếp nhỏ tới sắp xếp điểm tâm đã được chuẩn bị tốt.

Thẩm Úc còn đang cười, không biết vì sao lại cười, y càng nghĩ càng muốn cười.

“Đừng cười.” Thương Quân Lẫm bất đắc dĩ mở miệng, vỗ vỗ sau lưng Thẩm Úc.

Các loại điểm tâm đủ loại hình dáng, màu sắc được đặt trên bàn. Mùi thơm ngọt chỉ thuộc về điểm tâm phiêu tán ra. Cuối cùng Thẩm Úc cũng nhớ ra điểm tâm là do mình muốn, đành ngưng cười, bám vào bả vai của Thương Quân Lẫm mà nhìn về phía bàn.

Hồng, xanh, trắng, hình tròn, hình vuông, còn có trái cây…… Mỗi loại điểm tâm đều chỉ lớn bằng nửa bàn tay, bày đầy một bàn, có thể thấy được rất nhiều chủng loại. Hai mắt Thẩm Úc sáng rực lên.

Ngự trù của phòng bếp nhỏ đều là những người có tay nghề làm điểm tâm tuyệt nhất, được lưu truyền qua nhiều thế hệ. Bởi vì yêu cầu của Thương Quân Lẫm đối với thức ăn không cao, một thân tay nghề của người này vẫn luôn không được phát huy. Cho đến khi Thẩm Úc tiến cung mới đào được người này ra.

Vì cảm tạ tài hoa của chính mình được người biết đến và thưởng thức, lại biết Thẩm Úc thích các kiểu điểm tâm, sau khi người này tới Ngọc Chương Cung mới một lòng một dạ nhào vào việc chế tác các loại điểm tâm ngọt, mặn, chua…… Cần vị gì liền có vị đó.

Hôm nay mang lên một bàn này đều là thành quả sau một thời gian dài dày công nghiên cứu.

Thẩm Úc cố ý hỏi lúc nào Thương Quân Lẫm rảnh, tìm một thời gian tương đối nhàn rỗi, cùng hắn ăn điểm tâm.

Chỉ là không nghĩ tới sẽ ngăn lại chuyện kia……

Sau khi bày biện điểm tâm thật tốt, các cung nhân lục tục lui ra. Mạnh công công liếc mắt nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn của bệ hạ, yên lặng lui ra.

Hắn hình như, hình như đã quấy rầy chuyện tốt của bệ hạ……

Mạnh công công lui ra ngoài phòng, đóng cửa lại, cảm thán: Người trẻ tuổi tinh lực thật mạnh.

Thẩm Úc chọc chọc nhưng Thương Quân Lẫm vẫn như cũ, không hề vui lên: “Bệ hạ, mau tới nếm thử điểm tâm phòng bếp nhỏ mới làm ra, ta cố ý để dành cùng ngươi nhấm nháp.”

Nghe thấy lời Thẩm Úc nói, sắc mặt Thương Quân Lẫm mới trở nên tốt đẹp hơn chút. Hắn nắm lấy tay Thẩm Úc, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Tuy rằng lúc muốn hôn hôn đã bị ngăn lại, nhưng khi thấy chuyện gì Thẩm Úc cũng nghĩ đến hắn. Đến cả thích điểm tâm thích nhất cũng muốn chia sẻ với hắn, nghĩ vậy, trong lòng Thương Quân Lẫm đã được an ủi rất nhiều.

Linh hồn nhỏ bé của Thẩm Úc đã sớm bị mùi hương ngọt thanh của điểm tâm mê hoặc, mới vừa ngồi xuống liền gấp không chờ nổi cầm lấy chiếc đũa gắp một khố bỏ vào trong miệng.

Oà ~ ăn ngon!

“Ăn từ từ, còn có rất nhiều.” Thương Quân Lẫm lau khoé miệng dính bánh của Thẩm Úc, tập trung nhìn Thẩm Úc, không hề động đũa.

Có lẽ là bởi vì hàng năm đều phải uống thuốc đắng, Thẩm Úc rất cố chấp với đồ ngọt. Sau khi Thương Quân Lẫm biết y thích đã sai Mạnh công công tìm đầu bếp am hiểu về việc làm điểm tâm ngọt đến Ngọc Chương Cung, mỗi ngày đều làm ra điểm tâm riêng cho Thẩm Úc.

Chỉ là số lượng ăn mỗi ngày đều bị hạn chế nghiêm khắc, dù sao ăn nhiều đồ ngọt quá cũng không tốt cho thân thể. Mỗi lần Thẩm Úc đều chỉ có thể ăn cho đỡ thèm, cơ hội được ăn thoải mái như hôm nay rất hiếm.

Vẫn là nhờ phúc Thương Quân Lẫm, nếu không nhờ Thẩm Úc linh động, nói muốn cùng nhấm nháp điểm tâm mới với Thương Quân Lẫm, nếu không sẽ không có cơ hội được ăn thoải mái như vậy.

“Bệ hạ cũng nếm thử đi.” Thấy trước mặt Thương Quân Lẫm không có bất cứ thứ gì, miếng điểm tâm sắp vào miệng Thẩm Úc liền chuyển hướng, miếng điểm tâm mềm mụp liền được đặt vào trong chén của Thương Quân Lẫm.

Bởi vì chuyện vừa rồi nên trong lòng Thẩm Úc có một tia áy náy, y vì muốn thoải mái ăn điểm tâm nên mới xảy ra chuyện này. Mang theo chút tâm tư bồi thường cho Thương Quân Lẫm nên trong lúc ăn y đã đặc biệt quan tâm tới Thương Quân Lẫm.

Thẩm Úc gắp cho Thương Quân Lẫm nếm thử, bởi vì tâm trí của y đều bị điểm tâm hấp dẫn nên quên đổi đũa dùng chung cũng không biết.

Thương Quân Lẫm nhìn một đống điểm tâm xiêu xiêu vẹo vẹo trong chén, cũng không nhắc nhở Thẩm Úc đổi qua đũa chung để gắp mà ung dung ăn hết.

Không ngoài dự đoán, một lần nữa Thẩm Úc lại ăn đến no căng. Cho dù hơn phân nửa điểm tâm trên bàn đều vào bụng của Thương Quân Lẫm.

Vì muốn tiêu thực nên Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc quyết định ra ngoài tản bộ.

Đông đi xuân tới, những cây cỏ nhỏ mọc ra mầm non, những cây bị khô đã mọc ra những mầm non mới. Có một số loài cây không sợ trời đông giá rét đã nở ra những đóa hoa xinh đẹp.

Thẩm Úc ăn no, cảm thấy rất mỹ mãn, tâm tình cũng trở nên tốt hơn. Một tay y chống eo, chậm rãi đi lại trên đường mòn.

Thương Quân Lẫm cũng muốn đi cùng y nên đành thả chậm bước chân để đi.

Thẩm Úc nhìn nhìn cánh tay ôm lấy eo mình của Thương Quân Lẫm, lại nhìn một tay kia của mình đang tự chống eo,”Phụt” một cái cười ra tiếng.

“Quý quân đang cười cái gì?” Trải qua khoảng thời gian được dỗ dành, tâm trạng tồi tệ của Thương Quân Lẫm đã hoàn toàn thay đổi.

“Bệ hạ có cảm thấy tư thế của hai chúng ta thực……” Thẩm Úc dừng lại, “Ừm…… Có chút kỳ quái……”

“Kỳ quái chỗ nào?” Thương Quân Lẫm dừng lại, một bàn tay vẫn cứ nâng eo Thẩm Úc.

“Bệ hạ xem xem,” Thẩm Úc đẩy đẩy eo, sờ sờ bụng, “Có giống trong bụng của ta có bảo bảo của bệ hạ?”

Tác giả có lời muốn nói:Cầu dịch dinh dưỡng!

Viết một cái tiểu kịch trường của sau này ~

Nam nhân nằm ở phía trên, thanh âm đã mất tiếng: “A Úc, ngươi nói xem nơi này có phải sẽ có bảo bảo của chúng ta hay không?”

“Bệ hạ, ta là nam tử, sẽ không……”

“A Úc, nghĩ kỹ lại trả lời.”

Trời đất xoay tròn, sau một lúc lâu, giọng nói đầy sự nức nở của thanh niên vang lên: “…… Có……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi