BỆNH MỸ NHÂN KHÔNG LÀM THẾ THÂN


Một tay Thương Quân Lẫm chống lên trường kỷ, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Úc: "Thật ra trẫm có thể chờ, chỉ là đến lúc đó quý quân đừng kiếm cớ để không thực hiện lời hứa là được."
Thẩm Úc bò dậy ngồi vào một bên: "Vì sao bệ hạ vẫn luôn chắc chắn ta sẽ thua? Lỡ người thua là bệ hạ thì sao?"
"Thì đương nhiên trẫm cũng sẽ thực hiện đúng hứa hẹn." Thương Quân Lẫm chậm rãi ngồi dậy.
Trường kỷ vẫn là cái lúc trước, Thương Quân Lẫm nhìn khoảng cách giữa mình và Thẩm Úc rồi nói: "Trẫm sẽ sai người thay một cái trường kỷ khác."
"Sao đột nhiên lại muốn đổi? Cái này rất thoải mái mà." Thẩm Úc cảm nhận cảm giác dưới thân, rất mềm, cũng rất lớn, có đôi lúc y còn có thể nằm ở trên đùi Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm nhấp môi không nói, quả thật chiếc trường kỷ này vẫn rất thoải mái, chỉ là hắn muốn đổi thành một cái nhỏ hơn chút, lúc hai người ngồi sẽ vừa đủ, không khiến hắn không thể chạm vào Thẩm Úc.

"Bệ hạ," Thẩm Úc nhích tới gần Thương Quân Lẫm, ghé sát vào người nam nhân, "Vì sao lại muốn đổi?"
"Vừa rồi quý quân cách trẫm quá xa." Thương Quân Lẫm hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Thẩm Úc tiên sinh* tràn đầy nghi hoặc, giữa hai chuyện này có mối liên hệ gì sao.

Nghĩ một lát, đột nhiên y ý thức được gì đó, chọc chọc cánh tay Thương Quân Lẫm, giọng nói mang chút hài hước nói: "Bệ hạ đang ngại trường kỷ quá lớn ư?"
"Quý quân nghĩ sao?" Thương Quân Lẫm thuận thế ôm lấy eo Thẩm Úc eo, kéo người vào trong lồng ngực mới thấy vừa lòng.
Tìm được nguyên nhân, Thẩm Úc hết sức vui mừng, cười ngã lên trên vai Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, ngài cũng quá đáng yêu rồi."
Thẩm Úc nhớ ra lúc còn ở ngoài cung, Thương Quân Lẫm đã dành tình yêu sâu sắc với chiếc trường kỷ ở đó, rất thích kéo y tới ngồi cùng cho dù vẫn phải xử lý mọi việc.

Hoá ra là vì nguyên nhân này.

"Bệ hạ muốn ta ngồi gần ngài chút thì cứ nói thẳng là được, làm gì phải làm khổ trường kỷ.

Hơn nữa lớn cũng có chỗ tốt của lớn, lúc ngồi mệt có thể nằm xuống.

Bệ hạ thấy sao?"
"Quý quân không muốn đổi thì không đổi vậy." Thương Quân Lẫm cũng không phải không đổi thì không chịu được.
Thẩm Úc dựa vào người Thương Quân Lẫm, hai mắt khép hờ.

Dù sao thân thể y cũng đã bị ảnh hưởng nên gần đây khá thích ngủ, chỉ mới một lát đã ngủ mất.

Bờ vai trĩu xuống, Thương Quân Lẫm cúi đầu nhìn thanh niên đang dựa vào trong lồng ngực mình ngủ, ánh mắt lại càng nhu hòa hơn.
Thương Quân Lẫm lấy chiếc chăn lông đặt bên cạnh phủ lên người thanh niên, một tay ôm người, một tay chấp bút.


Sau giờ Ngọ (11h-13h), xung quanh rất yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng động lật sổ con mà thôi.

Sắp tới là kỳ thi xuân, các thư sinh đều hạn chế ra khỏi cửa, chỉ ở lại nơi mình đang ở tạm để tập trung ôn tập.

Càng đến gần ngày thi, Giang Hoài Thanh càng ngồi không yên, hắn gõ vang cửa phòng cách vách.
"Thừa Vũ huynh, đang bận sao?"
Chỉ chốc lát sau, cửa bị mở ra, một nam nhân mặc một bộ trường bài màu xanh đen xuất hiện ở phía sau cánh cửa: "Vào đi."
Giang Hoài Thanh ôm sách của mình vào.

"Mấy ngày nay không thấy Lâm công tử và Dư công tử đâu, không phải bọn họ cũng muốn tham gia kỳ thi xuân sao, sao đến cả bóng người cũng không thấy?" Giang Hoài Thanh ngựa quen đường cũ* mà đặt sách của mình qua bên cạnh sách của Hạ Thừa Vũ.

(Tích cực thì là quen thuộc giàu kinh nghiệm, tiêu cực thì là quen thói xấu.

Nhưng mà tui nghĩ là tích cực nha.)
"Ngươi tìm bọn họ làm cái gì?" Hạ Thừa Vũ rót cho mỗi người một ly trà.
"Gặp một chút chứ sao, sau khi thi xong sẽ đi về trời nam đất bắc, cũng không biết còn có thể gặp lại nhau hay không." Giang Hoài Thanh nâng chung trà lên uống một ngụm, "Trà ngon."
"Nếu thi đỗ sẽ cùng làm quan ở Đại Hoàn, chắc vẫn có thể gặp lại." Hạ Thừa Vũ rũ mắt nhìn những lá trà trôi nổi giữa ly, hai người kia vừa nhìn là biết người có địa vị cao, khả năng bọn họ cũng là một trong những thí sinh không tính là lớn.

"Thừa Vũ huynh nói đúng, có duyên ắt sẽ gặp lại, không nghĩ nữa.

Hôm nay ta tới đây là muốn nhờ Thừa Vũ huynh giải đáp cho ta một vài vấn đề," Giang Hoài Thanh mở sách của mình ra, ngón tay chỉ vào mấy chỗ "Nơi này, nơi này, còn có nơi này nữa, ta suy nghĩ mấy ngày vẫn không hiểu rõ."
Hạ Thừa Vũ lấy sách qua nhìn, giải thích suy nghĩ của mình.

Hai người thảo luận một hồi, Giang Hoài Thanh bừng tỉnh đại ngộ*, "Hoá ra lúc trước ta đã nghĩ sai hướng mất."(Hiểu ra một chuyện nào đó mà trước đó mình không hiểu.)
"Cách giải thích của Hoài Thanh thật mới lạ, không biết Hoài Thanh có tiện nói cho ta nghe ai là thầy của Hoài Thanh hay không?"
Hai người gặp nhau trên đường tới kinh thành, một người sinh ra trong thế gia đại tộc*, một người là con nhà nghèo, thế nhưng lại ngoài ý muốn mà có cùng chí thú, biết được cả hai đều có đích đến giống nhau nên quyết định kết bạn cùng đi.(Nhà nhiều đời làm quan.)
Giang Hoài Thanh không có tâm phòng bị người, không tốn bao nhiêu thời gian Hạ Thừa Vũ đã biết rõ những tin tức cơ bản về Giang Hoài Thanh, có qua có lại, Hạ Thừa Vũ cũng nói cho Giang Hoài Thanh biết một ít thông tin về mình.

Càng ở chung lâu, Hạ Thừa Vũ càng chấn động với học thức của Giang Hoài Thanh, đây là một người dù so sánh với hắn cũng không hề thua kém, tình huống của hắn, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai hết.


Hắn là đối tượng được Hạ gia bồi dưỡng ra, còn Giang Hoài Thanh chỉ là một thư sinh bình thường, con nhà nghèo khó.

Thứ duy nhất có thể khiến Giang Hoài Thanh vượt qua được hàng rào giữa nhà nghèo và những nhà quyền thế chính là học thực trên người hắn.

"Thầy của ta à......" Giang Hoài Thanh đột nhiên lặng xuống.
Trong nháy mắt Hạ Thừa Vũ đã thấy khí thế trên người Giang Hoài Thanh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt lại trở lại dáng vẻ hắn quen thuộc.

"Chính là một ông già bình thường thôi, năm đó nếu thầy không nhặt ta về từ nơi thiên băng tuyết địa* kia thì chắc hiện tại ta không thể đứng ở chỗ này."(trời băng đất tuyết, nói chung là lạnh.)
Hạ Thừa Vũ không ngờ tới bên trong lại còn ẩn chứa một câu chuyện xưa như vậy, hắn ngẩn người, nói: "Xin lỗi, ta không biết......"
"Không có gì đâu," Giang Hoài Thanh không thèm để ý xua xua tay, "Vốn dĩ ta cũng không muốn nói chuyện này với huynh, Thừa Vũ huynh không trách ta giấu giếm là tốt rồi."
Trong lòng bị quấy rầy, Giang Hoài Thanh cũng cầm sách của mình lên, nói lời tạm m biệt.

Hạ Thừa Vũ nhìn hắn trở lại phòng của mình, đôi mắt chậm rãi rũ xuống, hôm nay hắn đã quá bất lịch sự.
Giang Hoài Thanh đóng cửa sổ lại, ngồi yên ở trên giường, sau một lúc lâu, hắn xoa xoa mặt của mình, để đậu đạt công danh đã rồi tính sau.

Dù sao hiện tại hắn cũng không giúp được gì cho thầy của mình.

Vì muốn các thư sinh có một hoàn cảnh tốt để ôn tập, dù sao Nghênh Tinh Lâu chủ yếu vẫn để đón tiếp thư sinh nên trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ tạm dừng tất cả các hoạt động giải trí.
Ngày thi càng gần thì phố lớn ngõ nhỏ lại càng bớt náo nhiệt hơn.
Ngày xuân se lạnh đã qua, thời tiết dần dần ấm trở lại, Thẩm Úc vẫn mặc quần áo thật dày như trước đó, mỗi ngày ở trong phòng cũng đều ấm áp dễ chịu.
Những người hầu hạ như Mộ Tịch và Mạnh công công cũng đã đổi qua quần áo mỏng hơn, Thương Quân Lẫm cũng thế.
"Bệ hạ có cảm thấy trong phòng quá nóng hay không?" Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm đã đổi thành áo ngoài mỏng nhẹ, cung nhân hầu hạ trong phòng cũng mặc quần áo mỏng nhẹ như thế, chỉ có mình y vẫn mặc quần áo của mùa đông.

"Không nóng," Thương Quân Lẫm buông bút, duỗi tay nói "A Úc, tới đây."
Thẩm Úc đi qua, đưa tay tới trên tay của nam nhân, sau một vòng trời đất quay cuồng, y đã ngồi lên trên đùi của nam nhân.

Thương Quân Lẫm sờ sờ trán của Thẩm Úc: "Cảm giác thế nào? Lạnh hay không?"
Thẩm Úc thành thật gật đầu: "Có một chút."
Nếu không phải lần phát bệnh thứ hai đã gây ảnh hưởng quá lớn đến thân thể thì hiện tại Thẩm Úc cũng không cần phải chịu khổ như vậy.


Hai tay Thương Quân Lẫm vòng qua bên hông Thẩm Úc, nắm lấy hai tay của Thẩm Úc.
Bàn tay nam nhân rất ấm, chỉ mới vừa bị nắm lấy mà Thẩm Úc đã cảm nhận được sự ấm áp lan tràn theo từng đầu ngón tay.

"Để trẫm làm A Úc ấm áp." Thương Quân Lẫm bám vào bên tai Thẩm Úc, nhỏ giọng nói.

"Bệ hạ không cần phê sổ con sao?" Thẩm Úc liếc những cuốn sổ con đang nằm trên bàn thấp.

"Không vội."
Ôm Thẩm Úc vào trong ngực, cơn tức giận khi đọc tấu chương của Thương Quân Lẫm liền rút xuống, "Đều là những chuyện râu ria thôi."
Lúc hắn nói chuyện, hô hấp ấm áp phun lên cổ khiến Thẩm Úc cảm thấy có chút ngứa, y đỡ đỡ lấy đầu Thương Quân Lẫm.
"Bệ hạ, ngứa."
Thương Quân Lẫm chệch đầu ra sau một chút: "Như vậy thì sao?"
Đầu Thẩm Úc vẫn bất động.(Chưa gật đầu=>Chưa hài lòng.)
Thương Quân Lẫm bật cười: "Quý quân thật là, đến gần cũng không được, cách quá xa cũng không được."
Thẩm Úc tuyệt đối không thừa nhận mình khó chiều như vậy: "Sao cách xa lại không được?"
"Cách quá xa là trẫm không chịu nổi, được rồi chứ?" Thương Quân Lẫm bất đắc dĩ.
"Vốn dĩ chính là như vậy," Thẩm Úc lẩm bẩm, quay đầu nói, "Mới vừa rồi bệ hạ hình như không được vui lắm, đã xảy ra chuyện gì?"
"Là về quan viên phụ trách giám thị kì thi lần này, còn có thí sinh đút lót trước để hỏi đề." Đối với mỗi một lần khoa cử, Thương Quân Lẫm đều rất coi trọng, trong số những thư sinh trẻ tuổi này không chừng sau này sẽ có một vài người là rường cột của nước nhà.

Hiện tại Đại Hoàn rất cần được thay máu mới.

"Vốn bệ hạ đã phân vị đại thần nào phụ trách chuyện này?" Thẩm Úc nhớ tới vụ gian lận khoa cử gây náo loạn ở kiếp trước, một đời này không thể để chuyện tương tự lại xảy ra lần nữa.
"Là người của Lễ Bộ, do Trịnh Viễn phụ trách." Thương Quân Lẫm thưởng thức những ngón tay được ấp ấm của Thẩm Úc.

Trịnh Viễn.

Thẩm Úc tìm lại ký ức trong đầu về đợt khoa cử này, năm đó lúc chuyện làm rối loạn luật lệ này bị tuôn ra đã gây chấn động thiên hạ, mặc dù Thẩm Úc ở đất phong của Việt Vương mà vẫn nghe được tin này.

Y có ấn tượng sâu sắc với chuyện này cũng vì sau này Giang Hoài Thanh là một trong những cấp dưới đáng tin nhất của y.

Giang Hoài Thanh vô tội đã bị liên lụy, nhiều lần suýt chết mới tìm được đường sống, sau này khi hắn trở thành cấp dưới của Thẩm Úc thì cũng đã là việc của vài năm trước, đối với chuyện của năm đó hắn cũng chỉ nói vài câu qua loa, Thẩm Úc cũng không có hứng thú bóc vết sẹo của người khác ra nên cũng không hỏi nhiều.

Trịnh Viễn thân làm quan chủ khảo, ngày đó hắn cũng đã bị cách chức điều tra, sau đó lại tra chuyện làm trái luật đó không phải do hắn lắm, cuối cùng tội danh này rơi xuống một giám thị không có chức quyền gì.

Dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế Đại Hoàn, người đó đã phải chịu tội danh tru di cửu tộc*.


(Giết tất những mối liên hệ trong 9 đời và người phạm tội nằm ở giữa, truy lên và truy xuống ấy.)
Cũng sau sự kiện này, thanh danh thô bạo của Thương Quân Lẫm đã lan truyền khắp dân gian, cũng trong vụ này đã có nhiều vụ án khác chồng lên nhau, cuối cùng thanh danh ấy lại càng ăn sâu vào tiềm thức của mọi người.

Sau này khi mọi người nhắc đến Thương Quân Lẫm, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là hắn thu phục quốc thổ, mở ra thịnh thế mà là hắn giết người tàn bạo như ma quỷ.

"Những người trợ giúp bao gồm những người nào?" Năm đó quan viên bị giết hại quá nhiều, trước tiên cần phải xác định được ai là người ra tay.

"Có vài người," Thương Quân Lẫm đọc một chuỗi danh sách, "Sao đột nhiên A Úc* lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?"
(Dưới để A Úc nhưng trên để Thẩm Úc nên tui nghĩ tác giả nhầm.

Tại chẳng ai hỏi crush như thế:))
"Ta chỉ muốn biết là ai khiến cho bệ hạ không vui, nếu chọc cho bệ hạ không vui thì trực tiếp đổi qua người khác là được.

Chẳng lẽ thiếu bọn họ bệ hạ không làm được gì ư?"
Thương Quân Lẫm cọ mạnh lên mặt Thẩm Úc: "Bọn họ vẫn luôn nói tới nói lui quả thật rất phiền, vẫn là A Úc thiện giải nhân ý."(Giỏi cởi bỏ sự khó chịu của người khác.)
Thẩm Úc không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, trước tiên chưa thể xử lý, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Ngày hôm sau lúc lên triều, Thương Quân Lẫm dứt khoát chỉ ra những quan viên sẽ phụ trách lần khoa cử này, khắc với những lần trước, lần này có thêm những quan viên mới vào làm.

Thái độ của Thương Quân Lẫm rất kiên quyết, thấy mọi chuyện đã không còn cơ hội xoay chuyển, các đại thần cũng đành an tĩnh lại.
Thương Quân Lẫm vừa vuốt ve tóc Thẩm Úc vừa kể cho y nghe những sắp xếp mới của mình: "A Úc đang lo lắng cái gì vậy?"
Thẩm Úc lắc đầu.
Thương Quân Lẫm đang muốn nói gì đó thì Mộ Tịch cầm một phong thư đi vào.

"Công tử, Giang công tử gửi thư tới, lúc truyền tin với người của chúng ta còn nói nhất định phải nhanh chóng giao thư vào trong tay người."
"Sao hắn vẫn luôn viết thư cho A Úc?" Thương Quân Lẫm giống như một chú chó lớn cọ cọ bả vai Thẩm Úc.

"Nào có vẫn luôn, hơn nữa tính thêm lần này cũng chỉ mới đếm trên đầu năn ngón tay thôi." Thẩm Úc bảo Mộ Tịch mang tin tức tới đây.
Mộ Tịch mắt nhìn thẳng, hai tay trình thư lên.

Thương Quân Lẫm cầm lấy bức thư trước lúc Thẩm Úc kịp cầm lấy: "Lần này lại viết cái gì?"
Thẩm Úc nhận lấy bức thư từ tay Thương Quân Lẫm, không hề tránh hắn mà mở ra, hai người cùng nhau xem.
Nội dung phía trước cũng không quá khác biệt so với mọi khi, nhưng khi đọc đến chuyện cuối cùng thì cũng gặp một chuyện kì lạ.

—— mấy ngày gần đây có người tìm hắn, thần bí nói có cách để biến hắn thành người đạt giải nhất trong kì thi hội lần này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi