[BHTT] ĐẾ SƯ


Trầm Dao Quân cho là, tối hôm qua Lý Quý Hâm bị hung thủ mang đi Dục Tú cung, ít nhiều gì cũng sẽ đặt sự hoài nghi lên Dục Tú cung.

Lý Quý Hâm muốn có trong tay bản đồ hoàng cung, đơn giản chính là vì thuận lợi tìm ra hung thủ.
Nhưng nàng lại không thể cho phép Dục Tú cung bị đẩy lên đầu gió đỉnh sóng, ít nhất là không thể để chuyện như vậy xảy ra trước khi Trầm Ngọc Tú được Thích tướng quân mang đi.
Nàng xoa xoa mặt, mặt đầy vẻ ngây thơ nhìn Lý Quý Hâm: "Trong hoàng cung mới không có bản đồ nha.

A Dao nhắm mắt lại cũng vẫn có thể mò tới bất kỳ nơi nào trong cung a!"
Lý Quý Hâm cũng không ép buộc người này.

Nàng đưa tay ra, cười một tiếng: "Được rồi, rời giường đi học thôi."
Công chúa ngốc đã bắt đầu quen được với cuộc sống đi học tại Quốc Văn quán,.

Nàng nhanh nhẹn leo xuống khỏi giường sửa sang lại y quan.

Nàng nhìn thấy Lý Quý Hâm chắp tay đứng ở trước cửa sổ, thấy được là ánh mắt của người này vẫn là hướng về phía Dục Tú cung.

Trong lòng nàng lại mắng hung thủ vô số lần.

Người nọ chẳng những muốn hại Lý Quý Hâm mà còn muốn hại đến cả Dục Tú cung!
Hôm nay khi Lý Quý Hâm mang công chúa ngốc đi Quốc Văn quán, đúng lúc gặp phải Trầm Ngọc Tú một mình đi tới.
Khác với các công chúa hoàng tử khác là đều có thư đồng đi theo, Trầm Ngọc Tú chỉ là một công chúa bị đày ở trong lãnh cung, thường ngày chi tiêu trong Dục Tú cung đều là nhờ vào hoàng hậu lén trợ cấp thêm, chớ đừng nói chi đến thư đồng.
Lý Quý Hâm hướng về phía nàng cười một tiếng, nàng cũng chỉ là khẽ gật đầu một cái.
Chút cử chỉ này không lọt khỏi cặp mắt của công chúa ngốc.

Trầm Dao Quân lại càng khẳng định, Mỹ Nhân Nữ Phó đã để mắt tới Ngọc Tú muội muội.
Nhưng cũng may là xưa nay Trầm Ngọc Tú vẫn luôn khiêm tốn, vậy nên sau khi không tìm được đáp án cần có trên người này, Lý Quý Hâm cũng chỉ đem công chúa ngốc đưa đến trước cửa Tri Lễ viện, rồi xoay người đi tới Tàng Thư lâu.
Hôm nay trong Tàng Thư lâu xuất hiện thêm một người, là Trầm Vân Tân.
Khi Lý Quý Hâm nhìn thấy hắn thì có hơi ngẩn người ra, sau đó giả bộ làm như cái gì cũng không thấy, nhưng rồi lại bị Trầm Vân Tân cầm một quyển sách ngăn lại: "Hóa ra mỗi ngày Lý nữ phó đều đến nơi Tàng Thư lâu này để đọc sách?"
"Thái tử điện hạ có gì chỉ giáo?" Lý Quý Hâm hơi nhăn chân mày.
"Thật ra ngươi không cần phải chán ghét như vậy." Trầm Vân Tân lấy từ trong ngực của mình ra một cây hồng tua, rồi đem nó quơ đi quơ lại trước mặt Lý Quý Hâm: "Đây là cái gì?"
Lý Quý Hâm hơi giật mình một cái, nhưng trên mặt lại không chút biến hóa.

Đây là dải hồng tua trên thanh bội kiếm của nàng, chỉ là một cây hồng tua nho nhỏ, so với binh khí nhập kho ở trong cung thì kiểu dáng của cây hồng tua này khác hẳn.

Hẳn là hôm qua trong khi truy đuổi hung thủ nó đã bị nhánh cây ngoắc lại.

Không ngờ được là nó bị Trầm Vân Tân nhặt được.
"Ngươi từ nơi nào tìm được?" Lý Quý Hâm cảm giác được tình thế có gì đó không đúng.
Trông Trầm Vân Tân lúc này giống như bừng tỉnh đại ngộ vậy, vậy nên đến giọng nói của hắn cũng trở nên không được bình thường: "Quả nhiên là ngươi! Tối hôm qua ngươi đã đi nơi nào?"
"Ta ở trong An Ninh các!" Từ trong giọng nói của hắn, Lý Quý Hâm đã nghe được một chút bất an.

Nàng phần nào đoán ra được, sợ rằng chuyện cũng không đến nỗi tệ hại như mình nghĩ: "Thái tử điện hạ có thể cho tại hạ biết nhặt được vật này nơi nào hay không?"
Nhưng mà Trầm Vân Tân lại không để ý tới nàng nữa, mà lập tức vọt ra khỏi Tàng Thư lâu!
Hành động này của hắn làm cho Lý Quý Hâm có chút không chắc chắn.

Tại sao biểu hiện của Trầm Vân Tân so với nàng lại còn hoảng loạn hơn như vậy?
Bất quá là một cây hồng tua mà thôi, coi như là nửa đêm nó bị nhánh cây làm cho rơi lại đi nữa, tựa hồ nơi đó cũng không có gì đến nỗi bị xem là không bình thường.
Quả nhiên, trong cái hoàng cung này người nào cũng đều thần thần bí bí, trừ cái người vừa ngốc lại vừa ngây thơ là Tiểu công chúa nhà mình.

Không trách được khi có đến bao nhiêu hoàng tử hoàng nữ như thế vậy mà hoàng đế lại chỉ cưng chiều duy nhất một người này.
Nàng thầm nghĩ, nếu nàng mới là người ngồi vào vị trí kia, thì nhất định là nàng cũng sẽ sủng ái công chúa ngốc.

Thật ngây thơ, thật thuần khiết, thật hiền lành, không tâm cơ, không dã tâm, không oán niệm.

Mặc dù si ngốc ngây ngô, nhưng được cùng nàng sống chung mỗi ngày đều thấy giống như mặt trời tỏa sáng, vĩnh viễn là nước xanh thẳm, vĩnh viễn là tâm hồn trong suốt, vĩnh viễn là thế giới tốt đẹp, là tràn đầy yêu thương.
Bị sự xuất hiện của Trầm Vân Tân phá hỏng tâm tình, Lý Quý Hâm không muốn tiếp tục ở lại Tàng Thư lâu nữa.

Từ giờ cho đến khi công chúa ngốc tan lớp thời gian còn rất nhiều, nàng quyết định rời khỏi Tàng Thư lâu, một đường đi thẳng tới Dục Tú cung.
Hoàng hậu đã cho nàng thẻ bài, nói là trừ vùng cấm địa ra, nơi nào nàng cũng đều có thể đi vào.
Nhờ đó mà cánh cửa cung lập tức mở ra, thuận lợi cho nàng đi vào.

Thấy vậy nàng cũng chỉ cười cười.

Cho dù nó có là núi đao biển lửa hay là tường cao hào sâu, liệu nơi nào trong số đó có thể khiến cho một người đường đường đại đệ tử của Hoa Xà sơn là Lý Quý Hâm nàng đây lại không vào, không ra được đây?

Dục Tú cung vốn là cái nơi hết sức quạnh quẽ, Trầm Ngọc Tú đã đi học, trong lãnh cung chỉ còn lại một vài nha hoàn cùng Đức Phi.
Lâu nay Đức Phi vẫn luôn không lộ diện, nàng nói là vì phải sám hối, chỉ ở bên trong lãnh cung ăn chay niệm phật tụng kinh.

Cuộc sống của nàng trôi qua vừa giản dị vừa túng quẫn.

Việc Lý Quý Hâm đến thăm đã khiến cho cái người đang tụng kinh là Đức Phi hết sức bất ngờ.

Ở bên trong thâm cung này, trừ công chúa ngốc cùng hoàng hậu, dường như sẽ không một ai tìm đến Dục Tú cung này.

Vậy nhưng mọi chuyện xảy ra trong cung nàng lại rõ như lòng bàn tay, bao gồm cả việc hoàng hậu cho An Ninh công chúa chiêu được nữ phó này tới từ Hoa Xà sơn.
"Nữ phó, xin mời ngồi." Đức Phi vừa gõ cái mõ hình con cá gỗ vừa nói chuyện: "Dục Tú cung bị hoang phế đã lâu, có chỗ nào chăm sóc không chu toàn, mong hãy lượng thứ."
"Sao Đức Phi nương nương lại nói như vậy." Lý Quý Hâm ngồi xuống.

Nàng đưa mắt ngắm nhìn bốn phía.

Thoạt nhìn nơi này tương đối đơn giản, trong Phật đường chỉ có tượng Phật, ở đây chỉ có một chiếc bàn gỗ hết sức bình thường, một cái đệm hương bồ.

Đức Phi quỳ trên cái đệm hương bồ, không gian nhỏ hẹp nhưng lại có bầu không khí hết sức trang trọng.

"Đức Phi có nhà mẹ đẻ là Thích gia, cho dù không được cưng chiều đi nữa cũng không phải ở trong lãnh cung lâu như vậy chứ?"
Nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Nàng cảm thấy cả tòa Dục Tú cung này rất có vấn đề, bao gồm cả cái Phật đường này.
Mặc dù Lý Quý Hâm đã quen với cuộc sống nghèo khó ở Hoa Xà sơn, nhưng vì phu nhân Hoa Xà rốt cuộc là một người bất phàm, vì vậy mà cái gọi là bảo khí trong chốn giang hồ nàng đã gặp nhiều, nàng lại còn được chữ viết trong sách họa cổ hun đúc, vậy nên chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, trong cái Phật đường nhìn có vẻ như đơn sơ này, nhưng bức họa tôn đại Phật kia lại được vẽ ra từ bàn tay của một danh sư.

Một bức vẽ này trị giá phải là thiên kim.

Vậy nên vị phi tử của cái lãnh cung này căn bản không phải là gánh nặng không nổi.
Đột nhiên Đức Phi mở mắt ra nhìn, nàng cảm thấy dường như cái người trước mắt này đã đem mình nhìn thấu hết.


Vì vậy nàng liền cười cười: "Đúng là như vậy.

Huynh của ta thường xuyên cho người đưa vào đây một chút tiền tài, bởi bên trong cung hay bên ngoài cung cũng đều cần phải đút lót.

Vì Ngọc Tú không hiểu chuyện nên mới làm thương tổn tới Trường Ninh công chúa, ta thấy thẹn trong lòng, cho nên mới nhiều năm rồi vẫn không muốn ra khỏi Dục Tú cung, chỉ nguyện có thể giảm bớt chút tội nghiệt."
Nói xong lại nhắm mắt, tiếp tục gõ mõ.
Cái mõ hình con cá phát ra âm thanh giòn tan, vang vọng, nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh vạn phần.
Phải qua rất lâu sau Lý Quý Hâm mới mở miệng: "Cầm thân chính đại, thấy ta không lạy thì đã sao; tâm tồn tà tích, dù ngươi thắp hương cũng là việc vô ích.

Đức Phi nương nương, tội nghiệt là ở trong lòng người."
Đức Phi hé mở con mắt, bỗng dưng cười lên.
"Lý nữ phó tới đây cũng không phải là vì tới nghe ta tụng kinh đi." Rốt cuộc là một người thông minh, chốn hậu cung lại có nhiều bí mật như vậy, Đức Phi cũng có bí mật của riêng mình.
Lý Quý Hâm liền vừa cười vừa trả lời: "Ta đã có câu trả lời mình muốn rồi.

Đã quấy rầy Đức Phi nương nương."
Nói xong nàng liến phất tay áo đi ngay, chỉ lưu lại một cái bóng người kiêu hãnh như cây trúc vậy.
Nàng đã lấy được câu trả lời nàng muốn: hung thủ cũng không phải là người trong Dục Tú cung, tối hôm qua có người cố ý dẫn nàng tới nơi này.
Đức Phi đã không kịp đem vật phẩm quý trọng trong cung giấu đi trước khi gặp nàng.

Nếu như người tối hôm qua có quan hệ tới nàng, thì nàng nên biết nhất định hôm nay Lý Quý Hâm sẽ tới cửa viếng thăm, cần gì phải uổng công vô ích để cho nàng phát hiện ra được Dục Tú cung cũng không phải giống như bề ngoài như vậy?
Xem ra là đã có người kia muốn mượn tay người này đào ra bí mật của Dục Tú cung, mà Dục Tú cung cùng người đó trước không oán gần đây không thù, bây giờ nàng không việc gì phải đi đắc tội với người không liên quan.
Bên trong Phật đường của Dục Tú cung, bàn tay gõ mõ của Đức Phi dừng lại, tiếng gõ mõ đột ngột im lặng.
"Tốt rồi! Ra đi thôi!"
Từ phía sau Phật đường một nữ nhân với quần áo gọn gàng, trang sức sang trọng đi ra, đó là hoàng hậu.
"Đồng Tiệp, cái người Lý Quý Hâm này thực không bình thường!" Đức Phi ngẩng đầu mắt đối mắt phượng với hoàng hậu.
Đồng Tiệp, là tên của hoàng hậu.
Hoàng hậu nương nương anh minh thần dũng phe phẩy chiếc quạt xếp vừa mới che kín nửa bên mặt, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, thần sắc rõ ràng là vừa sắc bén lại vừa khôn khéo: "Đương nhiên là như vậy rồi! Lý Quý Hâm chính đệ tử đắc ý của nàng, làm sao có thể giống người thường được đây?"
Đôi mắt của Đức Phi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Mỗi lần ngươi nhắc tới nàng đều luôn kiêu ngạo như vậy."
Hoàng hậu cũng không phản bác.

Sáng sớm hôm nay Thanh Thư đã đi vào trong cung của nàng đem chuyện tối ngày hôm qua báo cáo lại, cho nên nàng mới có thể lặng lẽ tới Dục Tú cung.

Nàng sợ là Lý Quý Hâm xác định nhầm hung thủ.

Nhưng bây giờ xem ra, người này đã đem Dục Tú cung trừ ra rồi.
Một người cơ trí như hoàng hậu vậy mà không thể không thán phục.

Lý Quý Hâm lại trở về Tàng Thư lâu của Quốc Văn quán.

Sau khi đã đem Dục Tú cung loại bỏ, nàng liền có suy đoán mới.
Khẳng định là bí mật của Dục Tú cung có rất ít người biết đến.

Cái người muốn dẫn dắt nàng đến Dục Tú cung này nhất định đã phát hiện ra cái bí mật này.

Cho nên Lý Quý Hâm khẳng định người này có hiểu biết tương đối rõ ràng về mọi chuyện trong cung, đồng thời cũng là người có thù oán với Dục Tú cung.
Đức Phi đã năm năm không ra khỏi Dục Tú cung, như vậy thì thù này chính là đã có từ năm năm trước đó.
Năm năm trước đây Đức Phi chính là hậu cung được sủng ái nhất.

Vậy nên khi bàn về thù, chỉ sợ rằng người có mối thù này có thể nhét đầy toàn bộ hậu cung.

Nhưng khi đem hai hai sự việc trên kết nối lại với nhau, lại liên hệ với thái độ của Trầm Vân Tân trước đó, vậy thì phạm vi để tìm cho ra mục tiêu đã nhỏ đi rất nhiều.
Sau khi bắt tay vào tìm hiểu, sự việc liền bắt đầu rõ ràng, mạch lạc hơn nhiều.

Sách về Hoa Xà sơn không được phép mang ra khỏi Tàng Thư lâu, vậy thì tìm quyển sách khác là được rồi.

Lý Quý Hâm cầm theo mấy cuốn sách, sau khi đăng ký mượn ở chỗ quán trường xong, nàng quay trở lại trước cửa Tri Lễ viện chờ cho công chúa ngốc hết giờ học.
Công chúa ngốc vẫn không khác thường ngày là bao.

Sau khi đã chờ những người khác thu thập xong rời đi hết cả rồi, nàng mới có thể tranh thủ trao đổi mấy câu với Trầm Ngọc Tú.
Chỉ là hôm nay động tác của Trường Tề cũng rất chậm, chậm đến nỗi công chúa ngốc trừng mắt nhìn nàng đến mấy lần rồi, vậy mà người này vẫn là vẻ mặt mờ mịt tiếp tục sắp xếp các thứ.
Bình thường thì Trường Tề vẫn luôn là cái người cao cao tại thượng cực kỳ kiêu ngạo, nhưng hôm nay cái trạng thái này, quả thực khiến cho Trầm Dao Quân không sao hiểu nổi.
Nàng liền cùng Trầm Ngọc Tú trao đổi ánh mắt, để cho Trầm Ngọc Tú rời đi trước.
Sau đó nàng rón ra rón rén đến thật gần, rồi bất ngờ vỗ thật mạnh lên vai Trường Tề một cái!
Trường Tề bị dọa đến kêu lên thành tiếng, sắc mặt của nàng tái nhợt: "Ngươi có bệnh!"
"Trường Tề, sao hôm nay ngươi lại an tĩnh như vậy?" Công chúa ngốc khom người từ trên cao nhìn xuống nàng: "Làm sao vậy? Có phải vì đã làm chuyện trái lương tâm nên mới bị quỷ hù dọa?"
"Ta mới không có làm chuyện trái với lương tâm!" Trường Tề lập tức tăng nhanh tốc độ sửa sang lại đống sách vở.
"Còn nói là không có! Ta đều thấy trên mặt ngươi có hình ảnh của quỷ đó nha." Công chúa ngốc làm ra vẻ thờ ơ đảo quanh người nàng: "Ta nói cho ngươi biết này, tối hôm qua ta đã nằm mơ.

Ta mơ thấy một bầy rắn, chính là đám rắn vừa mới bị đốt chết kia.

Bọn họ rung đầu đắc ý nói với ta rằng có người muốn hại bọn họ, đem bọn họ từ rừng sâu núi thẳm bắt vào trong hoàng cung, làm hại bọn họ phải chết oan chết uổng, cho nên tối nay bọn họ muốn đi báo thù!"
Sau đó nàng lại hạ thấpgiọng, ghé vào bên tai người này thì thào: "Tối hôm nay không nên đi rangoài đi nha, nếu không sẽ có bầy rắn bò tới bò lui đó.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi