BỊ BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA BẠN TRAI CŨ CẦU HÔN


Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Bóng tối chỉ kéo dài mấy giây, Trang Duyên nhanh chóng bỏ tay ra, làm như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi ở bên cạnh.
Cảnh tượng trên màn hình lớn đã thay đổi.
Cảnh phim vừa rồi cũng không có hình ảnh hạn chế gì, bất quá khi nam nữ chính ở trên giường thân thiết, quần áo còn chưa kịp cởi thì ống kính đã chuyển sang cảnh khác.
Mà Trang Duyên thực chất là muốn trêu chọc cậu một chút thôi.
Tạ Ninh ôm cái gối thật chặt, buồn bực nói: “Tôi thành niên rồi”
“Thiệt không đó?” Trang Duyên nhướng mày: “Nhìn sương sương thấy không giống lắm nha”
Tạ Ninh nhìn thấy ý cười chợt loé trong mắt anh, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra người này rõ ràng là đang trêu ghẹo cậu.

Cậu mím mím môi, không nói nữa, nhích thân thể về phía bên phải sô pha, bày ra bộ dáng muốn xanh lá anh.
Trang Duyên bật cười lần thứ hai, nhìn thấy ánh mắt tức giận của Tạ Ninh mới chịu dừng lại.
Sao cậu ấy lại có thể đáng iu như vậy chứ ~~~
Tạ Ninh trừng mắt nhìn anh một hồi, quay đầu đi, tiếp tục xem phim.
Trang Duyên cảm thấy hài lòng với hành động chọc trai nhà lành này của mình, cũng không làm phiền nữa, an phận thủ thường ngồi xem cho đến khi bộ phim kết thúc.
Màn hình biến thành màu đen, lúc danh sách các staff lần lượt chạy trên màn hình, Trang Duyên hỏi cậu: “Nhìn đẹp mắt không?”
Tạ Ninh cân nhắc một chút nói: “Bộ phim này rất hay” Dừng một chút liền bổ sung: “Nếu như anh không nói, tôi cũng không nghĩ tới bộ này và [độc thoại] là cùng một đạo diễn”
“Sao vậy?” Trang Duyên nhướng mày: “Xem thấy không giống hả?”
Tạ Ninh gật đầu: “Phong cách hoàn toàn khác nhau”
Nội dung của [ bức thư tình không người gửi] đầy sự thăng trầm không kém phần hấp dẫn, làm người xem say mê, mãi đến khi câu chuyện kết thúc vẫn lưu lại trong lòng khán giả một nghi vấn.
Fancy rốt cuộc có phải là một con người tồn tại thật sự hay không, hay chỉ là sự ảo tưởng trong lòng của nữ chính.
“Trong bộ phim này, dường như đạo diễn đã cố tình làm cho phong cách của mình trở nên nhạt đi, cũng càng nghiêng về phía thị hiếu của công chúng” Tạ Ninh nói.
Trang Duyên không tỏ rõ ý kiến: “Đây chính là con đường mà đại đa số đạo diễn đều phải đi qua, đến cuối cùng phim ảnh đều phải chịu cúi đầu trước công chúng”
Tạ Ninh nhìn nhìn sắc mặt anh: “Công chúng chưa chắc đã là tốt nhất”
Trang Duyên nhướng mày: “Một bộ phim hay hay là dở, đại đa số người đều chỉ nhìn vào hai thứ: Doanh thu phòng vé và danh tiếng, mà đặc biệt ở chỗ hai thứ này đều nằm ở phía công chúng”
Bán vé, khán giả mua.

Danh tiếng, khán giả đánh giá.

Người ta thường nói phim thương mại[1] thì nhìn doanh thu phòng vé, còn phim nghệ thuật[2] thì phải nghe danh tiếng, đều là phim nghệ thuật, nhưng khi so với [ độc thoại], thì [ bức thư tình không người gửi] lại có danh tiếng và đánh giá cao hơn rất nhiều.
Trang Duyên nói tiếp: “Tất nhiên, có lẽ là cả hai chúng ta đều yêu thích [độc thoại], nhưng cuối cùng chúng ta cũng chỉ là số ít mà thôi.

Thân là đạo diễn, thứ bản thân mong muốn cũng chỉ hai thứ: tiền tài và danh tiếng, chỉ cần đầu óc tỉnh táo một chút, đều sẽ hiểu nên đi con đường như thế nào"
Nếu như là bình thường, Tạ Ninh nghe anh nói như thế, thì cũng chỉ cười cười.

Nhưng hôm nay không biết tại sao, cậu đột nhiên cảm thấy nóng ruột.
Có lẽ là vì lời nói ấy quá mức bình tĩnh sắc bén, tựa như một cây kim châm cứu đâm vào da thịt cậu.
Cậu nói: “Có thể là mấy người khác đều sẽ như thế, nhưng Trang Duyên thì sẽ không”
Trang Duyên nghe thấy từ trong giọng nói bình tĩnh của cậu có mấy phần khí thế chém đinh chặt sắt.

Anh cười nhẹ một tiếng, cố ý kéo dài giọng nói: "Ồ?"
Tạ Ninh nói: “Nếu anh ta giống như vậy, thì nhất định không thể nào quay ra được [ độc thoại].

Có thể tôi không hiểu rõ điện ảnh bằng anh, nhưng về nghệ thuật thì tôi lại hiểu hơn anh nhiều”

Trang Duyên nhìn cậu: “Cậu nói phim điện ảnh của anh ta là một loại nghệ thuật sao?”
“Đúng vậy” Tạ Ninh gật gật đầu: “Phim điện ảnh của anh ta, không phải là muốn biểu đạt với công chúng, mà anh ta đang muốn biểu đạt với chỉnh bản thân mình.
Có thể anh ta đã từng cúi đầu, làm ra một bộ phim hợp gu công chúng như [ bức thư tình không người gửi], nhưng sau khi anh ta cúi đầu xong, lại cảm thấy.......”
Tạ Ninh ngừng lại hai giây, nói ra suy nghĩ của chính mình: “Cái gu của công chúng quá ngu xuẩn, lại tiếp tục ngẩng đầu lên, làm điện ảnh của chính mình”
Trang Duyên không nói gì nữa.
Anh yên lặng nhìn Tạ Ninh một lúc lâu, hồi lâu cũng không lên tiếng, nhìn đến mức khiến tim Tạ Ninh run lên.
Nữa ngày sau, Trang Duyên mới cười khẽ một tiếng: “Cậu nói rất thú vị.”
Tạ Ninh: “Nếu như anh không thích nghe, có thể xem như tôi chưa từng nói gì hết”
“Không.” Màn hình lớn vì thời gian quá lâu mà không có ai thao tác nên tối thui như mực, toàn bộ phòng chiếu phim đều chìm trong bóng tối, mà bên trong không gian tối tăm ấy, Trang Duyên vươn tay ra xoa xoa tóc cậu.
“Tôi rất thích nghe”
Trang Duyên đứng dậy đi lấy đĩa CD ra, theo động tác của anh, phòng chiếu phim liền loé lên một tia sáng yếu ớt.
Dường như nghĩ tới điều gì, anh quay đầu lại hỏi: “Cậu có quen biết Trang Duyên hả?”
Tạ Ninh hơi sửng sốt một chút, thật ra mà nói, kỳ thực cậu đã sớm biết cái tên Trang Duyên này qua miệng của Từ Thanh, mà cái loại đơn phương quen biết này hình như cũng không được tính.
Cậu lắc đầu: “Không quen biết.”
Trang Duyên nhướng mày: “Vừa rồi cậu nói ra lời kia, hình như còn vô cùng hiểu rõ anh ta”
Tạ Ninh nở nụ cười, cậu nói: “Lam kình tiên sinh, chúng ta đều học nghệ thuật, giao lưu với nhau thông qua tác phẩm, chúng ta không có quen biết nhau, thì cũng có thể bày tỏ tâm tình được mà”
Trang Duyên bậc cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha ha ha, Thỏ Tử tiên sinh, cậu thú vị thiệt đó”
Anh cười cái gì vậy?
Bộ nghe mắc cười lắm hả?
Tạ Ninh mím môi một cái.
“Tiếp theo chúng ta làm gì?”
Trang Duyên đưa tay kéo cậu từ salon dậy: “Đi ăn cơm tối trước đã, nghệ thuật gia ơi, còn không mau nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi”
Tạ Ninh phản ứng chậm chạp liếc nhìn thời gian, quả nhiên là đã quá giờ cơm tối mất rồi.
Dì Trần đã làm xong cơm tối, chỉ còn chờ bọn họ ra bàn.
Tạ Ninh từng bước từng bước đi theo sát Trang Duyên, vừa mới bước vào phòng ăn, liền ngửi thấy một hương vị thơm đến dụ người.
Cũng không biết là do cậu quá đói, hay là do dì Trần nấu ăn quá thơm.
Dì Trần một bên vừa dọn bát đũa ra vừa nói: “Hai cậu ra ngoài rồi, chậm xíu nữa là đồ ăn sẽ nguội mất”
Tạ Ninh ngượng ngùng cười cười, Trang Duyên một mặt thản nhiên ngồi vào chỗ, cũng mời dì Trần cùng ngồi xuống dùng cơm.
“Hôm nay có khách......” Dì Trần có chút ngập ngừng, vẻ mặt hơi bối rối.
Tạ Ninh nhanh chóng nói: “Không có sao đâu, cùng ăn chung thì càng náo nhiệt”
Lúc trước dì Trần có nói khẩu vị Trang Duyên rất kén, Tạ Ninh cũng không để ở trong lòng, mãi cho đến khi ngồi vào bàn ăn, cậu mới lĩnh hội được câu nói kia là có ý gì.
Dì Trần làm một bàn thức ăn với đầy đủ các loại hương vị, Tạ Ninh nếm thử hai miếng, cảm thấy cho dù ra ngoài mở nhà ăn thì nhất định cũng kím lời không ít.

Nhưng khi vào trong miệng Trang Duyên, thì chỗ nào cũng đều lòi ra cái không tốt——
“Món cá luộc nồi đá[3] này thời gian nấu quá lâu, thịt không đủ mềm” (editor:???)
[3] Nguyên văn: “這碗石鍋魚煮得時間太長,肉不夠嫩。” ( tui không biết nên edit thế nào luôn, cầu cao nhân chỉ điểm, đa tạ).
Tạ Ninh nuốt miếng thịt cá trong miệng xuống, cậu còn đang định khen thịt cá này mềm mọng nước.
“Cải xanh này già quá rồi, không đủ tươi mới, lần sau đổi một chợ thực phẩm khác mua đi”
Tạ Ninh gắp một miếng cải xanh lên, ăn cũng giòn lắm mà ta.
“Măng khô cắt như vậy quá lớn không cắn được, nhiệt độ cũng không đủ, ăn không ngon miệng”
Mùi thì thơm ngát ăn vào vừa giòn vừa ngon, này cũng không đủ ngon miệng, vậy thì cái gì mới ngon miệng?
Tạ Ninh: “...”
Cuối cùng Trang Duyên gắp một đũa cà tím xào thịt băm lên, nhai nhai hai cái, dưới ánh mắt lo lắng hoảng sợ của dì Trần, bình thản nói: “Nêm muối quá nhiều rồi, quá mặn”
Người này quả thật khó hầu hạ, không chỉ có khẩu vị kén, mà cái miệng cũng thiếu vả nữa.


Tạ Ninh mở miệng cắn miếng cà, cậu nếm không ra chỗ nào có vị mặn.
Gương mặt dì Trần càng thêm sợ hãi: "Tiên sinh, tôi.......”
Trang Duyên đánh gãy lời của dì: “Trình độ nấu ăn hôm nay của dì quá kém, đây không phải là trình độ mà dì vốn có”
“Lần sau dì sẽ không như vậy nữa” Dì Trần đứng dậy, Tạ Ninh nhìn dì sắc mặt trắng bệch, trong lòng sinh ra cảm xúc thương xót.
Trang Duyên hỏi dì: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngày hôm nay dì luôn mất tập trung”
Dì Trần nói: "Tiên sinh, dì, dì muốn xin nghĩ mấy ngày”
Trang Duyên nhíu nhíu mày: “Chuyện trong nhà?”
Dì Trần gật gật đầu: “Thằng cháu của dì ham chơi, té từ cầu thang xuống, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện”
Trang Duyên: “Người không có sao chứ?”
Dì Trần vội vàng nói: “Cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là chân bị gãy xương, cha mẹ nó công việc bận rộn, nó chỉ là một đứa trẻ, một thân một mình ở bệnh viện nên sợ hãi, dì thật sự không thể yên tâm được, muốn đến bệnh viện để trong nom nó một chút”
“Dì ngồi xuống trước đi, vừa ăn vừa nói” Trang Duyên vừa nói như thế, sắc mặt dì Trần liền tốt lên không ít: “Dì muốn đi mấy ngày?”
Dì Trần nói: “Cách vài ngày dì sẽ về đây quét tước vệ sinh, có điều khả năng là cơm tối sẽ không nấu được”
Trang Duyên đáp một tiếng.
Dì Trần hoảng sợ liếc mắt nhìn anh, không biết anh như này là đồng ý hay không đồng ý.

Trang Duyên từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng, chờ đến khi cơm nước xong xuôi, anh đặt đũa xuống bàn, đi lên lầu.
Dì Trần: "Tiên sinh, tiên sinh có khi nào tức giận rồi không?”
Tạ Ninh an ủi dì: “Hẳn là không phải đâu, anh ấy cũng không phải là loại người không thấu tình đạt lý”
Mặc dù cậu nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc.
Cái vị Lam Kình tiên này tính tình quả thật quá kì lạ.
“Cậu nói đúng” Dì Trần gật đầu nói: “Tuy có đôi lúc tiên sinh nói chuyện không khách khí, nhưng lại là người rất tốt”
Tạ Ninh trầm mặc vài giây, thầm nghĩ: cái nết cũng không ra làm sao.

Một lát sau Trang Duyên đi xuống, trong tay cầm một tấm thẻ ngân hàng đưa cho dì Trần: "Trong này có mấy vạn tệ, dì cầm trước đi”
Sắc mặt dì Trần tái nhợt, tưởng là Trang Duyên muốn kết toán[4] tiền lương: "Tiên sinh!"
Trang Duyên xua xua tay: “Dì đừng nghĩ nhiều quá, cháu của dì xem bệnh cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, số tiền này dì cứ cầm xài trước đi, coi như là tiền thưởng cuối năm”
Dì Trần ngập ngừng nói: “Cái này, dì thật sự không dám nhận”
Trang Duyên cau mày: “Cho dì thì dì cứ nhận đi”
Anh bỗng nhiên sừng sộ lên một cái, khí thế liền đặc biệt mạnh mẽ, quả nhiên dì Trần không dám từ chối nữa, luôn miệng nói cảm ơn.
Lúc trở lại phòng chiếu phim, Tạ Ninh nói: “Không nghĩ tới anh còn là một người tốt bụng như vậy “
Trang Duyên liếc mắt nhìn cậu: “Dì Trần làm ở nhà tôi hơn mười năm rồi, là người có thể tin tưởng, tay nghề cũng không tồi, nếu đổi dì ấy, tôi cũng không tìm được ai làm tôi hài lòng”
Anh thế mà lại mở mồm khen tay nghề của người ta không tệ, như thể cái người vừa rồi ở ngoài bàn xoi mói đồ ăn không phải là anh vậy.
Lần này anh dẫn Tạ Ninh đến một cái kệ, nói: “Tôi cũng không biết cái nào cậu xem rồi cái nào cậu chưa xem, tự mình lựa chọn đi”
Tạ Ninh nhìn một đống đĩa CD, kinh ngạc nói: “Nhiều dữ vậy?”
Trang Duyên: “Tôi nói rồi, tôi sỡ hữu tất cả các tác phẩm của Trang Duyên”
Tạ Ninh cảm khái: “Không ngờ anh còn là một fan cứng nha”
Trang Duyên: “......!Sao nhiều lời quá vậy ta, chọn nhanh đi”
Ngón tay Tạ Ninh lướt qua trên từng đĩa CD, cuối cùng lấy ra một cái, đọc tên trên mặt đĩa lên: “[ thay lòng đổi dạ]?”
Cậu hoang mang hỏi: “Trang Duyên có quay bộ phim này nữa hả? Sao tôi không có chút ấn tượng nào hết vậy?”
Trang Duyên nghe thấy cái tên này, khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn: “Bộ phim này được quay cách đây rất lâu, ở nước ngoài cũng không có chiếu phim này, cũng chỉ được lưu hành trong phạm nhỏ thôi”
“Một tác phẩm nằm trong số ít như vậy mà anh cũng có?”
Trang Duyên thờ ơ nói: “Ngay cả thiết kế lúc tốt nghiệp của anh ta tôi còn có nữa là”
Tạ Ninh: “...!Coi như anh thần thông quảng đại.”

Trang Duyên cố ý hỏi một câu: “Cậu chắc chắn muốn xem bộ phim này?”
Tạ Ninh gật đầu: “Cứ xem bộ này đi”
Trang Duyên cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đem đĩa CD đặt vào trong máy chiếu.

Rất nhanh, Tạ Ninh đã biết nguyên nhân tại sao bộ phim này chỉ chiếu ở phạm vi nhỏ.

Đây là một bộ phim điện ảnh về đề tài tình yêu đồng tính.
Mấy năm trước phim về đồng tính cũng từng nổi tiếng một thời, sau này hôn nhân đồng tính chính thức hợp pháp hoá, những tranh luận liên quan đến đề tài đồng tính này cũng lên tới đỉnh điểm, rất nhiều đạo diễn cũng dần nhúng tay vào đề tài này.

Không nghĩ tới Trang Duyên cũng có quay thể loại phim này.
Hầu hết các bộ phim điện ảnh của Trang Duyên đều được quay ở nước ngoài, diễn viên cơ bản đều là người ngoại quốc.

Bộ [ thay lòng đổi dạ ] này lại lấy bối cảnh ở trong nước, hai diễn viên chính cũng là người trong nước.

Cậu chuyện được bắt đầu khi hôn nhân đồng tính chưa hợp pháp, câu chuyện kết thúc khi hôn nhân đồng tính đã hợp pháp.
Điều mà nó muốn nói là về một thời đại.

Tạ Ninh càng lúng túng hơn.
Phim tình yêu thì cũng thường thôi, nhưng hai thằng con trai lại cùng nhau xem phim đồng tính......
Từ nhỏ Tạ Ninh đã nhận ra, bản thân từ đầu tới cuối là đồng tính, cơ thể cũng chỉ có phản ứng với nam mà thôi.
Quy mô của phim đồng tính nam thường rộng hơn so với phim tình cảm thông thường, cảnh giường chiếu hiển nhiên là không thể thiếu, cũng giống như cách nhìn nhận của thế nhân đối với tình yêu giữa những người đàn ông.

Tình và dục, luôn có mối quan hệ chặt chẽ với nhau.

Khiến cho Tạ Ninh đứng ngồi không yên không phải là cảnh giường chiếu, mà là cái người đang ngồi bên cạnh kia.
Lần này Tạ Ninh có tính toán trước mà ngồi cách xa Trang Duyên một khoảng, cho dù là vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ xung quanh cậu.

Tạ Ninh đã từng trải nghiệm qua khí thể áp sát mạnh mẽ của anh khi ở gần, khiến cho người ta tim đập nhanh hơn, tay chân cứ nhũn hết cả ra.
Mấu chốt là người này lúc nào cũng thích trêu chọc cậu!
Tạ Ninh sợ lát nữa anh lại làm ra mấy chuyện kì quái.

Cậu có chút không chống đỡ được.

Diễn biến của phim bắt đầu phát triển tới cảnh giường chiếu, âm thanh cũng bắt đầu trở nên triền miên.

Tạ Ninh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm tiên phát chế nhân[5], quay đầu nhìn Trang Duyên.

Trang Duyên bị cậu nhìn đến sững sờ, lập tức nhướng mày cười nói: “Không phải nói thành niên rồi sao? Sao giờ lại không dám nhìn? Thẹn thùng hả?”
Tạ Ninh yên lặng dời tầm mắt sang chỗ khác.
“Có, có nước không?” Cậu hỏi.
Lúc Trang Duyên nhìn qua, Tạ Ninh đã cúi đầu xuống, từng tầng tia sáng nhẹ nhàng phản chiếu lên gò má cậu.
Không biết tại sao, Trang Duyên cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, anh liếm liếm môi, đứng lên: "Chờ chút, tôi đi rót nước cho cậu”
Nhìn anh bước ra khỏi cửa, Tạ Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nghiêm túc xem phim.
[Thay lòng đổi dạ] là một câu chuyện khá cũ, kể về hành trình của một đôi người yêu đồng tính chống lại gia đình, trường học, và xã hội.

Mãi cho đến khi hôn nhân đồng giới chính thức hợp pháp hoá, thì cuối cùng bọn họ mới có thể nắm tay nhau quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Tuy nhiên đây không phải là một câu chuyện có kết thúc đẹp, mọi người cũng dần dần tiếp thu tình yêu đồng giới, yêu đồng giới cũng không còn là điều cấm kỵ nữa, nhưng khi không còn những rào cản bên ngoài, thì mâu thuẫn bên trong lại là thứ ngăn cách bọn họ.
Củi gạo dầu muối hằng ngày đã dần dần đem tình yêu của họ bào mòn sạch sẽ, cuối cùng bọn họ thay lòng, rồi họ chia tay sau những tháng ngày chiến tranh lạnh cùng cãi vã, cứ thế mỗi người một ngả.
Những tác phẩm thời kỳ đầu của Trang Duyên không quá thành thục, tự sự, kĩ thuật quay chụp cùng chuyển cảnh ống kính cũng không đủ trôi chảy tự nhiên.

Cái loại cảm giác ngột ngạt ấy cứ không thể nào biến mất được.


Là một người đồng tính, Tạ Ninh cảm thấy vừa đồng cảm lại vừa sinh ra chút cảm xúc bi ai, cứ như có tảng đá đè nặng trong lòng.

Những tác phẩm thời kỳ đầu này đều bị Trang Duyên xem như là lịch sử đen tối của chính mình, không dễ dàng gì mà cho người khác xem.
Anh nhìn thấy sắc mặt Tạ Ninh có chút không đúng lắm, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy? Trông khó coi lắm hả?”
Tạ Ninh lắc lắc đầu, phục hồi tinh thần lại, trong ánh mắt còn có chút mông lung.
Cậu có chút không được tự nhiên mà siếc chặt tay, vân vê hai cái, hỏi:"Có thể cho tôi đĩa CD này được không?”
Nói xong chính cậu cũng sợ hết hồn: “Mặc dù có chút đường đột, nhưng mà.....tôi thực sự rất thích phim này”
“Ra là vậy” Trang Duyên nhướng mày, hỏi: "Tại sao?"
Tạ Ninh mím mím môi, bây giờ trong lòng đã rối thành một nùi.
Cậu biết ra yêu cầu như vậy là có chút đường đột, nhưng mà cậu thực sự......
Trang Duyên lại hỏi: “Cậu là đồng tính luyến ái à?”
Tạ Ninh đột nhiên quay đầu lại nhìn anh.
Qua một lúc sau, cậu gật đầu: “Phải, là tôi”
Ánh mắt Trang Duyên nhìn cậu ngày càng trở nên thâm trầm hơn.
Tạ Ninh cúi đầu, tránh né tầm mắt của anh: "Xin lỗi, yêu cầu này của tôi có hơi quá đáng”
Lúc cậu còn đang ủ rũ, Trang Duyên chạy tới máy chiếu cái đĩa CD ra, sau đó quay trở lại trước mặt Tạ Ninh: “Đưa tay”
Tạ Ninh: “?”
Trang Duyên đặt đĩa CD vào trong tay cậu, cười tủm tỉm nói: “ Tôi có thể cho cậu, nhưng mà, cậu không thể lấy đi tay không đúng không?” (ý là ổng nói ẻm hông được lấy đồ mà hong có trả gì cho ổng á)
Tạ Ninh: “Hay là tôi giúp anh vẽ một bức tranh?”
Trang Duyên lắc đầu: “Tôi muốn cậu vẽ nhiều như vậy làm gì?”
Tạ Ninh mở to hai mắt nhìn anh: “ Vậy...”
Trang Duyên hỏi: “ Đáp ứng một yêu cầu của tôi, thế nào?”
Tạ Ninh nhìn ánh mắt của anh, theo bản năng gật gật đầu.
Trang Duyên bật cười: “Tôi còn chưa nói đó là yêu cầu gì, mà cậu đã đồng ý rồi, không sợ tôi đem cậu đi bán hả?”
Tạ Ninh uống một hớp, nói: “Buôn bán nhân khẩu là trái pháp luật.”
Trang Duyên bị sặc một cái.
Anh nhìn thấy sắc mặt Tạ Ninh hồng hồng, hô hấp có chút nặng nề, đáy lòng sinh ra chút tâm tư muốn trêu chọc trai nhà lành.

Một giây sau, anh đưa tay nhéo má của Tạ Ninh, bóp bóp mấy cái: "Cảm giác đã ghê”
Tạ Ninh mặt càng thêm đỏ: “Anh......”
“Thỏ Tử tiên sinh” Trang Duyên cười như không cười nhìn cậu: “Tôi muốn đưa ra yêu cầu nào cũng được?”
Bị nhìn như vậy, loại cảm giác ngột ngạt khiến người run chân lần nữa ập xuống.
Tạ Ninh không nhịn được mà nghĩ, không phải chỉ là một cái đĩa CD thôi sao! Quá mức thì mình bỏ qua, anh còn có thể đòi hỏi yêu cầu quá phận gì nữa!.
Trang Duyên nhìn vành tai cậu đang đỏ bừng lên, tâm trạng cực kỳ tốt, cũng không muốn chọc ghẹo cậu nữa.

“Vậy thì tôi đưa ra yêu cầu của mình đây, hai ngày tới cho tôi qua nhà cậu cọ cơm nha?”
________________________________________
[1] Phim thương mại: (exploitation film) là một tên gọi có thể được áp dụng cho bất kỳ bộ phim thường được coi là ngân sách sản xuất thấp và ít có giá trị về nghệ thuật, do đó mục tiêu chính của nó để đạt được thành công về lợi nhuận bằng cách "khai thác" các xu hướng đang "ăn khách" hiện tại của số đông khán giả.
[2] Phim nghệ thuật: là một bộ phim độc lập nghiêm túc nhằm vào một thị trường thích hợp hơn là nhằm vào số đông khán giả đại chúng.

Một bộ phim nghệ thuật "dự định là một tác phẩm nghệ thuật nghiêm túc, thường mang tính thực nghiệm và không được thiết kế để thu hút khán giả đại chúng" chúng được "làm ra chủ yếu vì lý do thẩm mỹ chứ không phải để tìm kiếm lợi nhuận thương mại"và chúng chứa "nội dung độc đáo hoặc mang tính tượng trưng cao".
[3]
[4] Kết toán: Tính toán cuối cùng để khóa sổ.

( Ý là dì Trần tưởng ông Duyên trả lương cuối cho dì xong rồi cho dì nghỉ việc á).
[5] Tiên phát chế nhân { 先發制人}: Ra tay trước chế phục người.

________________________________________
Truyện này có nhiều chỗ tôi không hiểu thiệt sự nên tui chỉ có thể edit theo cách tui hiểu nên những ai có đọc mà cảm thấy không ổn hay kì cục thì góp ý nhẹ nhàng để tui xem rồi sửa lại nhé ????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi