BỆNH VIỆN SẢN KHOA

Edit + Beta: Vịt

Hàn Tuấn trưng cầu ý kiến Đào Mẫn, mặc dù rất khó khăn nhưng cuối cùng cô vẫn thay Úc Siêu làm quyết định, từ bỏ cấp cứu, Hà Quyền không nói thật với Úc Siêu, chỉ nói đứa nhỏ thật sự quá nhỏ, chỗ nào cũng chưa phát triển đủ, mổ ra thì sẽ không còn nữa.

Cả ban ngày Hà Quyền đều ỉu xìu, một là thiếu ngủ, hơn nữa, chỉ cần gặp phải đứa trẻ không cấp cứu được cậu đều sẽ buồn mấy ngày. Gần tới tan làm Âu Dương lại gọi điện thoại hẹn ăn cơm, bị cậu trực tiếp từ chối. Kết quả ngày hôm sau vừa vào khu bệnh, lại con mẹ nói mùi hoa đầy hành lang. Lúc này không phải uất kim hương nữa, mười mấy loại hoa, Hà Quyền cũng không biết hết.

Tiếp tục chủ nhiệm tản hoa, ngay cả trong phòng làm việc viện trưởng cũng bày bó cúc mềm mại.

"Chủ nhiệm, ngài lần sau có thể để hoa ở cổng, ra khỏi cửa nhận một cành, đảm bảo 2 tiếng tản xong." Tiểu Quyên vui rạo rực phun nước cho cây cát cánh bày trên bàn khám bệnh.

Nhìn bộ dạng cô vui vẻ, Hà Quyền lạnh lùng câu khóe miệng lên. Âu Dương thuần túy là đang uy hiếp cậu — Không cho mặt mũi ăn cơm đúng không, vậy thì để cả viện biết hết có người đang nhiệt tình theo đuổi em. Mặt Trịnh Chí Khanh đen cả buổi sáng, nhìn tư thế nếu Âu Dương ở trước mắt, anh có thể đánh nhau với người ta.

Rơi vào vại dấm chết đuối đi! Hà Quyền mặc kệ anh, lại nói cậu cũng không có nghĩa vụ chiếu cố trái tim thủy tinh của đối phương. Lại không phải người yêu của Trịnh Đại Bạch anh, ông đây nhận bó hoa còn phải nhìn sắc mặt anh?

Hà Quyền đang thổ tào trong lòng, nhìn thấy Trịnh Chí Khanh trầm mặt dẫn Lạc Quân Hàm đi vào. Ù, quên vụ này đi. Cậu nhanh chóng mở đơn xét nghiệm, nửa tiếng cho ra báo cáo.

"Giá trị HCG tăng cao không tệ." Cầm lấy kết quả, Hà Quyền chống mặt nghiêng đầu vui vẻ với người ta, "Chúc mừng nhé, cậu Lạc."

Lạc Quân Hàm mặt xám như tro tàn, tay vốn đặt trên đầu gối gần như theo thần kinh túm chặt hai bên li quần, bộ dạng kia không khác gì với đa số thanh niên biết mình có con trước hôn nhân. Mặc dù trong nhà nuông chiều, nhưng loại chuyện này nhà ai cũng không vẻ vang, cho dù cha không nỡ trách y cũng nhất định sẽ cảm thấy mặt mũi mất hết, thất vọng cực độ về y.

Trịnh Chí Khanh thở dài, hạ giọng nói với y: "Đã loại bỏ các vấn đề khác rồi thì không cần lo lắng gì nữa, về phần có muốn hay không, cá nhân tôi ý kiến là thương lượng với cha đứa nhỏ. Lần đầu tiên đã bỏ đi, dễ tạo thành sinh non theo thói quen.

Hà Quyền liếc Trịnh Chí Khanh một cái. Mặn ăn củ cải nhạt lo nghĩ, người ta có muốn hay không liên quan tới ống dẫn tinh của anh đau à? Quan tâm người ta như vậy, không bằng anh đi làm cha hời đi.

"Không cần hỏi, anh ta chắc chắn sẽ không cần." Lạc Quân Hàm hít sâu một hơi, trong mắt ngấn lệ, tự giễu cười cười với Hà Quyền, "Anh ta muốn không phải tôi, mà là anh, Hà Quyền."

Cái quái gì? Vẻ mặt Hà Quyền mông lung — Đàn ông cậu tìm, liên quan quái gì đến tôi?

Mặt Trịnh Chí Khanh cũng trắng biến thành đen, không đợi anh nói chuyện, Lạc Quân Hàm bỗng nhiên đứng lên, hai tay đặt bên cạnh bàn, dùng tư thái chèn ép nghiêng người tiến tới gần Hà Quyền: "Tại sao Chí Khanh và Âu Dương đều phủng anh trong lòng bàn tay nhưng nhìn tôi như cỏ rác? Anh giờ vui lắm nhỉ? Cảm thấy tôi tự làm tự chịu, đáng đời như vậy!"

Âu Dương? Hà Quyền cực nhanh trao đổi ánh mắt với Trịnh Chí Khanh, trong mắt đều tràn đầy khiếp sợ — Hai cực phẩm này như thế nào lại quấn chung một chỗ?

Hà Quyền một chút cũng không muốn xen vào chuyện nát giữa Âu Dương và Lạc Quân Hàm, nhưng tình huống trước mắt là, Lạc Quân Hàm khăng khăng nhận định Âu Dương sẽ không cần con, nguyên nhân ở trên người Hà Quyền. Hà Quyền tâm nói cái nồi đen này ông đầy có cái lìn cõng, dù nói thế nào cũng là một mạng đấy!

Cậu bảo Lạc Quân Hàm gọi điện thoại cho Âu Dương, gọi người đến, trao đổi trực tiếp nói rõ lời. Lạc Quân Hàm không chịu, y không muốn chính tai nghe thấy đối phương nói ra lời cự tuyệt, cho rằng mình không cần chịu phần vũ nhục này. Sau đó Hà Quyền ở hành lang xối cho Trịnh Chí Khanh một trận tà hỏa, mặc dù chuyện này không liên quan một xu với người ta. Người là anh ta mang về nước đó, hiệu ứng hồ điệp, cánh rực rỡ nhiều màu quạt quáng mắt Hà Quyền.

"Từ lúc anh về đã không có chuyện gì tốt!" Hà Quyền hầm hừ ôm cánh tay, "Ông đây coi như nhìn thấu, Trịnh Đại Bạch, con mẹ nó anh khắc tôi!"

Trịnh Chí Khanh trăm miệng cũng không thể bào chữa, suy nghĩ chốc lát, anh lấy điện thoại ra: "Tôi gọi điện thoại cho Âu Dương, tôi đi nói với gã."

"Anh có lập trường gì nói với anh ta? Anh là gì của Lạc Quân Hàm hả?"

Hà Quyền vừa bực mình vừa buồn cười. Trước đây Trịnh Chí Khanh đã cái đức hạnh này rồi, tự cho rằng cái gì cũng có thể làm được, chỉ làm những chuyện tốn sức không lấy lòng.

"Tôi không phải vì Quân Hàm, tôi là vì em, em không cần chịu tiếng xấu thay Âu Dương." Trịnh Chí Khanh ngược lại không giải thích cho thái độ bình thường của mình, "Tôi hiểu tính Quân Hàm, cậu ấy thật sự bướng lên thì giống như em. Hơn nữa từ trước khi từ Mỹ về, bác Lạc dặn đi dặn lại tôi chăm sóc cậu ấy tốt, tôi cũng phải đáp lại bác Lạc."

"Đừng đánh đồng tôi với cậu ta." Hà Quyền xùy tiếng nói, "Anh hiểu cậu ta, hiểu cỡ nào? Cậu ta nói là của Âu Dương chính là của Âu Dương? Chuyện bãi đỗ xe anh quên rồi?"

Trịnh Chí Khanh hơi ngẩn ra, ánh mắt có chút dao động. Hà Quyền lập tức ý thức được mình lại chọt trúng chỗ đau của người ta, vội vàng mím miệng thành đường thẳng tắp.

"Tôi chưa quên, A Quyền, đó là báo ứng của tôi." Trịnh Chí Khanh cười chua xót, "Quân Hàm nói rất đúng, trong lòng tôi vẫn luôn có em. Tình cảm là thứ qua lại, tôi không thể bỏ ra toàn bộ, cậu ấy khẳng định cảm giác được."

"À, hóa ra anh cảm thấy thẹn với cậu ta, hiện tại muốn bù đắp?"

"Tôi cảm thấy Âu Dương rất thích hợp với Quân Hàm, Quân Hàm vô cùng tùy hứng, cần phải có người giống như Âu Dương trói buộc cậu ấy."

Hà Quyền khiêu mi: "Anh xác định không phải vì quét sạch tình địch?"

"Tôi chưa từng coi gã là tình địch, gã không hiểu rõ em chút nào, căn bản không có tư cách tranh giành với tôi." Trong ngữ điệu Trịnh Chí Khanh mơ hồ tràn đầy kiêu ngạo.

"Mặt gớm thật."

Hà Quyền lắc đầu lấy điện thoại ra, ấn số.

"Âu Dương, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi, muốn tán gẫu với anh chút."

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Đến nhà hàng đã hẹn với Âu Dương, Hà Quyền suýt chút nữa bởi vì bộ quần áo thoải mái mà không tiến vào được. Người dẫn đường đánh giá cậu trên dưới một phen, xoay tay chỉ chỉ tấm bảng dán sau lưng — Người đến ăn cần chính trang. Mang theo ánh mắt không hữu hảo "Mặc vậy cũng không biết xấu hổ đến quán chúng tôi ăn cơm" của người dẫn đường, Hà Quyền nhét balo vào trong tay đối phương, nghênh ngang đi vào quán.

Tiêu tiền đi ăn, đạo lý hiển nhiên. Mặc thoải mái chút thì không phải chính trang? Ông đây lại không cởi truồng vào cửa.

Âu Dương đã sớm chờ lâu, thấy Hà Quyền đi vào, lập tức giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

"Ở đây không có thực đơn, chủ bếp làm gì ăn đấy, mỗi món ăn đều phối hợp với hoa tươi theo mùa, giống như mấy cái tôi hôm nay tặng em."

Âu Dương cười cười với cậu, biểu tình hơi có vẻ tự phụ. Hà Quyền hiểu, Âu Dương đây là cho rằng quỷ kế của mình được như ý, cầm hoa ép cậu liền mắc bẫy. Nếu đặt vào mấy tiếng trước cậu vẫn chưa biết chuyện của Âu Dương và Lạc Quân Hàm, cậu khẳng định tức giận. Nhưng bây giờ, cậu nhìn bộ dạng nắm toàn cục trong tay nhưng trên thực tế ngay cả sắp làm cha cũng không biết của Âu Dương, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Người này, dù sao thì cũng đừng quá bành trướng, không chừng ngã ở đâu đó đấy.

"Sau này đừng tặng hoa nữa, ảnh hưởng không quá tốt." Hà Quyền tỏ vẻ khó xử, "Anh còn tặng nhiều như vậy, khiến người ta thèm thuồng. Tôi vốn là cây to đón gió, lại thêm chút tư liệu cho người ta thoải mái tán gẫu, sau này ở trong giới lăn lộn thế nào đây?"

Âu Dương khẽ híp mắt, như có suy nghĩ mà lắc lắc đầu: "Hà thiếu, cái này không giống như em sẽ nói, em bình thường không phải không quan tâm người khác nhìn em thế nào sao?"

"Tuổi tác lớn, tim không tốt, không nghe nói xấu được."

"Ai dám nói xấu em, đưa tên cho tôi, đảm bảo khiến hắn câm miệng."

"Nè, đừng nhắc nữa." Hà Quyền khoát khoát tay, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ — Cậu cảm giác mình còn rất có thiên phú diễn trò, "Trịnh Chí Khanh trước đây không phải có hôn phu sao, Lạc gì đó? Thật khó để nhớ được một chữ. Thằng nhãi kia ngày nào cũng bới móc tôi, động tí là đăng ký số chủ nhiệm của tôi phá rối, ây da ** mẹ, anh cũng không biết cái miệng kia gây tổn thương cỡ nào đâu."

Nghe thấy Hà Quyền nhắc tới Lạc Quân Hàm, Âu Dương theo bản năng xoay chiếc nhẫn trên đầu ngón tay, ánh mắt hơi đông lại.

"Lạc thiếu à, tôi quen cậu ấy. Tính cách đúng là hơi lớn chút, nhưng người không tệ, cậu ấy nói gì, em đừng để trong lòng là được."

"Há! Cái tính cáu bẳn này của tôi, chịu được cậu ta giương oai dưới mí mắt!?" Hà Quyền nâng rượu được nhân viên rót trước bữa ăn lên nhấp một ngụm, chân mày hơi cau, "Tôi hôm nay lại chữa cho cậu ta."

"Vậy sao, nói nghe xem?"

Hà Quyền khẽ nghiêng người về phía trước, tỏ vẻ thần bí nói: "Cậu ta không phải đăng ký số chủ nhiệm của tôi sao? Tôi nói với cậu ta, cậu Lạc, ngài đã đến thì đừng phí phạm tiền, xét nghiệm máu, kiểm tra thân thể, cậu ta thật sự đáp ứng, kết quả anh đoán thế nào —"

Âu Dương ở trong âm dài Hà Quyền cố ý kéo ra nâng chén rượu trước bữa ăn lên, giống như không cảm thấy hứng thú với đề tài tiếp theo của cậu.

Hà Quyền cũng nói tới tùy ý, giống như bình thường tán gẫu bát quái không liên quan đến mình: "Tôi làm mục kiểm tra mang thai, hầy! Thật sự khiến tôi đụng phải, HCG và progesterone đều hiện lên dương tính, nhìn con số chưa đến 3 tuần, chính cậu ta căn bản không phát hiện."

"Khụ —"

Âu Dương bị sặc ngụm rượu, nhanh chóng cầm giấy ăn che miệng nghiêng đầu ho mãnh liệt.

"Tôi nói với anh, biểu tình trên mặt lúc ấy của cậu Lạc, tôi có thể cười đến Giáng Sinh sang năm." Hà Quyền uống một hớp rượu đè ý cười, "Này anh uống chậm chút, sặc trong cổ họng cay lắm đó."

Trong cổ họng rất cay, Âu Dương sau khi ho khan mấy tiếng cầm điện thoại trên bàn qua, đứng dậy nói với Hà Quyền: "Tôi ra ngoài nhận cuộc điện thoại, quay lại ngay."

Hà Quyền cười híp mắt gật gật đầu, tâm nói điện thoại đâu ra, màn hình vẫn đen.

Đứng ở trên hành lang ngoài phòng ăn, Âu Dương một tay chống xà ngang trên vách tường thủy tinh, cúi đầu nhìn chăm chú số của Lạc Quân Hàm trên màn hình, do dự có nên gọi không.

Chưa đầy 3 tuần, có phải của mình không?

Hôm đó lúc ** trơn trượt, nhưng tối đen cũng không nhìn rõ rốt cục là rách hay là nước của Lạc Quân Hàm quá nhiều. Sản phẩm tốt của nhãn hiệu lớn, hắn dùng hơn 20 năm cũng chưa từng rách, cho nên cũng không nghĩ nhiều, bọc khăn giấy liền ném vào thùng rác.

Nhưng vạn nhất thì sao? Ngón tay Âu Dương lơ lửng ngay phía trên vị trí gọi đi. Không, không trùng hợp như vậy, Lạc Quân Hàm vừa nhìn là tên thích chơi, quỷ biết khoảng thời gian đó ngủ với biết bao người. Lại nói, nếu thật sự là của hắn, tại sao Lạc Quân Hàm không gọi điện cho hắn trước?

Thu tay lại, hắn bỏ điện thoại vào túi quần. Vốn định về phòng ăn, do dự một chút lại lấy điện thoại ra, vẫn là gọi cú điện thoại cho Lạc Quân Hàm.

Điện thoại vang đến ngắt, không ai nhận nghe.

Đi tới khu hút thuốc, Âu Dương châm điếu thuốc, chậm rãi bình phục tâm tình. Hẳn không phải của mình, hắn nghĩ, nếu không thì hỏng bét.

Lạc thị từ 5 năm trước bắt đầu chen chân vào ngành pha chế thuốc nhân sâm, trong nhà máy ở Indonesia xây một xưởng sản xuất. Lạc thị trước đây vẫn luôn từ Hàn Quốc xuất khẩu nguyên liệu, sau đó bởi vì vấn đề giá cả, từ năm ngoái bắt đầu tranh giành tài nguyên trồng trọt ở núi Trường Bạch với Hoa Y Đường. Hắn bày cho Lạc thị con đường, nâng giá cung ứng cực kỳ cao, khiến Lạc thị tốn thêm giá tiền gấp gần 3 thu mua nguyên liệu, năm ngoái ở hạng mục này lỗ 200 triệu.

Hoa Y Đường có dự trữ, 2-3 năm không nhập nguyên vật liệu cũng không có vấn đề gì. Sau đó Lạc thị ngược lại tung cành ô liu với hắn, hứa hẹn cho hắn đã ngộ hậu hĩnh hơn, ý đồ đào góc tường của Tề Gia Tín. Nhưng trong Lạc thị có tổng tài còn khó hơn cả Trịnh Chí Kiệt, đó là cha kế của Lạc Quân Hàm, Dung Cẩn.

Lịch sử thượng vị của Dung Cẩn luôn luôn bị báo chí bát quái bàn tán, hắn trước kia là thư kí của chủ tịch Lạc thị Lạc Phượng Nghi. Chính thất vừa đi chưa được 3 năm hắn đã bổ vị, tuổi còn nhỏ hơn Lạc Phượng Nghi 10 tuổi, thế cho nên lúc hắn được bổ nhiệm làm tổng tài, mọi người đều cho rằng hắn dựa vào giao dịch quyền sắc thượng vị. Chỉ có số ít người trong giới biết, năng lực của Dung Cẩn kinh người hơn nhiều so với vẻ ngoài của hắn.

Âu Dương tự biết không vượt qua được Trịnh Chí Kiệt, cho nên lựa chọn rời khỏi Trịnh thị. Đạo lý đồng dạng, có Dung Cẩn giữ ở đó, hắn sao có thể đến Lạc thị? Nhưng hắn đào hố người ta, lại cự tuyệt ý tốt của đối phương, mối thù này coi như đã kết.

Âu Dương lại gọi cuộc điện thoại cho Lạc Quân Hàm, vẫn không ai nhận nghe.

Lo bò trắng răng, hắn tự giễu cười cười. Đâu có ai gặp phải loại chuyện này không lập tức báo cho người trong cuộc? Đúng không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi