[BHTT] ÂN


Con hẻm vắng tanh, cây cột đèn lâu ngày không được tu sửa nên vẫn đang yếu ớt chớp tắt.

Người đàn ông mặc âu phục, nhàn nhã châm một điếu thuốc.
"Phía cảnh sát thế nào?"
"Hiện đang điều tra thân thế của lão đại." Một kẻ khác liên tục cúi thấp đầu đáp.
"Bố của ta...?" Người đàn ông kia rít một ngụm khói thuốc, không thể áp chế được sự run rẩy của mình.
Tên kia hơi hoảng sợ nhưng cũng đáp lời: "Lão đại thực sự đã mất rồi ạ...Không phải là chiêu trò để bẫy cảnh sát..."
Gã đàn ông như hoá điên mà gào lên ngay lập tức.
"Aaaa..."
Rồi hắn túm cổ người kia xốc lên, liên tục đấm vào ổ bụng.

"Các ngươi là một lũ ăn hại! Chết đi...Mày đi chết đi...!"
Thời điểm người kia yếu ớt phun ra một ngụm máu tươi thì gã mới buông lõng.
Chết một cách tức tưởi.

Trương Gia Nghê đứng trước một toà cao ốc lớn, trên tay vẫn còn cầm bình giữ nhiệt chứa canh mà chị đã hầm từ sớm.
Tìm đến tầng thứ ba mươi, thuần thục mở cửa một căn hộ góc.
Căn nhà sang trọng hiện ra trước mắt nhưng lại bừa bộn chẳng khác gì một chuồng chăn nuôi.

Chị lặng lẽ thở dài một tiếng rồi đóng cửa, thay giày.
Có lẽ chủ nhà vẫn còn chưa tỉnh giấc nên không hay biết có sự xuất hiện của người khác trong nhà mình.
Cả một buổi sáng Gia Nghê dành ra hết để dọn dẹp, lau chùi căn hộ này.

Thực sự rất rộng, làm được như chị phải gọi là phi thường.
Vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi thì trên gác có tiếng động.

Đàm Trác còn lâng lâng vì đêm hôm qua nhậu nhẹt quá chén, căn bản vẫn chưa nhận thấy được sự ngăn nắp kì lạ trong nhà mình.
Đàm Trác vừa vệ sinh cá nhân xong liền tỉnh táo nhận thức được âm thanh nấu nướng vang từ dưới bếp.

Thì căn nhà này ngoài cô thì còn mỗi Gia Nghê là có thẻ ra vào, lập tức như hổ chạy xuống chào hỏi.

"Cậu đến khi nào vậy?"
"Cách đây năm tiếng." Gia Nghê mang canh vừa hâm nóng múc ra bát lớn.

"Khụ..." Đàm Trác ngó nghiêng căn nhà sạch sẽ của mình, không thể không dấy lên một chút ái ngại.

"Cảm ơn cậu nha."
"Ăn ở sao cho giống người một chút đi." Mà trái lại với sự dịu dàng vốn có, Trương Gia Nghê thẳng thừng buông lời chửi.

Cái điệu bộ này...
Đàm Trác bị mắng nên tức giận chất vấn: "Nghê Nghê, sao hiện tại cậu lại giống với nha đầu Tần Lam kia thế hả?"
"Có sao?" Gia Nghê nhướn mày.

"Vậy cũng tốt.

Hiền quá mắc công có ai kia mặc sức khi dễ."
Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy bát canh nóng hổi nên tỏ ra dáng vẻ thèm thuồng để người kia thôi mắng chửi mình.
Trương Gia Nghê im lặng đi đến sofa ngồi xuống, tuỳ tiện bất tivi lên xem tin tức buổi trưa.
Công việc của chị rất bận, làm bác sĩ khoa cấp cứu mà.

Nhưng may hôm nay không có ca bắt buộc phải trực nên mới đến xem tình hình con người tối qua uống rượu say khướt rồi làm phiền giấc ngủ của chị.
"Nghê Nghê, mình say quá."
Thấy người kia đang ăn ngon lành, Trương Gia Nghê bật đoạn chat ghi âm lúc tối của ai đó lên.
Đàm Trác nghe thấy cái giọng mè nheo kinh tởm của mình liền không nuốt nổi muỗng canh vừa định cho vào miệng.

"Này!"
Trương Gia Nghê hất cằm, tiếp tục bấm các đoạn ghi âm tiếp theo.
"Nghê Nghê, mình yêu Tần Lam..."
"Nghê Nghê, mình cũng yêu cậu nữa..."
"Phải chi cả hai cậu đều là người phụ nữ của mình thì hay biết mấy."
"Hahahaahha."
Và một đoạn dài chỉ toàn là tiếng cười đê tiện của người phụ nữ họ Đàm.
Đàm Trác phóng như tên đến toan muốn giật điện thoại của chị.
"Họ Đàm nhà cậu tham lam quá nhỉ?" Trương Gia Nghê cười khinh bỉ.

"Cũng may cho cậu vì người cậu nhắn tin là mình.

Đổi lại là Tần Lam thì cậu có mà bị bắn chết."
Mất mặt quá.

Đàm Trác lấy gối trên sofa che cái mặt đen xì của mình lại.
Đợi người kia miễn cưỡng ăn xong phần canh, Trương Gia Nghê cũng trở về trạng thái nghiêm túc để đối diện.
"Trác, cậu hiện tại ở lại đây chỉ để ăn không ngồi rồi thôi à?" Chị hướng mắt về phía con người lười nhác đang ngồi xem hoạt hình kia.
"Chưa biết khi nào lại đi, tạm thời cứ như thế trước đã." Đàm Trác chậm rãi đáp nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình lớn trước mặt.
"Vậy thì cậu tiếp tục làm đặc nhiệm cùng Tần Lam đi." Gia Nghê đề nghị.

"Suốt nhiều năm qua, Tần Lam luôn không có trợ thủ đắc lực, mình nói lo thì hơi quá nhưng thực sự không yên tâm."
"Có Ngô Cẩn Ngôn rồi còn gì?" Đàm Trác tiện miệng nhắc cô gái mà bản thân chỉ gặp lần đầu tiên: "Mình nghĩ mình không xen vào cuộc đời của Tần Lam nữa đâu.

Với cả mình thấy cậu ấy dường như đã rẽ sang lối đi khác so với nhiều năm về trước.

Cho dù có trở về thì cũng chỉ là vật ngáng đường mà thôi."
Trương Gia Nghê lại thở dài.
"Ngô Cẩn Ngôn sẽ rời đi.


Không sớm thì muộn."
"Tại sao? Rõ ràng Tần Lam cậu ấy..."
"Chúng ta biết, còn con bé thì không.

Đàm Trác, có rất nhiều chuyện khi mà Tần Lam đã quyết không nói ra thì vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi."
Đàm Trác trầm tư.
"Tần Lam này, cậu ấy cũng quá tốt tính rồi."
"Mình lại thấy cậu ấy đáng thương hơn." Gia Nghê yếu ớt đáp.

"Nhưng dù sao quyết định của cậu ấy nên mình sẽ ủng hộ dù sai dù đúng."

Ngô Cẩn Ngôn tranh thủ lúc Tần Lam đang trong nhà vệ sinh thì đi đến kéo rèm cửa cho nắng sớm hắt vào trong phòng.

Bản thân giúp nàng lau dọn một chút qua phòng bệnh.

Chỉ hôm nay nữa thôi thì người kia có thể xuất viện rồi, nghe thấy mà nhẹ hết cả người.
Thực sự, đoạn đường từ doanh trại đến bệnh viện không phải gần.

Hôm nào bận việc đi trễ thì sẽ bị kẹt xe đến phát cáu.
Nghe thấy cửa nhà vệ sinh có động tĩnh, Ngô Cẩn Ngôn thuần thục đi đến đỡ người kia ngồi xuống sofa.
"Cảm ơn..." Tần Lam bị đụng chạm nên cũng hơi ngại.

Mặc dù việc này diễn ra mỗi ngày nhưng nàng vẫn thấy ngại.
"Ngày mai chị xuất viện rồi.

Chắc là xe cảnh sát sẽ hộ tống chị đến nhà?" Ngô Cẩn Ngôn cười cười bắt chuyện.

Thật ra cũng có chút buồn nhưng phải chấp nhận.
Một khi Tần Lam hồi phục thì tức khắc không ai còn thời gian để tán gẫu mỗi ngày với đối phương.

Dù sao cũng là việc lặp đi lặp lại trong suốt một tháng nay nên nó không thành thói quen mới là điều lạ.
Tần Lam lắc đầu một cái, đáp: "Không.

Tôi không khoa trương đến thế.

Bắt taxi về là được."

"Dù sao cũng là sĩ quan chức cao, huống hồ còn là con gái của trung tướng..." Ngô Cẩn Ngôn đang ba hoa thì bị miếng trái cây thì tay nàng chặn đứng.
"Nín."
Phải, thực sự đã nín rồi.
Tần Lam lướt lướt máy tính bảng, đọc vài tin tức rồi tiện miệng nói: "Tôi đề cử bên trên khen thưởng em, bên trên đã duyệt rồi.

Không chừng em có thể thăng chức."
Mà đối với việc đề cử của nàng, Ngô Cẩn Ngôn có chút không thông.
"Không cần bất ngờ." Tần Lam liếc mắt một cái.
"Tôi có xem qua danh sách chiến công của em.

Cảm giác thực lực so với cấp bậc của em chênh lệch.

Vả lại em cũng góp công trong nhiệm vụ Bắc Sơn lần trước cho nên thuận gió đẩy thuyền, tôi mong em thăng chức."
Ngô Cẩn Ngôn gật gù.

"Sao cũng được.

Tôi cũng không quan trọng lắm về quân hàm trên vai."
"Em như vậy thì làm sao xứng với tôi?" Tần Lam tỏ ra ghét bỏ thái độ thờ ơ của cô.
Mà khoan.

Có gì đó sai sai.
"Chị nói gì?" Ngô Cẩn Ngôn trợn tròn mắt.
Tần Lam gằn giọng: "Tôi nói em như vậy thì sao xứng làm đồng đội của tôi."
À.

Nghe lầm, nghe lầm.

23/6/2022..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi