BỆNH YÊU

…cô ấy không thèm quan tâm con nữa…

***

Mạnh Thính vội vàng chạy đến trụ sở phòng thí nghiệm.

Bên ngoài phòng nghiên cứu có rất nhiều xe cứu thương, một vài người mặc áo blouse trắng đang được nâng lên cáng cứu thương, bọn họ vẫn còn tỉnh táo để cảm nhận được sự đau đớn nhưng lại không có cách nào để ngăn chặn cái chết.

Tay chân Mạnh Thính lạnh buốt, cô không được vào bên trong.

“Thư ba ba! Ba ba!”

Gọi hồi lâu mà vẫn không một ai đáp lại, Mạnh Thính kéo lại một người đàn ông là nghiên cứu viên, cánh môi run rẩy nói: “Chú ơi, có phải ba của cháu vẫn còn ở trong đó hay không? Ông ấy tên là Thư Chí Đồng.”

“Là lão Thư hả, chú cũng không rõ nữa.”

Thư Chí Đồng đang vội vàng trợ giúp các đồng nghiệp của mình, lúc ra ngoài đã nhìn thấy con gái mình đang hoảng đến mức sắp khóc lên.

Ông vội nói: “Thính Thính, ba ở đây này.”

Hai chân Mạnh Thính mềm nhũn, dường như toàn bộ thân thể đã cạn kiệt sức lực. Cô rất sợ hãi phải một lần nữa chứng kiến Thư Chí Đồng đau đớn chết đi.

Thư Chí Đồng dẫn cô ra khỏi đám đông hỗn loạn: “Thính Thính, con về trước đi, nơi này còn có nhiều chuyện cần xử lý, tối nay ba sẽ về kể cho con nghe.”

Ba Thư không có chuyện gì, Mạnh Thính sợ ở lại ông sẽ thêm phiền toái nên đành phải sốt ruột nóng như lửa đốt ở nhà chờ đợi.

Thật khuya sau đó Thư Chí Đồng mới trở về, ông kể lại toàn bộ câu chuyện cho Mạnh Thính nghe.

Hóa ra phòng thí nghiệm của bọn họ tồn tại những thí nghiệm cơ mật, đó là một dự án nghiên cứu và phát triển trọng điểm quốc gia. Mặc dù đã qua hai kiếp nhưng Mạnh Thính hoàn toàn không thể biết được rốt cuộc đó là cái thí nghiệm gì. Thư ba ba là một người rất nguyên tắc, không bao giờ nói về chuyện công việc ở nhà. Cô chỉ có thể nhấn mạnh nó nhiều lần với ông.

Bởi vì con gái hay nhắc đi nhắc lại chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm mà trong lòng Thư Chí Đồng rất xem trọng nó, vậy nên ông đã nói một tiếng với cấp trên.

Nhưng tiến độ của cuộc thí nghiệm không có khả năng bởi vì một mình ông mà ngừng lại.

Thư Chí Đồng không muốn làm nhưng có cả đống người nguyện ý thực hiện.

Cũng may mỗi ngày Mạnh Thính đều dặn dò ông, nên mặc kệ ánh mắt khinh thường của người khác, ông vẫn nhấn mạnh một cách cường điệu về vấn đề an toàn của thí nghiệm. Vậy nên mặc dù có không ít người bị ảnh hưởng, nhưng không ai phải mất đi tính mạng.

Mạnh Thính nghe xong như trút được gánh nặng, nhịn không được mỉm cười.

Không có ai phải mất đi tính mạng!

Đời trước cộng thêm Thư ba ba, lúc đó phải có đến mười một nghiên cứu viên không một ai may mắn thoát khỏi! Mà lần này đây tất cả mọi người đều còn sống.

Trong lòng Thư Chí Đồng vẫn còn sợ hãi.

“Cũng nhờ con mỗi ngày đều nói phải đảm bảo an toàn khi nghiên cứu phóng xạ, nếu không thì lần này chết thảm rồi. Lần này ba cũng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nếu không còn mạng thì cũng không còn bất kì thứ gì nữa.”

“Ba mau ăn cơm trước đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Được, con đừng lo, ba không sao.”

“Dạ.”

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ thì Mạnh Thính mới phát hiện trời vừa lúc rạng sáng.

Bên trong áo khoác đồng phục có một thứ gì đó, cô lấy nó ra, là một xắp những ngôi sao cô xếp hôm nay, có điều vẫn chưa kịp đưa đi.

Hôm nay cô không đến, Giang Nhẫn sẽ nghĩ như thế nào?

Cũng có thể anh chưa từng đến đó, vừa nghĩ như thế, Mạnh Thính lại nhịn không được có chút nản lòng.

Nhưng cô vẫn cố gắng lấy nó ra, chuẩn bị ngày mai sẽ đưa đến đó.

Tan học vào buổi chiều ngày hôm sau, lại gặp phải Hoắc Nhất Phong trở về từ đại học.

Hoắc Nhất Phong mười chín tuổi, khi cười lên ôn nhuận như ngọc, anh ta quấn một chiếc khăn quàng cổ màu xám, cả người tựa như phát ra ánh sáng. Trước đây đã từng có người nói, người như đàn anh Hoắc thật sự là một nam thần chính hiệu.

Gia cảnh tốt, thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai, ôn nhã, mà lại hoàn toàn không có tiếng xấu.

Người như đàn anh Hoắc có thể xưng tụng là một người hoàn mỹ, chuyện anh ta thích hoa khôi Mạnh Thính là chuyện cơ bản mà ai ai cũng đều biết.

Anh ta chờ cô cùng học một trường đại học với mình, mỗi tuần đều trở về đây để nhìn cô.

Hoắc Nhất Phong cũng cho rằng như vậy.

Dù sao thì thành tích của Mạnh Thính cũng không chênh lệch mấy với anh ta, chờ đầu xuân năm sau, Mạnh Thính chắc chắn có được một nửa cơ hội có mặt trong danh sách được tuyển thẳng lên đại học. Hai người bọn họ cùng trình độ, lên đại học đương nhiên phải học cùng trường rồi.

Kiếp trước Mạnh Thính đối với anh ta cũng không có ấn tượng gì, cũng vào mùa đông thế này ở đời trước, cô bị bỏng đến hủy dung, Thư ba ba gặp chuyện sự cố phóng xạ mà qua đời.

Cô không đợi được danh sách được tuyển lên đại học cũng như cơ hội tham gia vào kỳ thi đại học mà bị ép thôi học.

Bây giờ, có một chàng trai đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô, nhưng anh lại không muốn gặp cô nữa.

Mạnh Thính nhìn Hoắc Nhất Phong đang tươi cười trước mặt: “Đàn anh, trước đó em cũng đã nói qua rồi, em đã có người mình thích.”

“Anh cho là em cố ý lấy cớ này mà từ chối anh.”

“Đó là sự thật.”

Ý cười của Hoắc Nhất Phong thu lại vài phần: “Là Giang Nhẫn sao?”

Cô mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Nhưng cậu ta đã sớm quay về thành phố B rồi, có đúng vậy không?” Anh ta nghiêm túc nói, “Mạnh Thính, chẳng lẽ em còn không biết hay sao? Cậu ta chỉ chơi đùa mà thôi, trước kia còn thích đàn em Thẩm Vũ Tình, sau đó thì thích Lư Nguyệt, rồi sau đó là em. Em ở trong mắt cậu ta cùng với những người kia chẳng có gì khác biệt. Nếu như cậu ta vẫn còn thích em thì sao lại bỏ rơi em vậy chứ?”

Hoắc Nhất Phong vừa nói vừa đỡ lấy bả vai cô, anh ta cũng không có ý chiếm tiện nghi gì từ cô, chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép, hi vọng cô sẽ “cải tà quy chính.”

Dù sao thì thiếu nữ “mối tình đầu quốc dân” này lại đi thích một tên lưu manh côn đồ, nói thế nào cũng không hề xứng.

Gia cảnh của Hoắc Nhất Phong cũng không tệ, tuy là không thể so với Giang Nhẫn, nhưng cũng rất giàu có. Nhân phẩm cũng tốt, trong lòng anh ta thật sự nghiêm túc hi vọng cô được tốt đẹp.

Mạnh Thính đẩy anh ta ra, lui về sau một bước: “Thật xin lỗi.” Cô nghiêng đầu cười cười, mang theo vài phần sạch sẽ thuần chân (trong sáng chân thật), “Có một số người không thể nói được người ấy có điểm nào tốt, nhưng lại không thể nào quên được.”

Mà Giang Nhẫn cũng không phải là không chịu được, có thể trong mắt thế giới này anh là người rất xấu xa, nhưng anh đã rất cố gắng thay đổi để trở nên tốt hơn.

“Đàn anh, em sẽ tham gia kỳ thi đại học, em muốn đến thành phố B, anh cũng đừng chờ em, lời em nói trước đó cũng không phải là nói đùa đâu. Anh tốt như vậy, nhất định có thể tìm được một người thật lòng thích anh.”

Mạnh Thính nói xong thì cũng quay về lớp học.

Hoắc Nhất Phong ngắm nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, nghĩ đến ánh hào quang phát ra từ trong ánh mắt của cô.

“Mạnh Thính!”

“Vâng?”

“Anh sẽ chờ em! Anh sẽ ở trường đại học chờ em, anh sẽ không bỏ cuộc đâu.” Lúc anh ta nói câu này rất lớn tiếng, khiến cho sự yên tĩnh bao trùm toàn bộ lớp 12-1 bị phá vỡ, mọi người đều nghe thấy, trong phút chốc đều vỗ bàn, hô được được liên tục không ngừng.

Đến cả Triệu Noãn Chanh cũng hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng. Nam thần và nữ thần, coi như không cùng một chỗ, nhưng đứng chung một chỗ cũng là một hình ảnh đẹp mắt vô cùng.

Mạnh Thính nhíu mày, bước chân đi nhanh, đành chỉ có thể tiến vào lớp.

Động tĩnh của bọn họ quá lớn, khiến Phan Huệ Nhân bị kinh động, cũng may các bạn trong lớp đều có tinh thần nghe giảng bài, khi giáo viên đến thì im lặng ngay lập tức, không một ai nói tiếp nữa.

Mạnh Thính giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì phải tham dự lớp dạy bù nên chỉ còn mấy ngày nữa liền qua Tết.

Bên ngoài từng chiếc lá rụng xuống khiến những gốc cây cao lớn trở nên xơ xác, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Đối diện dãy lầu dạy học có một gốc cây đang đung đưa những tán lá xanh biếc, ngoài ra không còn thứ gì khác, nhưng Mạnh Thính không hiểu sao cảm thấy nơi đó nên có người đứng đó.

Mạnh Thính nhìn hồi lâu, đến tận khi Hồng Huy tìm cô hỏi bài thì cô mới quay lại nghiêm túc giảng bài.

***

An Hải Đình về đêm, gió biển quất vào mặt, mang theo vài phần nhàn nhạt tĩnh mịch.

Giang Nhẫn đang ở phòng tắm của khu biệt thự đang rao bán, dòng nước chảy qua từng đốt ngón tay tái nhợt của anh.

Anh ngước mắt nhìn mình trong gương, mắt đen yên tĩnh trầm mặc, mang theo sự tĩnh mịch vô hạn. Qua một lúc lâu sau, anh mới xoay người, đưa miệng đặt ở phía dưới vòi nước, dòng nước chảy xuống đôi môi anh, xuyên qua cái cằm, cuối cùng chảy đến xương quai xanh.

Giang Nhẫn không có mở nước nóng.

Anh đứng dậy, phun nước trong miệng ra, nhìn vết máu bên trong bồn rửa tay màu trắng. Anh lạnh lùng đưa ngón cái xoa xoa khóe môi, mở vòi nước, dội sạch vệt máu kia.

Lúc Cao Nghĩa đưa thuốc cho anh, chạy vào nhà vệ sinh nam thấy trên tóc trên trán anh đều ướt sũng, vội vàng nói: “Giang thiếu, lấy được thuốc rồi, tóc cậu sao mà ướt thế? Mùa đông lạnh lắm, cậu chờ tôi chút nhé, tôi đi lấy khăn mặt cho cậu.”

Anh nhận lấy bình thuốc kia, không thèm liếc mắt nhìn đã ném vào thùng rác.

Sao anh lại muốn uống thứ này chứ?

Nó cũng không khiến bệnh tình của anh tốt lên được, thật ra bản thân anh là một kẻ mang lòng đố kị, ngang ngược, điên cuồng, trời sinh đã bất hạnh rồi. Mấy thứ thuốc này cũng không khiến anh làm một người bình thường được, ngược lại nó đã đẩy anh đến bờ vực sâu cực đoan tận cùng.

Anh vẫn như thường lệ đến An Hải Đình, nhân viên chào hàng mỉm cười với anh.

“Giang thiếu, hôm nay cô ấy có đến ạ.” Cô nhân viên mở lòng bàn tay ra, cẩn thận từng li từng tí để lộ ra hai ngôi sao, của ngày hôm qua và cả hôm nay, đều không thiếu.

“Ném đi.” Anh liếc mắt nhìn chúng một chút rồi nói, “Sau này cũng đừng nhận nữa.”

“Ném… ném đi ạ?”

Cao Nghĩa nháy mắt với cô ấy: “Giang thiếu kêu cô ném thì cô ném đi, đi đi đi.”

Nhân viên chào hàng đành phải đem hai ngôi sao kia ném vào thùng rác.

Cao Nghĩa liếc nhìn sắc mặt bình tĩnh của Giang Nhẫn: “Giang thiếu, sắp qua Tết rồi, ý của chủ tịch Giang bên kia chính là mong cậu mau chóng trở về, ăn Tết ở thành phố H cũng rất cô đơn, cậu trở về còn có thể cùng người nhà ăn bữa cơm đoàn viên với nhau.”

“Ừ, đêm nay sẽ về ngay.”

Cao Nghĩa kinh ngạc: “Đêm nay?”

“Có vấn đề?”

“Không, không có vấn đề, vậy bây giờ tôi đi chuẩn bị ngay.” Giang thiếu đã đợi ở chỗ này rất lâu rồi, hôm nay lại đột nhiên muốn trở về, mà lúc nãy anh gọi điện thoại cho ông nói rằng mình phát bệnh, không có mang theo thuốc, dọa cho Cao Nghĩa mất hồn mất vía vội vàng mang thuốc đưa đến.

Kết quả thuốc đưa đến rồi, trên tóc và trán Giang Nhẫn ướt đẫm, ném phăng bình thuốc đi.

Bọn họ muốn đặt vé máy bay thì rất nhanh đã có ngay.

Đã có người thu dọn hành lý cho Giang Nhẫn đàng hoàng.

Giang Nhẫn liếc mắt: “Không cần.” Anh cũng không có thứ gì tốt để mang theo, cũng không mang đi bất cứ thứ gì.

Cao Nghĩa tự mình lái xe chở anh.

Chiếc xe lướt qua màn đêm yên tĩnh, Cao Nghĩa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tiểu Giang gia, ánh mắt anh dán vào đoạn video quảng cáo cho khu biệt thự trên màn hình máy tính bảng, sau đó ghi chép lại.

Một Giang Nhẫn không có thiên phú trong học tập, ấy vậy mà trong công việc lại rất có thiên phú, đám người họ dựa theo phương pháp của anh, hiện tại toàn bộ thành phố H đều biết có một khu biệt thự cao cấp gần ngay khu vực bờ biển. Giá trị được nâng lên, giá cả không hề ít một chút nào.

Lúc đầu toàn bộ dự án trong tay Giang Nhẫn đều rất xuất sắc, Cao Nghĩa còn cho là anh sẽ ăn Tết ở bên này, không nghĩ đến anh đột nhiên đồng ý sẽ quay về.

Ở bên kia chủ tịch Giang vẫn chưa ngủ, nghe tin Giang Nhẫn muốn trở về, ông hừ một tiếng: “Thằng nhóc thối.”

Vì một đứa con gái muốn chết muốn sống, chân cũng bởi vậy mà thành ra như thế, kết quả bây giờ người ta vẫn không cần nó nữa.

Giang Nhẫn sửa sang lại cổ áo, lúc bước lên máy bay, một chút anh cũng không hề quay đầu nhìn lại.

Cao Nghĩa hầu như không theo kịp bước chân của anh.

“Tiểu Giang gia, chậm một chút…” (thở hổn hển)

Máy bay bay qua cũng chỉ mất vài tiếng.

Trước khi quay về, Giang Nhẫn gọi một cuộc cho chủ tịch Giang, giọng điệu anh vô cùng lạnh lẽo, mơ hồ có mấy phần chín chắn thành thục: “Nếu tôi đã quay về rồi, ông hãy bảo tên Văn Duệ kia cút đi, à không, ông đây mà nhìn thấy hắn một lần thì đập một lần.”

“Thằng nhóc thối kia mày dám xưng ông đây với ai hả!”

“Ông cứ coi đó mà làm đi.”

Chủ tịch Giang hết cách, trong nhà Giang Nhẫn là người có tính khí nóng nảy nhất, cũng không biết vì sao nó lại có địch ý lớn như vậy với Văn Duệ. Tiểu Duệ rõ ràng rất hiểu chuyện cơ mà.

Nhưng với cái tính cách hung ác kia của nó, lời mà nó nói ra thì không phải là hư vô.

Đành phải đưa Văn Duệ sang nước ngoài vài năm vậy.

Lúc Giang Nhẫn quay về thành phố B, tâm tình buồn bực đau nhói. Suốt đoạn đường anh đều xem video trên máy tính, nhưng lại chỉ nghĩ về một mình cô.

Cho đến khi cửa bị mở ra, anh nhìn thấy bà nội của mình mặc một chiếc áo bông tối màu thì trong mắt mới lộ ra chút dịu dàng.

Bà nội Giang tuổi già trở nên ngây ngốc, không còn biết được ai, nhưng vẫn khăng khăng một mực chỉ nhớ một mình Giang Nhẫn.

Giang Nhẫn vừa vào cửa, bà đã phấn khích vỗ tay giống hệt một đứa trẻ: “Bé Nhẫn về rồi! Bé Nhẫn về rồi!”

*cv dịch là Nhỏ Nhẫn, haha~

Giang Nhẫn sửa lại vạt áo cho bà cụ, chủ tịch Giang vẫn còn ở công ty, thiếu niên cất giọng: “Vâng, con về rồi.”

“Bé Nhẫn con khóc hả, ai khi dễ con rồi? Để bà nội đánh hắn.”

Giang Nhẫn đẩy tay bà ra: “Bà nói bậy gì đó, để con bóc cam cho bà.”

Trên mặt anh rõ ràng không có gì mà.

“Cháu ngoan không khóc, bé Nhẫn của chúng ta là tốt nhất.”

“Con không khóc.”

“Rõ ràng khóc mà, còn muốn gạt bà sao, nói cho bà nghe, ai dám khi dễ con hả!”

Giang Nhẫn hít một hơi sâu, giữ chặt tay bà cụ đầy nếp nhăn bên cạnh.

“Dạ, có người khi dễ con.”

“Là con không xứng với cô ấy, cô ấy không thèm quan tâm con nữa, bây giờ nhìn cô ấy con sợ rằng mình sẽ không nhịn được sẽ cướp cô ấy đi mất.”

“Con biết con bị bệnh, nhưng việc cuối cùng con có thể làm được chính là không được đi gặp cô ấy nữa. Cô ấy khi dễ con đến không còn đường lui nữa rồi.”

Bà cụ nghe không hiểu, hiền lành dụ dỗ anh: “Ngoan nha, cô ấy khi dễ con, chúng ta không thèm chơi với cô ấy nữa, bà nội chơi cùng bé Nhẫn nha.”

Anh mỉm cười một cái: “Được ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi