BỆNH TƯƠNG TƯ

 

Edit: Diana
 
Giang Ngộ trên đường vội vã trở về vô tình xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ vẫn chưa rõ sống chết, nằm trong bệnh viện.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện của Giang gia nháo đến ồn ào huyên náo.
 
Từ trước đến nay, Giang Ngộ là trụ cột Giang gia, Giang Ngộ xảy ra chuyện một cái, cổ phiếu Giang thị liên tục rớt giá, Lục Chu nhân cơ hội mua vào cổ phiếu, thoắt cái trở thành cổ đông lớn nhất công ty.
 
Người bên ngoài đối với người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện tại Giang thị hết sức tò mò, song khi biết được thân phận Lục Chu, mọi người đều giống nhau mắng anh vong ân phụ nghĩa.
 
Còn nói Giang Ngộ dẫn sói vào nhà.
 
Trong phòng làm việc, Lục Chu liếc nhìn văn kiện trong tay, ngón tay thon dài khẽ gõ trên bàn, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
 
“Cô ấy còn không chịu uống thuốc?”
 
Những ngày qua công ty họp bàn không ngừng, Lục Chu vừa mới tiếp nhận, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
 
Lục Chu có trở về mấy bận, không lần nào mà không bị Giang Nguyệt đuổi ra ngoài.
 
Anh mệt mỏi ngả người ra sau, ngón tay nổi rõ khớp xương đè lên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp.
 
“Đúng vậy, Lục tổng.”
 
Đón nhận ánh mắt Lục Chu, trợ lý thấp thỏm bất an cúi đầu xuống, nói, “Hơn nữa, theo như người bên kia nói, Giang tiểu thư một mực muốn liên lạc với tiểu Chu tổng.”
 
Đã lâu không gặp Chu Cẩn, lần trước nghe thấy tên anh ta vẫn là từ miệng Giang Nguyệt, không ngờ lần tiếp theo nghe tên của đối phương, sẽ là dưới tình huống như vậy.
 
Anh nhẹ nhàng cong môi: “… Tiểu Chu tổng?”
 
Người đàn ông ngồi trên ghế xoay nửa vòng, đốt ngón tay gõ lên bàn phát ra tiếng vang trong trẻo, anh chớp nhẹ mắt, cười nhạt nói: “Là Chu Cẩn?”
 
Trợ lý gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa lần trước ngài muốn chúng tôi lưu ý tiểu thư Trần Lan, mấy ngày qua cô ta cũng đang dò hỏi chỗ ở của Giang tiểu thư, nhưng đều bị chúng tôi cản lại.”
 
Trần Lan?
 
Em gái ruột kia của anh?
 
Lục Chu đột nhiên cảm thấy nực cười, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một chút giễu cợt.
 
Sau khi về nước, Trần Lan từng đến tìm anh một lần, cô ta đã biết được thân phận hai người, nhưng mà chỉ là vừa gọi một câu “ca ca”, đã bị Lục Chu tự mình đuổi ra ngoài.
 
Trên đời này, chỉ một người có thể gọi anh như vậy.
 
Bút máy trên đầu ngón tay xoay một vòng tròn trong không trung, lại “xoạch” một tiếng rơi trên bàn, phát ra âm thanh thanh thúy.

 
Anh nhỏm người ngồi thẳng dậy từ ghế, tròng mắt thoáng qua một tia lạnh lùng: “Cuộc họp buổi tối dời lại, tôi trở về một chuyến.”
 
“Trước đó.” Anh hơi mím môi, nhàn nhạt cười nói, “Bảo bọn họ thả Trần Lan vào đi.”
 
“Chú ý đừng cho cô ta đến gần Giang Nguyệt.”
 
Vân Thành đã sang mùa đông.
 
Gió lạnh gào thét phất qua ngoài cửa sổ, mang đến từng đợt lạnh lẽo. Toàn bộ hoa cỏ trong sân đã điêu tàn, chỉ còn lại nhánh cây trơ trụi.
 
Trong sân đã không còn tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng chim hót, chỉ có âm thanh gió lạnh lùa qua cửa sổ.
 
Giang Nguyệt đứng bên cửa sổ, mặt kính phản chiếu khuôn mặt nhỏ bé của cô, với hai gò má tái nhợt không chút huyết sắc.
 
Cô khẽ nâng cánh tay, ngón tay thon dài quẹt một vòng trên cửa sổ thủy tinh. Hơi lạnh xuyên qua cửa sổ thấm vào đầu ngón tay, Giang Nguyệt chớp chớp mắt, tròng mắt đen thoáng qua một chút bất lực.
 
Dưới sân là một mảnh tiêu điều, ảm đạm yên ắng không một tiếng động.
 
Là biệt viện Giang gia mà cô quen thuộc, nhưng cũng không phải.
 
Có chút bất đắc dĩ lướt qua hàng mi dài mảnh, Giang Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, sương trắng bay lên từ môi.
 
Cô nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt bắt được hình ảnh căn phòng ngủ quen thuộc của mình. Ngón tay Giang Nguyệt run rẩy, khẽ phác họa hết thảy các vật dụng trong phòng.
 
Rõ ràng tất cả đều quen thuộc, lúc này lại xa lạ đến đáng sợ.
 
Giống như bị người ta sao chép rồi dán lại, tất cả mọi thứ ở nơi này đều do Lục Chu vì cô mà dựng thành, giống như nhà cũ Giang gia, mỗi ánh nhìn, mỗi ô gạch, đều dựa vào mô tả nhà cũ Giang gia mà làm theo.
 
Lông mi Giang Nguyệt khẽ run, đáy mắt có một chút bi thương không thể nói nên lời. Cô nhẹ mím môi, bỗng dưng trong ngực trào dâng một trận bứt rứt.
 
Giang Nguyệt giơ tay khẽ vuốt ngực, liên tiếp ho khan một lúc, rốt cuộc cũng dễ thở hơn.
 
Một tay cô chống vào góc bàn, gân xanh trắng nõn hiện trên mu bàn tay. Vừa định gọi người vào nhà, ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt tiếng gõ dồn dập, còn có giọng nói quen thuộc của Lâm mụ.
 
Có âm thanh khóa cửa vang lên, Giang Nguyệt khẽ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Lâm mụ.
 
Chỗ ngực lại tiếp tục khó chịu, cô hơi cau mày, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
 
Bời vì vừa rồi vừa mới ho khan, giọng của Giang Nguyệt còn mang theo chút khàn khàn.
 
Lâm mụ vốn còn lo âu bất an, nhìn thấy dảng vẻ của Giang Nguyệt, vội vàng xoay người đóng cửa, bước nhanh đến bên cạnh Giang Nguyệt, đỡ cô đến bên cạnh giường.
 
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
 
Thấy sắc mặt Giang Nguyệt khó coi, Lâm mụ vẻ mặt hốt hoảng, động tác quen thuộc rót cho Giang Nguyệt một ly nước ấm, hai mắt lo âu, đỡ sau lưng cô.

 
Lâm mụ không có con cái, nhìn Giang Nguyệt lớn lên từ bé đến giờ, xem cô như là con gái mình. Lúc này thấy Giang Nguyệt khó chịu, Lâm mụ còn lo lắng hơn ai hết.
 
Đối với thân thể Giang Nguyệt, bà không thể quen thuộc hơn nữa, tiểu thư Giang gia từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, một năm kia bất tỉnh không dậy, vài vị bác sĩ tới cũng không làm được gì.
 
Cũng bởi vì chuyện đó, Lục Chu mới có cơ hội tới Giang gia, ở lại nhà họ Giang.
 
Giang Ngộ vốn muốn Lục Chu bảo vệ Giang Nguyệt chu toàn, có ai ngờ…
 
Lâm mụ âm thầm thở dài một tiếng, thấy mái tóc dài của Giang Nguyệt xơ xác rủ lên vai, cánh tay bà khẽ giơ lên, đem tóc vén ra sau tai.
 
Từ sau khi Giang gia xảy ra chuyện, thân thể Giang Nguyệt ngày càng không bằng trước kia, một chút thịt vất vả mới vỗ béo được cũng bởi vì mấy ngày hôm nay mà hầu như đã biến mất.
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhọn đến dọa người, dưới lớp quần áo rộng rãi, bả vai nhỏ đơn bạc theo cử động của ngón tay khẽ nhúc nhích.
 
Vốn Lục Chu không định để Lâm mụ đến, sau đó thấy khẩu vị của Giang Nguyệt không tốt, người ngày càng suy yếu, cô lại thích tay nghề nấu ăn của Lâm mụ, lúc này Lục Chu mới cho người đón Lâm mụ đến.
 
Có người quen ở bên cạnh, trong lòng Giang Nguyệt cũng an tâm hơn, chẳng qua sau đó thấy Lâm mụ cũng như mình, không thể ra khỏi cửa cũng chẳng có điện thoại di động trong người, Giang Nguyệt lại không cười nổi nữa.
 
Lục Chu không hổ là trăm phương ngàn kế tính toán nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều nghĩ đến cô.
 
Nghĩ tới điểm này, đáy mắt Giang Nguyệt trầm xuống một phần, ngón tay vuốt miệng ly hơi run rẩy.
 
Làm cho nước ấm trong ly cũng nổi gợn sóng nhiều hơn.
 
Cô lặng im nuốt nước bọt, tròng mắt đen khẽ nâng lên, nhìn vào mặt Lâm mụ, nói.
 
“Dưới lầu… xảy ra chuyện gì sao?”
 
Mới vừa rồi lúc Lâm mụ mở cửa, Giang Nguyệt mơ hồ nghe được tiếng huyên náo phía dưới truyền đến, chẳng qua là rất nhanh đã bị cửa phòng ngăn lại bên ngoài.
 
Nghĩ đến việc hiện giờ phòng được canh giữ nghiêm ngặt, đáy mắt Giang Nguyệt lại hiện lên vẻ cô đơn, ngón tay hơi cong, khẽ xoa xoa huyệt thái dương.
 
Nghe được lời Giang Nguyệt, Lâm mụ rốt cuộc nhớ ra mục đích đến đây, chẳng qua là ánh mắt chạm đến khuôn mặt yếu đuối của Giang Nguyệt, Lâm mụ bỗng nghĩ tới lời Lục Chu dặn dò trước khi đi. Bà nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, muốn nói lại thôi.
 
Hồi lâu sau cũng không thấy Lâm mụ trả lời, vẻ nghi hoặc trên mặt Giang Nguyệt càng sâu thêm.
 
Cô nhẹ nhàng nhíu mày, giơ tay đem ly sứ đặt ở trên bàn, cau mày nói: “Là ai tới sao?”
 
Từ khi bị Lục Chu đón đến nơi này, Giang Nguyệt chưa từng thấy qua người nào đến đây.
 
Nhà riêng của Lục Chu ở nơi hẻo lánh, bình thường căn bản sẽ không có người ngoài ghé qua.
 
Giang Nguyệt suy nghĩ một lúc, trong đầu chợt có bóng người thoáng qua, con ngươi sáng lên, cô đứng bật dậy từ ghế salon, nhưng khi ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt Lâm mụ đang ấp úng không chịu mở miệng, tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng tan thành mây khói.

 
Giang Nguyệt lại một lần nữa ngồi xuống, đôi mắt suy sụp.
 
Nhiều ngày trôi qua như vậy, Chu Cẩn hẳn đã biết chứ.
 
Đáy lòng thoáng qua một chút chua xót, Giang Nguyệt vẻ mặt hốt hoảng ngồi xuống, đột nhiên nghe Lâm mụ mở miệng nói.
 
“…Là một cô gái, nói là muốn gặp tiểu thư.”
 
Lúc Lâm mụ lên lầu, phòng khách đang huyên náo xoắn xuýt lại. Bà thấy chuyện bất thường, vội vàng đi lên nói một tiếng với Giang Nguyệt. 
 
Mặc dù Lục Chu không cho Lâm mụ ra khỏi cửa, nhưng không hạn chế bà đi lại trong biệt thự. 
 
Cô gái?
 
Hai hàng lông mày của Giang Nguyệt càng thêm chau lại, tròng mắt đen nhìn về phía Lâm mụ có thêm một chút thâm ý. Từ khi cô biết Lục Chu, dường như chưa bao giờ có người phụ nữ khác từng xuất hiện bên cạnh anh, Giang Nguyệt cũng không hề nghe anh nhắc tới bất kỳ người phụ nữ nào. 
 
Tự dưng có một cô gái xa lạ xuất hiện, Giang Nguyệt càng nổi lên nghi ngờ lớn hơn. 
 
Chỉ là nghĩ đến chuyện Lục Chu gạt mình làm những việc kia, trong lòng Giang Nguyệt đã sáng tỏ. 
 
Người như anh, làm sao có thể nói thật với mình. 
 

 
Lúc Giang Nguyệt xuống lầu, quả nhiên ở phòng khách thấy có thêm một người phụ nữ huênh hoang, đang vênh váo tự đắc nói gì đó với người giúp việc. 
 
Thân phận cô ta không rõ ràng, người giúp việc không dám làm mích lòng, chỉ có thể cúi đầu, nói thế nào cũng không chịu nhượng bộ. 
 
Trần Lan ngang ngược là thật, nhưng cô ta lại không dám đắc tội Lục Chu. 
 
Mắng mệt, rốt cuộc Trần Lan không lên tiếng nữa, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, hung dữ trợn mắt nhìn cái người giúp việc hồ đồ ngu xuẩn trước mặt. 
 
Cô ta rất vất vả mới hỏi thăm được chỗ ở của Giang Nguyệt, nhưng ngay cả tầng hai cũng không lên nổi. 
 
“Trần tiểu thư, tiên sinh phân phó, bất kỳ ai cũng không được lên lầu.”
 
Người giúp việc cúi thấp đầu, một mực cung kính trả lời. 
 
Trần Lan không nhớ rõ đã nghe bao nhiêu lần mấy lời này, hiện tại lại nghe nhắc tới, cơn nóng nảy càng sâu hơn, không hề nghĩ ngợi liền xốc lên chiếc túi xách trên bàn, ném vào người giúp việc. 
 
“Tôi đã nói là Lục Chu cho phép tôi tới, cô là người điếc hả, nghe không hiểu sao?”
 
Túi xách của cô ta “bịch” một tiếng rớt trên mặt đất, son môi và nước hoa bên trong rơi đầy ra xung quanh. 
 
Còn có thứ gì đó leng keng rơi trên mặt đất, lóe sáng trên sàn nhà trơn bóng. 
 
Hai tròng mắt Giang Nguyệt bỗng dưng sáng lên, cô ngước mắt nhìn, thấy người giúp việc liên tục lui về sau, Trần Lan vẫn khăng khăng ép buộc như cũ, gào thét về phía người giúp việc: “Con ma ốm kia là cái thá gì chứ, toàn bộ Giang gia đều là…”
 
“Đều là cái gì?”
 
Trần Lan còn chưa dứt lời, trong phòng khách đột nhiên có thêm một thanh âm xa lạ, từ phía trên cầu thang truyền tới. 
 

Vẻ mặt Trần Lan sợ hãi, ngơ ngác ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mắt với ánh mắt trào phúng của Giang Nguyệt. 
 
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta thấy vị đại tiểu thư Giang gia được cưng chiều trăm vạn lần này. 
 
Hoàn toàn bất đồng với gia thế rác rưởi của Trần Lan. Giang Nguyệt từ khi sinh ra đã là hòn ngọc quý trên tay Giang Ngộ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hoàn toàn khác biệt với loại người ngập trong vũng bùn, tham sống sợ chết như cô ta 
 
Chỗ đứng của Giang Nguyệt cao hơn Trần Lan rất nhiều, giống như là cao cao tại thượng* không thể xâm phạm. Ánh mắt Trần Lan căng thẳng, theo bản năng lùi về sau mấy bước. 
 
(*) Chỉ địa vị cao
 
Nhưng mà nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Giang Nguyệt, trên mặt Trần Lan lại hiện thêm vài phần tự tin, cũng trào phúng và ngạo mạn đón lấy ánh mắt của Giang Nguyệt. 
 
Cô ta “A”, cười lạnh một tiếng, khẽ hất cằm, thấy khuôn mặt Giang Nguyệt gầy yếu, đang từng bước một hướng đến chỗ mình, vẻ trào phúng trong mắt Trần Lan càng rõ ràng hơn. 
 
Chỉ là một đứa công chúa nhỏ nghèo túng mà thôi, có gì phải sợ. 
 
Nghĩ như vậy, tự tin trong mắt Trần Lan càng nhiều, cô ta nâng cằm cao hơn, cười lạnh nói.
 
“Giang tiểu thư đã biết rõ còn hỏi? Lừa mình dối người?”
 
Thấy sắc mặt Giang Nguyệt lạnh lùng, Trần Lan “xì” một tiếng bật cười, khoanh hai tay trước ngực, từng bước một tới gần Giang Nguyệt, cuối cùng đứng trước mặt cô. 
 
Đôi môi đỏ của Trần Lan hơi vểnh lên, công chúa nhỏ cao cao tại thượng trước kia bây giờ lại chẳng bằng cả mình, ngay cả tư cách ra cửa cũng không có, đáy lòng cô ta nhảy nhót, cười khẽ thành tiếng. 
 
“Ông già họ Giang kia đã chết rồi, cô còn coi mình là Giang gia đại tiểu thư…”
 
Còn sót lại nửa câu chưa nói xong, chỉ nghe “bốp” một tiếng giòn giã, Giang Nguyệt trực tiếp cắt đứt tiếng nói của Trần Lan. 
 
Cô gái giơ cao bàn tay, ánh mắt lạnh lùng, tròng mắt cô nhìn về phía Trần Lan, không nói một lời. 
 
Hai má cô ta nóng rát, người giúp việc xung quanh nghe được tiếng vang, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, len lén liếc mặt Trần Lan. 
 
Cả căn nhà lặng im không tiếng động, Trần Lan không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên, hai gò má nóng rẫy, vừa tức giận vừa nhục nhã. Khi chạm tới ánh mắt lạnh lẽo của Giang Nguyệt, rốt cuộc cô ta mới kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra. 
 
Hai mắt cô ta hơi mở lớn, không chút nghĩ ngợi liền đẩy mạnh Giang Nguyệt một cái, giận dữ hét: “Mày là cái thá gì, lại dám đánh tao?!”
 
Trần Lan vốn khỏe mạnh hơn Giang Nguyệt nhiều lắm, cô ta lại dùng mười phần sức lực, Giang Nguyệt đứng không vững, cả người ngã thẳng về phía sau, bên chân cô vừa đúng là nơi Trần Lan mới đánh rơi đồ vật. 
 
Giang Nguyệt nhếch môi, theo trí nhớ, mềm nhũn người ngã xuống bên cạnh. 
 
Chẳng qua là. 
 
Khi đầu ngón tay cô chỉ còn cách thứ đồ vật trên sàn nhà lạnh băng một centimet…
 
Tay bỗng dưng bị ai đó nắm lấy, phần eo đột nhiên xuất hiện một bàn tay nóng bỏng. 
 
Người đàn ông kịp thời đỡ lấy thân mình cô. 
 
Giang Nguyệt cứng đờ người. 
 
Quả nhiên chớp mắt sau, liền nghe thấy giọng nói đàn ông quen thuộc vang lên sau lưng.
 
“Đang làm gì vậy, hử?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi