BỆNH TƯƠNG TƯ


 
Đền Quan Âm hương khói thịnh vượng, Lục Chu về nhà là lúc hoàng hôn. Sắc vàng và màu xanh lam xen kẽ phía chân trời, có chú chim bay ngang qua chân trời, để lại một vệt dấu tích màu trắng.
 
Dọc đường đi xe cộ tấp nập, tiếng còi inh ỏi không ngừng, bướm đêm quẩn quanh đèn đường, ánh sáng lờ mờ không rõ.
 
Lục Chu tựa vào cửa sổ xe, con ngươi một mảnh đen sâu thẳm, thỉnh thoảng có ánh đèn lóe qua ngoài cửa cửa. Ánh mắt Lục Chu bỗng chìm xuống, tầm mắt ngừng ở hình ảnh nào đó ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.
 
“Dừng xe.”
 
Xe theo lời ngừng lại bên vệ đường, lúc Lục Chu xuống xe, chú Trần vẫn còn ngạc nhiên.
 
Ông thường đưa đón Lục Chu ra ngoài, đây là lần đầu tiên cậu dừng xe giữa đường.
 
Khi ông nhìn thấy thứ trên tay Lục Chu thì càng thêm ngạc nhiên, nói đùa: “Tiểu Lục, cháu cũng thích uống cái này?”
 
Lục Chu không thích chú Trần gọi mình là thiếu gia, vậy nên khi không có người ngoài thì chú Trần đều gọi cậu là Tiểu Lục.
 
Trên tay Lục Chu cầm vị nho mới ra của tiệm trà sữa, mấy lần chú Trần thấy con gái đều mua cái này về nhà.
 
Dứt lời, tay Lục Chu cầm túi nắm chặt, cuối cùng vẫn yên lặng gật đầu một cái, cúi người ngồi vào trong xe.
 
Thực ra không phải cậu thích, mà là người ở nhà thích.
 
Nhớ tới Giang Nguyệt, trên khuôn mặt không cảm xúc của Lục Chu cuối cùng mới có một nụ cười. Cậu còn nhớ lần trước đi xem phim, cô bé nhìn mình bằng cặp mắt đen long lanh.
 
Lúc ấy tiệm trà sữa trong rạp phim trưng bày poster vị nho.
 
Chỉ tiếc khi cặp mắt sáng đó nhìn thấy trà táo đỏ kỷ tử trên tay mình thì ảm đạm dần.
 
Ngón tay cầm túi càng ra sức siết chặt, Giang Nguyệt đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lục Chu nhíu mày thật chặt, lại phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
 
Khi trở về biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, Giang Ngộ đã về từ lâu, khi ông về Lục Chu cũng không biết. Chỉ là vừa vào nhà, Lục Chu đã thấy quản gia đứng canh giữ ở cầu thang.
 
Ánh mắt cậu hơi khựng lại, đúng lúc thấy quản gia chậm rãi vuốt cằm, nói cười: “Lục thiếu gia, tiên sinh có chuyện muốn tìm cậu.”
 
Quản gia nhìn theo tay Lục Chu, sắc mặt hơi đổi, mở miệng dò hỏi.
 
“Muốn tôi giúp cậu mang đồ về phòng trước không?”
 
Lục Chu nghe vậy, lắc đầu từ chối: “Không cần, cháu tự cầm về.”

 
Dứt lời, xoay người lên lầu.
 
Giang Ngộ đúng là đang ở phòng sách đợi mình, khi Lục Chu đẩy cửa vào, Giang Ngộ đã thay quần áo ở nhà.
 
Có lẽ là công chuyện nước ngoài đã ổn thỏa, Lục Chu đẩy cửa vào khi Giang Ngộ đang bàn giao việc cho trợ lý.
 
Nghe thấy tiếng Lục Chu gõ cửa, Giang Ngộ gật đầu với cậu một cái, hất cằm về hướng sô pha, ra hiệu Lục Chu qua đó, rồi vội vàng cúp điện thoại của trợ lý.
 
Giang Ngộ thấy Lục Chu cầm túi trà sữa thì ánh mắt hơi trầm xuống, lập tức mở miệng nói.
 
“Nghe lão Lưu nói cháu vừa tới đền Quan Âm à?”
 
Lục Chu gật đầu, lấy ra khỏi túi một lá bùa bình an đến đền Quan Âm cầu được: “Nguyệt Nguyệt chưa tỉnh lại, cháu muốn…”
 
Quả nhiên Giang Nguyệt là điểm mấu chốt của Giang Ngộ, vừa nhắc tới con gái còn hôn mê bất tỉnh, hai mắt Giang Ngộ lập tức ảm đạm đi.
 
Ông chậm rãi đên bên cửa sổ, thân thể mệt mỏi hơi cúi xuống, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.
 
“Cháu có lòng rồi.”
 
Bên này là phòng sách của Giang Ngộ, xuyên qua cửa sổ có thể vừa vặn nhìn thấy một góc vườn nhà bên cạnh. Không giống như bên Giang Ngộ có người chăm sóc tỉ mỉ, vườn bên kia cỏ dại rậm rạp như không có người ở.
 
Sắc trời đã dần tối nhưng vẫn thấy mờ mờ cảnh vườn bên cạnh, ánh mắt Giang Ngộ xa xôi. Lát sau, ông nhẹ nhàng xoay người, tầm mắt rơi xuống mặt thiếu niên phía sau ngồi nghiêm chỉnh, mắt phượng khẽ híp, nhìn vào ánh mắt Lục Chu, nói.
 
“…Chúng ta làm một giao dịch, được không?”
 
*
 
Ngày thứ năm Giang Ngộ trở về, cuối cùng Giang Nguyệt cũng tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn rất yếu ớt, yếu đuối nằm trên ghế sa lông.
 
Khí trời dần chuyển mát, đã bước vào đầu thu, gió thu chợt thổi qua làm mặt hồ gợn sóng, cây cỏ bắt đầu héo tàn, có thể thấy thấp thoáng dáng vẻ trơ trụi của mùa đông.
 
Có ngọn gió thổi từ cửa sổ vào, vừa vặn thổi bay một góc rèm cửa.
 
Khi Lục Chu vào nhà, Giang Nguyệt đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lông, mắt sáng rực nhìn chằm chằm màn hình say mê.
 
Đó là một bộ phim nhựa*, Giang Nguyệt không chịu cho con gái ra ngoài, Giang Nguyệt buồn bực ngán ngẩm chỉ có thể xem phim nhựa sống qua ngày. 
 
(*) Phim nhựa: Phim điện ảnh hay phim lẻ, là phim nhựa hay thường gọi là phim chiếu rạp trong ngành điện ảnh hay kỹ thuật số được làm để chiếu tại các rạp chiếu phim, để phân biệt với phim khác như video sử dụng băng hay đĩa và phim truyền hình thường là phí tổn thấp và đơn giản hơn.

 
Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Nguyệt thoáng ngước mắt lên, nhìn thấy tay Lục Chu bưng bát thuốc thì nụ cười trên mặt thoáng nhạt đi nhiều.
 
Cô hơi dịch người sang bên cạnh để chỗ ngồi trống cho Lục Chu.
 
Trong bát sứ men xanh nhỏ là nước thuốc đen sì sì, dính nhơm nhớp cực kỳ khó uống.
 
Giang Nguyệt chỉ nhìn lướt qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại một chỗ, cúi đầu xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương kêu một tiếng “Anh ơi”.
 
Lục Chu thuận thế ngồi xuống cạnh cô nhưng không nhìn khuôn mặt nhỏ chật vật đau khổ của cô gái.
 
Bàn tay khớp xương rõ ràng múc một thìa lên đưa tới bên môi Giang Nguyệt.
 
Cô gái vừa rồi còn phấn khởi trong nháy mắt như chim sẻ dính nước, cúi thấp đầu yên lặng, phờ phạc nhận lấy bát thuốc Lục Chu đưa tới.
 
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lục Chu một chút, lại cúi đầu nhìn thứ trên tay, cuối cùng vẫn phải nhắm mắt nuốt xuống.
 
Bộ phim đã chiếu được một nửa, âm thanh nam nữ chính trên màn hình còn phát bên tai, Giang Nguyệt đưa cái bát nhỏ trong tay cho Lục Chu, lại bắt đầu nhìn chằm chằm màn ảnh không rời mắt.
 
Đúng lúc đến đoạn cao trào của phim, vai nam chính đi vào không gian thứ tư, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ thực mộng.
 
“Anh có tin vào thực mộng không?”
 
Lục Chu hơi ngẩng đầu, nhíu mày: “Là cái gì?”
 
Cậu không xem từ đầu phim, tất nhiên không biết tình tiết.
 
“Thì là…” Giang Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra một cái kết luận đại chúng dễ hiểu, “Đặt cảnh trong mơ vào đầu một người để người đó tin là thật ấy.”
 
“Không tin.” Lục Chu chém đinh chặt sắt phủ nhận nói, “Chuyện chưa từng xảy ra thì làm sao mà tin được?”
 
Ngón tay thon dài đặt trên bàn, nhịp điệu cái được cái chăng, con ngươi đen u ám sâu thăm thẳm.
 
Giang Nguyệt “Ồ” một tiếng, dường như câu trả lời của Lục Chu không ngoài dự đoán, tiếp tục ôm chân dán mắt vào màn hình.
 
Gian phòng yên tĩnh không tiếng động, không có gì khác ngoại trừ âm thanh nam nữ chính trong phim.
 
“Đừng, không nên ở đây…”
 

“Vậy đi đâu, phòng em hay là… Phòng anh?”
 

 
Giọng nói trầm thấp của nam chính trên màn ảnh truyền tới, hình ảnh tiếp theo không cần nghĩ cũng biết là gì.
 
Sắc mặt Giang Nguyệt ửng hồng, xem phim nội dung này cùng lắm là mặt đỏ tới mang tai. Thế nhưng hiện giờ có thêm một người đàn ông bên cạnh, dĩ nhiên toàn bộ đều khác.
 
Khóe mắt nhìn thoáng qua người bên mình một chút, thấy Lục Chu vẫn chăm chú nhìn điện thoại di động, Giang Nguyệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
Cũng may là phim tiếng Anh, nếu không nghe kỹ thì cũng không biết lời thoại là gì.
 
Nhưng mà phòng tự dưng vang lên tiếng nam nữ trao đổi enzim thực sự quá mức kỳ dị.
 
Thân thể nhỏ nhẹ nhàng dịch sang một bên, mặt ngoài ra vẻ bình tĩnh, đưa cánh tay dài mò điều khiển TV trên bàn.
 
Vì vừa nãy uống thuốc, Giang Nguyệt đặt điều khiển TV trước mặt cô qua một bên, vừa vặn ở chỗ đối diện xa Giang Nguyệt nhất.
 
Động tác cô gái nhỏ phì phì đưa đôi tay ngắn đi mò điều khiển TV tất nhiên rơi vào mắt Lục Chu.
 
Khóe môi cậu hơi cong lên, màn hình điện thoại di động đã hoàn toàn tối đi, ánh mắt Lục Chu chuyển dần lên trên, hờ hững nhìn thoáng qua màn hình.
 
“Cạch ——"
 
Tiếng điện thoại di động trong tay rơi xuống đất.
 
Trên màn hình lớn, dây áo người phụ nữ bị lột xuống một bên, có thể thấy rõ ràng xương quai xanh khi3u gợi. Cô ta nhõng nhẽo muốn ngồi trên thân người đàn ông, nhưng ngược lại bị đ è xuống, cái váy sắp rơi xuống đất bám víu trên người cô ta, có giọt rượu đỏ lăn theo xương quai xanh người phụ nữ.
 
Màn hình từ từ di chuyển, chậm rãi phóng to mặt người đàn ông.
 

 
Giang Nguyệt đột nhiên bị Lục Chu dọa, sợ hãi thốt lên một tiếng. Cô vốn đã với được cái điều khiển, không ngờ Lục Chu bỗng lên tiếng, cô hơi sơ ý quăng thẳng điều khiển xuống đất.
 
Sau một tiếng “Cạch” thật lớn, âm thanh trên màn hình cũng im bặt.
 
Có lẽ trong lúc điều khiển rơi xuống không cẩn thận chạm vào nút tạm dừng, hình ảnh giữa màn hình vừa vặn là nam nữ chính quấn quýt.
 
Sắc mặt Giang Nguyệt đỏ bừng, luống cuống tay chân vòng qua bàn, vội vã ấn nút tắt. Xoay người mới nhận ra sắc mặt xám trắng của Lục Chu, ánh mắt vô hồn nhìn màn hình đã tắt.
 
“Anh… Anh?”
 
Giang Nguyệt sợ hãi gọi một tiếng, lông mi mảnh nhỏ run như cánh chim, thấy Lục Chu không phản ứng, cô lại tiến lên trước, xòe năm ngón tay ra vẫy vẫy trước mặt Lục Chu.
 
“Anh?”
 
Sắc mặt Lục Chu không thay đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chòng chọc màn hình như là xuyên qua nó nhìn thấy cái gì.

 
Giang Nguyệt nhíu mày, đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng Lục Chu, chỉ vào màn hình nói.
 
“Vừa nãy…”
 
Tim Giang Nguyệt đột nhiên nhảy lên.
 
Lục Chu: “Vừa nãy… Là gì thế?”
 
Giang Nguyệt: “???”
 
Cô chớp mắt mấy cái, cho rằng mình nghe nhầm, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt đen của Lục Chu.
 
Giang Nguyệt có tật giật mình, lại xấu hổ cúi đầu, tránh tầm mắt nóng rực của Lục Chu.
 
Đầu ngón tay út bám vào quả tua rua ở vạt áo, ngượng ngùng nói không ra lời.
 
Lát sau Giang Nguyệt mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lục Chu. Giang Nguyệt cẩn thận, cân nhắc một hồi cuối cùng tìm một từ ngôn ngữ trong sáng.
 
“Đại khái là… Quá trình kết tinh tình yêu của nam và nữ???”
 

 
Mãi đến khi trở về phòng, sắc mặt Lục Chu vẫn chưa tốt lên. Một màn vừa nãy nhìn thấy lần lượt xẹt qua đầu, cuối cùng ngừng lại ở hình ảnh người đàn ông đè lên người phụ nữ.
 
Bên tai vang lên tiếng ong ong, tiếng thét chói tai của người phụ nữ đã lâu chưa xuất hiện lại vang lên trong lỗ tai.
 
Tim đập nhanh đến mức như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực, Lục Chu ôm chặt đầu, đầu ngón tay trắng bệch. Hai tay cậu bứt tóc, trong não một mảnh hỗn độn, dựa vào vách tường ngồi sụp xuống đất.
 
Lúc sau, cậu không nhịn được, chống cánh tay bò dậy từ dưới đất, người Lục Chu nửa quỳ, hơi di chuyển về phía giường, cuối cùng dừng trước ngăn tủ.
 
Đã lâu rồi cậu chưa uống thuốc.
 
Rầm một tiếng, ngăn kéo bị cậu kéo lộ ra một cái bình nhỏ ở phía dưới cùng. Tay Lục Chu run run nhặt nó lên, đột nhiên giật mình một cái, chiếc lọ trong tay vì thế rơi xuống đất.
 
“Bộp” một tiếng, cả viên thuốc và cái lọ cùng lăn tới cạnh cửa.
 
Lục Chu cố gắng đứng lên, vừa quay người lại liền thấy cô gái ở cửa yên lặng nhìn mình chằm chằm.
 
Giang Nguyệt cầm trong tay lọ thuốc cậu vừa làm rơi.
 
Cô hỏi.
 
“Anh, đây là gì?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi