[BHTT] ÂN


Tuyết buổi sáng đã ngừng rơi nhưng khí trời vô cùng lạnh lẽo.

Cũng may nắng sáng vẫn lên cao nên mới khiến người ta dễ chịu hơn một chút.
Hứa Khải và Quán Dật đã cùng cảnh sát đi điều tra về tên Tiêu Hạo Niên đã chết mất xác kia, còn Ngô Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục công việc chăm sóc một lúc hai người Tần Lam và Tô Thanh như một điều dưỡng thực thụ.
Tần Lam đã ăn sáng xong liền ôm laptop đang liên tục nhận về dữ liệu điều tra bên trên lén đưa xuống.

Vì đúng ra, việc điều tra này không thuộc về nhóm đặc công như nàng.

Ngô Cẩn Ngôn ngồi trên sofa, chăm chú gọt quả táo làm sao cho không bị đứt vỏ.
Mỗi người mỗi việc nhưng lâu lâu vẫn buồn mắt lén nhìn đối phương rồi thôi.
Không khí yên tĩnh không được bao lâu thì Trương Gia Nghê cùng một người phụ nữ trạc tuổi chị mở cửa bước vào.
"Đàm Trác?" Tần Lam ngước nhìn một cái liền nhận ra ngay người phụ nữ một thân tây phục phía sau Gia Nghê kia.

"Về lúc nào vậy?"
"Ừm.

Nghe ai kia trọng thương nên phải bạt mạng trở về." Đàm Trác chưa nhận thấy sự có mặt của người lạ nên trực tiếp đi đến, thuận tiện véo má sĩ quan Tần đang ngồi trên giường bệnh kia.
Nhanh chóng đến bên xem xét tình hình cái chân đang bị băng bó của sĩ quan Tần, trong lòng người kia không ngưng than trời trách đất.
"Ngươi làm gì ra nông nổi này?" Cô chất vấn Tần Lam.

"Cũng may, lỡ đâu tên đó bắn vào tim ngươi thì bây giờ chẳng lẽ ta phải trở về nhận xác ư?"
"Áo chống đạn." Tần Lam nhàn nhạt phản bác.

"Trở về là được, có cần lắm lời như thế không? Dù sao mạng của Tần Lam này cũng lớn."
Ngô Cẩn Ngôn thấy vậy liền ái ngại đặt táo xuống, ngỏ ý rời khỏi: "Mọi người cứ tự nhiên."
"Cô nhóc này? Thành viên mới à?" Đàm Trác hướng Cẩn Ngôn nhìn một cái rồi đặt câu hỏi với Tần Lam.
"Ngô Cẩn Ngôn.


Đặc công thành phố H điều xuống."
Cô nhanh chóng tự giới thiệu mình luôn không cần người kia mở miệng.
Dường như nghe đến tên cô, Đàm Trác không khỏi kinh ngạc nhìn Gia Nghê và Tần Lam.

Nhưng hai người kia ra hiệu một cái liền khiến Đàm Trác thu hồi sự thất lễ của mình.
"À..." Gia Nghê cắt ngang không khí ngượng ngùng đang bao trùm.

"Đây là Đàm Trác.

Thương nhân nước ngoài cũng là thành viên cũ của đội đặc nhiệm S."
Ngô Cẩn Ngôn không tỏ ra biểu cảm gì, cáo từ ba người ra khỏi phòng.

Dù sao cô cũng không muốn xen vào cuộc gặp gỡ giữa các tỷ tỷ tình thâm bọn họ.

Đàm Trác đợi người lạ mặt đi khuất rồi mới nhanh nhẩu kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt cao hứng đợi chờ câu trả lời từ phía sĩ quan Tần.
"Khụ..." Tần Lam ho khan một cái.

Thực sự với ánh mắt này nàng không quen nổi mặc dù đã bên cạnh nhau hàng chục năm.

"Là em ấy."
Là em ấy.
Người ngoài nghe thì chắc nghi vấn vì sao Tần Lam lại đáp ngắn gọn như thế nhưng ở đây chỉ cần ba người đều hiểu là được.
"Không ngờ, lớn đến vậy ư?" Đàm Trác đánh giá.

"Mình chỉ nghĩ chắc tầm cấp ba hoặc đại học mà thôi."
Hai người kia không đáp.
Đàm Trác thấy không khí không ổn nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nhanh thật, tám năm rồi."
"Ừm." Tần Lam gật đầu nhưng mắt lại chung thuỷ nhìn vào màn hình laptop.

"Ta tưởng người chết mất xác bên Tây rồi.

Không ngờ ngươi cũng sống dai không kém ta."
"Lam tử, cậu có cần chua ngoa như thế không?" Đàm Tác giả vờ tức giận, hướng mắt về Trương Gia Nghê đang an tĩnh: "Nghê Nghê, cậu sống chung với cậu ta được ư?"
Trương Gia Nghê mang miếng táo mà Ngô Cẩn Ngôn gọt lúc nãy nhàn nhạ bỏ vào miệng: "Dù sao Tần Lam rất dịu dàng với mình."
Ngừng một lúc, Tần Lam bắt đầu tắt laptop, đặt sang tủ đầu giường.

"Công việc nội gián thế nào? Thành công chứ?"
"Tất nhiên." Họ Đàm tự hào mỉm cười: "Sáu năm chôn chân dưới thân phận kẻ khác nhưng ta thấy khá thú vị.

Vừa lập được công lớn nên tức tốc trở về ngay."
Lại nói, Tần Lam đối với tư bản phương Tây vô cùng có thành kiến.

Tám năm trước, Đàm Trác lựa chọn dứt áo khỏi doanh trại S để đi đến trời Âu xa xôi làm việc thì nàng vô cùng phản đối.

Vì với nàng, việc này chẳng khác thì hèn mọn làm tay sai cho chúng cả.
Thời gian trôi đi, vấn đề ở Đàm Trác cũng không còn là việc mà nàng cần phải quan tâm nữa.

Hiện tại chỉ có tình bạn, không hơn không kém.
"Tốt đấy." Tần Lam tán dương.


"Thế khi nào lại đi tiếp?"
"Chưa biết.

Hay ngươi lại thu nhận ta vào đặc nhiệm S đi?"
Đàm Trác chớp chớp mắt như đang khẩn cầu.
"Không." Thẳng thừng từ chối.

"Đặc nhiệm S đủ người rồi, ngươi vào chi?"
Trương Gia Nghê chen vào châm chọc: "Tư bản Đàm, cậu nên trở lại bên đó tiếp tục làm tay sai đi thôi."
Đàm Trác đứng thẳng dậy, oai phong chỉ tay vào hai người phụ nữ xinh đẹp trong phòng.
"Khốn nạn.

Các ngươi hợp sức đuổi ta?"

Phòng này thì náo nhiệt, còn phòng kế bên chỉ có Tô Thanh và Ngô Cẩn Ngôn đang ngồi nghe kể chuyện.

Chính là vài thứ về người phụ nữ họ Đàm kia.
"Trác tỷ là bạn thân của đội trưởng.

Hai người họ bên nhau từ khi học cấp ba, sau đó người kia theo chân đội trưởng học quân sự, gắn bó vô cùng lâu.

Khi tôi gia nhập đặc nhiệm S thì Đàm Trác đã có mặt rồi."
"Khoảng bảy tám năm trước đột nhiên hai người họ cãi nhau vì Đàm Trác muốn rời đội, để đi làm việc khác.

Đương nhiên, với tính cách của đội trưởng thì chị ấy kịch liệt phản đối.

Thậm chí còn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt."
"Giai đoạn ấy, Đàm Trác và đội trưởng chẳng khác gì một cặp bài trùng."
Ngô Cẩn Ngôn chầm chậm tiếp thu.
"Đặc công Ngô, Đàm Trác từng rất yêu đội trưởng, yêu đến đau khổ nhưng vẫn yêu."
Cô kinh ngạc không nói nên lời.
Mà nhìn thấy cái biểu cảm ấy, Tô Thanh vẫn tiếp tục nói: "Em đừng bất ngờ.

Tình cảm giữa nữ nhân với nhau hiện tại không thiếu.

Chỉ là năm đó đội trưởng đang trong mối quan hệ yêu đương với một người đàn ông, anh ta là trưởng khoa nội của bệnh viện này đây."

"Vài năm trước hai người đã chia tay rồi.

Đại loại là vì Tần đội trưởng sắt đá, không gần gũi, không hẹn hò.

Thừa biết nguyên nhân xuất phát từ mình nên chị ấy đã buông bỏ mối tình gần mười năm ấy."
Thấy Ngô Cẩn Ngôn trầm tư, Tô Thanh cũng không buồn tiếp tục luyên thuyên nhiều điều.

Cô bước xuống giường, mang cánh rèm mở toang ra.
Hướng mắt nhìn khung cảnh trắng xoá tuyết ở bên ngoài.

Miễn cưỡng cười một cái: "Mai tôi sẽ xuất viện.

Trở về nhà dưỡng thương một thời gian."
"Sớm vậy?" Cẩn Ngôn tựa lưng vào ghế, hờ hững đáp.
"Ở đây ngột ngạt khó chịu quá." Người kia lại cười một cái.

"Những ngày tới em cùng hai tiểu tử kia giúp đỡ đội trưởng nha.

Tôi về nhà có gia đình nên không cần để tâm lắm đâu."
"Được." Người kia đồng ý.

"Sáng mai tôi đến sớm giúp chị làm thủ tục rồi đưa chị an toàn về nhà."
Sau câu nói của Ngô Cẩn Ngôn thì Tô Thanh trở về dáng vẻ bình thường của mình.

Cùng người kia tản bộ một lúc, giết xong khoảng thời gian đó, lại về phòng ăn cơm tối và chờ đợi xuất viện.

22/6/2022.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi