BỆNH VIỆN SẢN KHOA

Edit + Beta: Vịt

Từng miếng ăn Đại Bạch?

Trịnh Chí Khanh yên lặng bật cười, user name này rất có sức thuyết phục, quả thực là ép Hà Quyền nuốt lại lời vừa nói ra. Hà Quyền tỉnh rượu một nửa, thẹn quá hóa giận quát: "Tôi mới là chủ xe!"

Không đợi lái xe thuê tỏ vẻ áy náy, Trịnh Chí Khanh hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Hả?" Lái xe thuê chớp chớp mắt.

"Một chuyến của anh, nhận bao nhiêu?"

"Dựa theo cây số đếm, không thấp hơn 120."

"Được, cái này cho anh, không cần trả lại, phiền anh chạy uổng công một chuyến." Trịnh Chí Khanh từ trong ví rút ra 2 tờ trăm đồng tiền mặt đưa cho lái xe thuê, xoay người mở cửa xe nhét Hà Quyền vào ghế phụ.

Bị Trịnh Chí Khanh kéo đai an toàn qua cài lại ở trên chỗ ngồi, Hà Quyền kêu to: "Trịnh Đại Bạch! User name đó là tôi uống nhiều quá đặt lung tung! Anh đừng hiểu sai!"

"Ngồi yên, tôi lái xe."

Trịnh Chí Khanh nhìn gương chiếu hậu, sau khi xác nhận không có vật gì dịch xe ra khỏi vị trí. Anh không thể nào nhìn radar chuyển xe, đó là để cho người không biết lái xe chân chính dùng — Khoa học kỹ thuật càng phát triển, loài người càng thoái hóa. Trí tuệ nhân tạo đã sớm tiến quân vào lĩnh vực chữa bệnh, vốn dĩ kỹ thuật trước mắt mà nói, máy móc không cách nào chân chính thay thế nhân viên. Hướng đi trong mạch máu trên cơ thể người thiên biến vạn hóa, muốn dựa vào một trình tự để giải quyết vấn đề, e là vẫn phải đi mấy trăm con đường.

"Trịnh Đại Bạch, anh nghe, tôi không nghĩ gì cả, tôi không phải muốn ăn anh, tôi hôm đó — hôm đó uống ngay cả tên mình là gì cũng không biết!" Hà Quyền gấp gáp gào lên biện giải cho mình, cậu cảm thấy mắt Trịnh Chí Khanh có chút phát xanh.

"Ngay cả tên mình là gì cũng không biết, nhưng vẫn nhớ nickname của tôi?" Trịnh Chí Khanh nghiêng đầu nhìn Hà Quyền một cái, chú ý tới tràn ngập lo âu trên mặt đối phương, "A Quyền, sau này đừng nói câu kiểu em không yêu tôi nữa, tôi không tin."

Hà Quyền dùng sức xoa mặt, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Thích tin thì tin!"

Trịnh Chí Khanh xoay bánh xe dừng xe ở ven đường, bắn đai an toàn ra nghiêng người đè Hà Quyền trên ghế phụ, vặn mặt cậu qua dùng sức hôn xuống. Hà Quyền không đẩy anh ra được, môi lưỡi lại bị thô bạo quấn lấy, giãy dụa một hồi liền bị hôn đến cả người bốc hỏa, không tự chủ mà đáp lại khát vọng của đối phương.

Cảm giác và mùi vị quen thuộc giam lấy tất cả các giác quan, tay vê trên người cũng biết rõ tất cả chỗ mẫn cảm. Trái tim đập tới giống như muốn phá lồng ngực, ham muốn nuốt xuống đã lâu hoàn toàn bị nổ tung. Lúc hai người hận không thể nuốt đầu lưỡi đối phương vào mới được, cửa sổ xe vang lên tiếng gõ.

Cảnh sát giao thông tuần đêm ở ngoài cửa xe hạ xuống chào Trịnh Chí Khanh một cái.

"Chào ngài, nơi này cấm đỗ, làm ơn lấy ra giấy phép lái xe và bằng lái xe."

Đỗ xe trái quy định, cũng may Trịnh Chí Khanh không xuống xe vẫn ở trên ghế lái, chỉ là bị cảnh sát giao thông giáo dục một trận liền cho đi. Hà Quyền hoàn hồn ôm cánh tay ở trên ghế phụ run mãi — Vừa nãy nếu không phải bị cảnh sát giao thông cắt đứt, cậu suýt nữa đã đưa tay cởi dây lưng Trịnh Chí Khanh.

Cậu quy cái này vào say rượu dẫn đến tự chủ giảm xuống.

Tới lúc lái xe đến dưới lầu nhà Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh cũng không nói một lời. Dừng xong xe, anh kéo mở cửa xe ghế phụ đào Hà Quyền từ bên trong ra, nắm chặt cổ tay đối phương kéo người tới giữa thang máy. Trịnh Chí Khanh có thể cảm giác được Hà Quyền đang phát run, anh cũng vậy. Dục chiếm hữu mãnh liệt tràn ngập từng tế bào, dục vọng nhẫn nại đến cực hạn giống như mãnh thú ở đấu trường La Mã, nôn nóng chờ đợi trong nháy mắt mở công tắc sổ lồng.

Vừa vào cửa nhà đã bị Trịnh Chí Khanh đè trên vách tường huyền quan gặm cổ, Hà Quyền từ trong não bị rượu cồn làm tê dại nặn ra tia tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở đối phương: "Trịnh Đại Bạch, trước nói xong đã, cái này không đại biểu gì cả! Tôi sẽ không quay lại với anh!"

Kéo vạt áo sơ mi từ trong lưng quần Hà Quyền ra, Trịnh Chí Khanh một tay cởi dây lưng Hà Quyền một tay ra sức vuốt ve thịt mềm ở eo đối phương, đồng thời ở bên tai cậu rì rầm: "A Quyền, xin lỗi, tôi thật sự không nhịn được......"

Đừng nói Trịnh Chí Khanh không nhịn được, Hà Quyền cũng sớm đã bị dục hỏa tới miệng đắng lưỡi khô. Cậu cũng không nhớ được lần khai trai trước là lúc nào, tóm lại là long time ago. Độ cứng chống trên đùi thức tỉnh ký ức thân thể, trong não Hà Quyền tràn đầy cảm giác lúc bị đối phương xỏ xuyên qua. Khó nhịn mà cọ gò má nóng hổi của Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền chặt chẽ hai mắt nhắm lại, tùy ý đối phương ở trên người đổ dầu vào lửa.

Cậu cần cái này, ngay hiện tại.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

6 rưỡi bị đồng hồ báo thức đánh thức, Hà Quyền mơ mơ màng màng duỗi tay sờ điện thoại, vừa nâng cánh tay đã bị bắp thịt đau nhức khiến cho tỉnh táo triệt để.

Trịnh Chí Khanh đi tới tủ đầu giường trước tắt báo thức điện thoại. Anh dậy 6 giờ, hiện tại đã tắm xong xử lý xong bản thân, trạng thái tùy thời có thể ra ngoài đi làm. Kỳ thực anh cả đêm không thể nào ngủ, ban đêm đắp chăn cho Hà Quyền không biết bao lần. Hà Quyền ngủ cưỡi chăn, mùa hè cưỡi drap giường, mùa đông cưỡi chăn bông ngủ. Hiện tại đổi thành cưỡi sofa, lúc trước đến phòng làm việc của Hà Quyền đưa cơm, anh mắt thấy Hà Quyền trở mình, chân nhấc lên cưỡi trên lưng sofa.

Hà Quyền dụi dụi mắt, khó khăn chống người dậy. Khắp người đau nhức — Mùi vị bị xe tải nghiền qua có lẽ là vậy đi.

Giơ tay lên xô tóc xoăn rơi lả tả trên trán Hà Quyền ra hai bên, Trịnh Chí Khanh dịu dàng nói: "Trong tủ lạnh của em chỉ có 2 quả trứng gà, tôi lát làm trứng tráng cho em, em tắm rửa trước."

"Ặc...... Không cần, đến viện mua phần bữa sáng là được......" Hà Quyền dịch dịch ra bên cạnh để tránh tay Trịnh Chí Khanh, kết quả kéo đau bên dưới, mặt lập tức cau lại một cục.

"Làm em bị thương?"

Mặc kệ đau khổ sự cự tuyệt của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh nhanh chóng vén chăn đơn ra kiểm tra trạng thái đối phương. Kết quả của nghẹn quá lâu chính là, lúc làm kích tình dâng trào liều mạng thế nào sướng thế nào, sau đó có thể so với hiện trường tai nạn xe.

"Không không không...... tôi...... tôi đi tắm!" Hà Quyền quấn chăn đơn — Nói khó nghe chút giống như con nhặng vậy — Từ trên giường lăn xuống, "Anh đi trước đi, tôi lát tự mình...... tự mình đi......"

Trịnh Chí Khanh cúi đầu nhìn tay bị tránh ra, khẽ thở dài.

"Vậy em tự chú ý, tôi đi trước, còn phải đến quán ăn lấy xe."

Lúc Trịnh Chí Khanh sắp đi ra phòng ngủ, Hà Quyền lên tiếng anh lại: "Trịnh Đại Bạch."

"Huh?" Trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng, Trịnh Chí Khanh xoay người lại mong đợi nhìn Hà Quyền.

Hà Quyền dịch dịch con ngươi, mím môi nói: "Anh nếu dám nói với người khác chuyện này...... Tôi liền từ chức."

Trịnh Chí Khanh đương nhiên sẽ không nói với bất cứ ai, nhưng anh hiểu đây là Hà Quyền đang tỏ rõ lập trường, đành phải cười khổ gật gật đầu.

"Được, tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tổn hại danh dự em."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi