[BHTT] ĐẾ SƯ


Lý Quý Hâm sẽ làm ra chuyện gì, ngay cả chính bản thân nàng còn không biết, huống chi là người khác?
Cũng như không ai đoán ra được vì để có tiền mua gạo mà đại đệ tử của Hoa Xà sơn phải bán mình cho hoàng cung.

Khi mà người ngoài cho rằng vị nữ phó thứ ba trăm tám mươi sẽ phải vinh quang từ chức chỉ sau ba ngày, thì nàng lại quên đếm mình đã ở lại nơi này trong bao lâu.
Thậm chí đối với với cái người là một trong số mười nhân vật nguy hiểm nhất của Đông là công chúa ngốc này, không biết làm sao nàng lại trìu mến đến như vậy.
Cho nên hôm nay coi như nàng có ném rắn độc lên mặt Lương Phi đi nữa, thì cũng được xem là ở trong phạm vi hoàn toàn chấp nhận được.
Trong ánh mắt của nàng có một câu nói hiện lên rất rõ ràng: Ngươi có thể thử một chút.
Nhưng Lương Phi lại không dám thử.

Một cái người dám đem Thái tử điện hạ ném vào trong hồ, dám đem mũi tên chĩa thẳng vào Thái phó của Thái tử, dám ở trước mặt hoàng đế đề nghị đem muội muội yêu quý của Thái tử gả đi Nam Châu như vậy, nếu người này có nói lên trời hái được trăng sáng tối nay cũng không có gì là kỳ quái.
Dẫu sao người xuống từ Hoa Xà sơn, đừng hi vọng sẽ có tính khí tốt.
Công chúa ngốc trợn mắt chờ nghe Lương Phi trả lời, nàng nghĩ thầm sau này Trường Tề sẽ không thể lại cáo mượn oai hùm nữa rồi.
Qua một hồi lâu, Lương Phi mới buồn bực trả lời: "Ta nhận tội."
Khi bầy rắn bị thả vào trong nhà gỗ nhỏ Lý Quý Hâm lại không bị thương, mà bản thân Lương Phi cũng bị người ta thả ở trước cửa cung hẳn một ổ rắn, hơn nữa lại còn phải giữ gìn cho mặt mũi thái tử, chưa chắc hoàng đế sẽ đem nàng làm thành cái gì.
Lý Quý Hâm lập tức lạnh lùng cười cười.

Nàng không thích làm những loại chuyện này, nên cũng chỉ có thể giao cho Thanh Thư đi làm.
Trước khi đi nàng còn đi sát qua vai Thanh Thư một cái: "Sáng ngày mai ta muốn đi gặp hoàng hậu."
Thanh Thư xoay tròng mắt: "Nơi này còn có người nào Lý nữ phó muốn gặp mà không được hay sao?"
Điều Thanh Thư ám chỉ là rất rõ ràng: bản thân Lý Quý Hâm muốn gặp người nào thì cứ trực tiếp đi gặp là được, không cần phải báo cáo với bất kỳ ai.

Hoàng hậu cấp cho nàng tấm thẻ bài rồi, nếu muốn đi đâu thì cứ việc tùy thời tùy chỗ mà đi.
Công chúa ngốc dụi dụi con mắt của mình đầy vẻ không tin nổi: "Mỹ Nhân Nữ Phó, chúng ta không đi Bắc Hóa sơn đếm rắn độc nữa sao?"
Lý Quý Hâm vuốt vuốt tóc của nàng: "Việc A Dao phải làm bây giờ là đi về nghỉ ngơi.

Nếu như ngươi còn muốn đếm rắn độc, sau này ta sẽ mang ngươi lên núi Hoa Xà sơn là được rồi, nơi đó có có đủ chủng loại rắn có ở trong khắp Tứ Đại Châu này!"
Công chúa ngốc hưng phấn đến nỗi vỗ tay bẹp bẹp bẹp: "Hay qua! Hay quá! Vậy là Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ dẫn ta tới cái nơi ở rách nát của nàng, ta sẽ phải nhớ kỹ điều này mới được!"

Lý Quý Hâm nhìn nàng cười dịu dàng.
Chỉ một lát sau, công chúa ngốc liền ngáp một cái nên bị Thanh Thư kéo trở về phòng.
Đến lúc này Lý Quý Hâm mới quay trở về.

Hắc y nhân vừa mới giao thủ với nàng trong phòng chứa đồ ban nãy là một người có thân thủ nhanh nhẹn, võ công thượng đẳng, mục tiêu rõ ràng, điều đó cho thấy khắp nơi trong cung này đều có cao thủ ẩn núp, không tiếc thân phận bị vạch trần mà cùng nàng đối nghịch.

Nếu chỉ có vụ án rắn độc ở nhà gỗ nhỏ mà nói, đó là vấn đề hết sức đơn giản, nhưng đối với việc xảy ra trước đó, cũng chính Hắc y nhân này cố ý dẫn dắt nàng tới Dục Tú cung, vì vậy mà vấn đề này trở nên phức tạp hơn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, việc làm đầu tiên của Lý Quý Hâm là đưa công chúa ngốc đi Quốc Văn quán.

Công chúa ngốc đầy bụng oán niệm, cùng nàng càu nhàu suốt dọc đường đi: "Mỹ Nhân Nữ Phó, lúc nào chúng ta mới lại tới giáo trường chơi đây? A Dao thích chơi roi rắn, không thích đi học.

Đã rất lâu rồi ngươi không có mang A Dao đi giáo trường chơi!"
Lý Quý Hâm đưa tay sờ đầu cười cười: "Ta gần đây không phải vì vụ án rắn độc mà bận rộn hay sao? Chờ đến khi chuyện này xong rồi, ta liền mang ngươi đi luyện roi thuật, được không?"
Công chúa ngốc gật đầu một cái, nàng thò ra một đầu ngón tay: "Vậy thì ngéo tay, thắt cổ một trăm năm không được đổi lời, ai đổi lời người đó chính là con cún!"
Lý Quý Hâm liền cùng nàng ngéo tay.

Làn da trên ngón tay của công chúa ngốc thật đặc biệt, vừa mềm lại non nớt, giống như đậu hủ vậy.
Công chúa ngốc lại bồi thêm một câu: "Ai là con cún người đó phải đi ngay Ngự hoa viên đếm con kiến!"
Đàn kiến ở trong Ngự hoa viên cùng nhau hắt hơi một cái.

Chúng luôn cảm thấy dường như ngày nào cũng đều có người nhắc tới bọn chúng.

Làm con kiến đã không dễ dàng, mà làm con kiến sống ở trong Ngự hoa viên bị công chúa ngốc để mắt tới đã là khó lại càng khó hơn.

Bọn họ thật chỉ muốn đi tìm đám huynh đệ đang đội trên đầu nỗi khổ giống hệt như mình là đám rắn độc cùng nhau kể khổ một phen.
Sau khi đến Quốc Văn quán, những hoàng tử, công chúa khác lập tức tiến vào lớp học, vậy mà công chúa ngốc lại vẫy vẫy tay ra hiệu cho Quý Hâm hạ người xuống.
Bởi vì công chúa ngốc hơi lùn, vậy nên Lý Quý Hâm phải hơi cúi người xuống, để cho nàng có thể nhìn thẳng vào chính mình.
"Chiều tối hôm nay Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ đến đón A Dao đúng không?" Công chúa ngốc mở to đôi con mắt trong veo như nước.

Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Đúng thế."
"Mỹ Nhân Nữ Phó nhớ là đã hứa với A Dao là dạy cho A Dao dùng roi, lại còn mang A Dao đi Hoa Xà sơn đếm rắn độc đúng không?"
Đối với một tiểu nữ hài trong sáng như vậy, làm sao Lý Quý Hâm lại nỡ lòng lừa gạt nàng được đây?
Vì vậy nàng lại tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy."
Công chúa ngốc lập tức mặt mày hớn hở, đôi mắt to híp thành một cái khe hở, lông mi thật dài giống như bàn chải quét qua: "Vậy thì A Dao muốn khen thưởng cho Mỹ Nhân Nữ Phó."
Lý Quý Hâm tò mò vuốt tóc nàng một cái: "Khen thưởng bằng cái gì?"
"Chụt" một cái, công chúa ngốc hôn lên má nàng rồi nghiêm túc trả lời: "Khen thưởng bằng cái này!" Sau đó xoay người chạy vào Tri Lễ viện.
Để lại Lý Quý Hâm ở bên ngoài cửa mà ngổn ngang trong gió: Hả?...!Đây là công chúa ngốc...!Ăn đậu hủ mình chứ đâu...
Nhỏ như vậy đã biết học theo người khác ăn đậu hủ rồi, sau này lớn lên, nhất định sẽ là một công chúa chanh chua khinh nam phách nữ.
Nhưng rồi sau khi nghĩ lại nàng lại cho rằng, học trò cũng chỉ là hôn sư phụ một chút mà thôi, như vậy thì hình như cũng không có gì là không đúng.

Trong khi tiểu sư muội của nàng so với công chúa ngốc cũng không lớn hơn nhau là bao nhiêu, ngày mình còn ở Hoa Xà sơn nàng cũng thích hôn sư tỷ cùng sư phụ đó thôi.

Nhất định là vì tư tưởng của chính mình không đủ thuần khiết, cho nên mới hiểu lầm nụ hôn thuần khiết của một cái tiểu cô nương.
Lý Quý Hâm xoay người trở lại hoàng cung, chuyện trọng yếu nhất bây giờ, là nàng phải đi gặp hoàng hậu.
Nàng có quá nhiều vấn đề không thể giải quyết, có quá nhiều hoài nghi cứ luôn quấn quanh ở trong lòng.

Bế tắc này giống như nút thắt ở đầu dây thừng vậy.
Bên trong điện Phượng Linh, hoàng hậu đang chăm chú vẽ tranh.

Thanh Thư đã tới báo tin từ rất sớm, nhưng lúc đó nàng cũng chỉ là đưa tay cầm cái quạt xếp che miệng cười cười: "Tóm lại là muốn tới tìm ta."
Lúc này Lý Quý Hâm đứng ở ngoài cửa chờ được thông báo rồi mới đi vào.

Hoàng hậu là mẫu thân của công chúa ngốc, huống chi người này còn đưa cho nàng một tấm phượng bài, từ đầu đến cuối đều tỏ ra hết sức tín nhiệm đối với Lý Quý Hâm.

Đối với một người như vậy, dĩ nhiên là phải nhận được sự tôn trọng rồi.
Khi nàng đi vào, hoàng hậu cầm lên cây quạt xếp trong tay rồi khẽ lắc lắc, che ở nửa bên mặt.


"Ngồi đi." Nàng mở miệng, sau đó cho người rót nước trà.

"Về vụ ản rắn độc, Thanh Thư cũng đã nói cho ta biết cả rồi.

Ta đã để cho người dẫn Lương Phi sang chỗ Hoàng thượng, Bản thân Lương Phi cũng đã nhận tội, Hoàng thượng trách cứ nàng mấy câu, sau đó thì cho nàng đi vào Cẩm Tú cung chịu cấm túc." Cái kết quả này nàng là đã sớm đoán ra được, bởi dẫu sao người bị Lương Phi làm hại chính là Lý Quý Hâm nàng mà không phải là công chúa ngốc.

Nếu như người này nhằm vào công chúa ngốc để hạ thủ, chắc chắn kết quả sẽ không phải là như vậy.
Lý Quý Hâm gật đầu một cái.
Ấn tượng của nàng đối với hoàng hậu không tệ một chút nào.

Nhất là, trực giác đã nói cho nàng biết, dường như hoàng hậu có mối quan hệ với Hoa Xà sơn, nếu không làm sao người này lại cấm người khác không được mang sách có liên quan tới Hoa Xà sơn ra khỏi Tàng Thư lâu như vậy đây.

Hoa Xà phái là một môn phái không quá nổi danh, nhưng khi nàng vừa mới đến ấy, hoàng hậu nói một câu: bổn cung biết danh Hoa Xà sơn, cho nên cũng không nghi ngờ tài học của ngươi.
Điều này nói lên rằng, hoàng hậu đối với Hoa Xà sơn có đặc biệt hiểu biết, thế cho nên ở trong mắt nàng, người xuống từ Hoa Xà sơn, tài năng cùng học thức là không thể tầm thường.
"Xem ra Hoàng hậu nương nương là người vô cùng hiểu biết về vụ án rắn độc này.

Nhưng ta có một lời, không biết có nên hỏi hay không." Ánh mắt của Lý Quý Hâm vừa thẳng thắn lại vừa kiên định.

Ánh mắt ấy như nói lên rằng nàng có nỗi khao khát muốn biết chân tướng sự việc, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Nếu như ta nói không nên hỏi vậy ngươi sẽ không hỏi hay sao?" Từ đầu đến cuối Hoàng hậu vẫn luôn phe phẩy quạt xếp, bề mặt của cây quạt xếp này được xòe rộng ra, che khuất phần cằm của nàng, khiến cho nàng có ba phân thần bí: "Nhưng nếu làm như vậy, chẳng phải mọi gánh hát cùng với tiên sinh chuyên kể chuyện xưa kia sẽ đều bị thất nghiệp cả hay sao?"
Vì một câu này mà Lý Quý Hâm bị nghẹn họng.

Đương nhiên là nàng không thể nào không hỏi.
Bên này Hoàng hậu hài lòng cười cười rồi thu hồi cây quạt xếp.

Gõ lên cạnh bàn một cái, mắt phượng khẽ nhếch rồi bỗng dưng nheo lại: "Ngươi hãy hỏi đi.

Bổn cung có thể trả lời ngươi ba vấn đề, vậy nên người cần phải suy nghĩ thật cẩn thận." Cái vẻ mị hoặc này khiến cho Lý Quý Hâm không biết mình phải hình dung như thế nào, chẳng qua là nàng cảm thấy, có chút quen thuộc.
Giống như là đang học theo cách giơ tay nhấc chân của một người nào đó, rồi hình thành thói quen của chính mình.
Nàng chợt nhớ ra, vào ngày đầu tiên vào cung, khi gặp hoàng hậu, từ trong đáy lòng nàng đã đem hoàng hậu cùng phu nhân Hoa Xà làm sự so sánh.
Nàng cũng không khách khí nữa.


Sau một lúc suy nghĩ, nàng quyết định hỏi vấn đề thứ nhất: "Ta biết rắn ở Cẩm Tú cung là do ngài sai Thanh Thư đi thả, không phải vì muốn làm tổn thương người ở đó mà chỉ là để cho ta đem sự chú ý đặt ở Cẩm Tú cung.

Như vậy, sợ rằng ngay từ ban đầu ngài đã biết việc này là do Lương Phi tác quái.

Ngài là người đứng đầu hậu cung, nhưng lại không chịu ra tay, mà lại để cho ta đi thăm dò vụ án này.

Cho nên ban đầu ngài hẳn đã biết có người muốn đem sự chú ý của ta đặt lên Dục Tú cung.

Trường An công chúa đã từng làm Trường Ninh công chúa bị tổn hại, nhìn qua thì thấy Trường Ninh công chúa bắt nạt nàng nhưng thực tế lại là che chở nàng, cho nên ta đoán đây nhất định là chủ ý của ngài.

Vậy nên, Dục Tú cung nhất định là có bí mật, vì vậy Lương Phi mới dẫn dụ ta tới Dục Tú cung.

Vậy cái bí mật khiến ngài phải một mực bảo vệ Dục Tú cung là cái gì?"
Lý Quý Hâm nói một thôi một hồi, trong khi đó hoàng hậu cũng chỉ là tiếp tục phe phẩy cây quạt xếp cùng cười cười, chờ nàng nói xong mới buông xuống cây quạt: "Ta không thể trả lời ngươi về bí mật của Dục Tú cung, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, người muốn dẫn dụ ngươi tới Dục Tú cung tuyệt đối không phải Lương Phi."
Lý Quý Hâm sửng sốt mất một lúc, nàng nghĩ ngay tới hắc y nhân có võ công cao cường kia.

Hắn chính là người đã dẫn dắt bản thân mình tới Dục Tú cung, nhưng khi đó Lương Phi cũng nói, nàng cũng không biết hắn là ai.

Như vậy thì sau khi đã cùng hoàng hậu đối chất, nàng đã biết được Lương Phi chẳng qua là đơn thuần muốn thay con trai con gái ra một cú đòn thù mà thôi.
Vì vậy nàng lại hỏi tiếp: "Nếu nói như vậy, thật ra thì ngài đã biết trong cung có người muốn cùng ngài đối nghịch, chẳng qua là bản thân ngài không muốn hoặc là không thể ra tay, có đúng không?"
Hoàng hậu đưa ra hai ngón tay, trả lời với vẻ cực kỳ sung sướng: "Đúng vậy! Cho nên ngươi đã hỏi xong hai vấn đề."
Lý Quý Hâm: "..."
Bây giờ nàng coi như đã biết, tại sao công chúa ngốc là một người ngốc, nhưng lại cho tới bây giờ vẫn không phải là cái người dễ dàng để cho người khác bắt nạt.

Đây nhất định là do đã được thừa hưởng dòng máu từ hoàng hậu.

Nhìn Hoàng hậu nương nương lúc này thì đã biết, nàng không phải là người hiền lành dù chỉ là một chút!
"Bây giờ chỉ còn chỉ còn một vấn đề nữa thôi, ngươi cần phải suy nghĩ thật cẩn thận." Hoàng hậu híp mắt lại mà cười, có cái gọi là, những người mắt híp đều là những người không phải đơn giản, nếu như nàng mở mắt, đó chính là để ra đại chiêu.
Lý Quý Hâm cẩn thận suy tư một chút, dĩ nhiên, rất có thể sẽ giống như vấn đề thứ nhất vậy bị hoàng hậu cự tuyệt.
"Xin hỏi Hoàng hậunương nương, ngài cùng Hoa Xà phái trên Hoa Xà sơn của chúng ta, hoặc nói chínhxác hơn là sư phụ ta, đến tột cùng có phải đã từng cùng nhau gặp gỡ hay không?"Lý Quý Hâm hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi