BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Lăng Vân phong. 

 Sâu bên trong cung điện Băng Tuyết. 

 Trong căn phòng rộng rãi được bố trí rất đơn giản, một giường băng, tủ quần áo hai mặt. 

 Đây là phòng của Khương Phục Tiên, Triệu Phi Yến còn thường xuyên thay y phục ở đây. Trần Mục thấy chiếc váy dài màu tuyết tinh xảo vị hôn thê luôn mặc rơi trên đất. 

 Cả người Trần Mục bây giờ đều vô lực, hắn dựa vào tinh thần kiên cường để chống đỡ. 

 Kiếm ý phản phệ và trận chung kết cuối cùng khiến cho bản thân Trần Mục bị trọng thương, Hạo Nhiên Kiếm Ý ngưng tụ năng lượng to lớn cũng không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể tùy ý khống chế. 

 Khương Phục Tiên kiểm tra qua thân thể của Trần Mục, trong cơ thể hắn có nhiều chỗ bị thương, đương nhiên vẫn có thể chống đỡ, chỉ có thể nói Kiếm Thể Bá Đạo quá mạnh, đổi thành tiểu bối Kiếm Vương đỉnh phong khác thì khó có thể khống chế được uy lực Kiếm Long khủng bố kia. 

 "Sư tỷ giúp đệ chữa thương." 

 "Cám ơn sư tỷ." 

 Trần Mục ngồi trên giường băng. 

 Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng sau lưng hắn, bọn họ ngồi trên băng ngọc cực phẩm trăm vạn năm, bên trong ẩn chứa lượng năng lượng thuộc tính băng to lớn. 

 Đây cũng là giường của Khương Phục Tiên. 

 Bình thường nàng ta đều tu luyện và nghỉ ngơi ở nơi này. 

 Khi năng lượng của Khương Phục Tiên đi vào, cả người Trần Mục đều sảng khoái, ngay cả ý thức cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. 

 Thương thế của Trần Mục không tiếp tục xấu đi, bị Khương Phục Tiên thành công ức chế, nhưng mà muốn hoàn toàn khôi phục thì cần tu dưỡng một thời gian ngắn. 

 Sau khi trị liệu xong, Khương Phục Tiên đỡ Trần Mục nằm xuống, dung nhan tuyệt mỹ có chút lạnh, Trần Mục mệt mỏi nói: "Sư tỷ, thật sự rất xin lỗi." 

 Ban đầu hứa với vị hôn thê sẽ thua trận chung kết, nhưng kết quả cuối cùng lại là hòa. 

 "Không cần suy nghĩ nhiều, sư tỷ không tức giận, chỉ là lo lắng chuyện khác, đệ nghỉ ngơi cho tốt." Khương Phục Tiên mặt mày hơi cong, mang theo nụ cười. 

 Tinh thần của Trần Mục hơi mệt mỏi, nhìn thấy Khương Phục Tiên mỉm cười, hắn cũng có thể an tâm nghỉ ngơi. 

 Sau khi Khương Phục Tiên rời khỏi phòng, để Trần Mục lại một mình nằm trên giường ngọc băng, cái giường kia rất lạnh, nhưng lại có tác dụng chữa thương. 

 ... 

 Buổi tối. 

 Khương Phục Tiên bưng chén nhỏ màu trắng. 

 Nàng ta đi tới ngồi xuống bên giường ngọc băng. 

 Trần Mục cảm nhận Khương Phục Tiên đến, cố gắng mở mắt ra: "Sư tỷ." 

 Nằm nghỉ ngơi nửa ngày, Trần Mục đã khôi phục một chút, nhưng vẫn không có sức lực gì. 

 Khương Phục Tiên đặt chén nhỏ màu trắng xuống, nàng ta nâng gáy Trần Mục lên, để Trần Mục gối lên đùi mình, Trần Mục cảm giác có chút lạnh có chút mềm mại. 

 "Sư tỷ, tỷ thật mềm mại." Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, nhếch miệng cười ngây ngô. 

 Đôi mắt Khương Phục Tiên xanh biếc, khẽ lắc đầu, nàng ta bưng chén nhỏ màu trắng lên, chén nhỏ vốn đang bốc hơi nóng rất nhanh trở nên âm ấm. 

 Nàng ta cho Trần Mục uống thuốc bằng thìa. 

 Trước kia cũng chỉ có mẫu thân và đại tỷ đút cơm, người chăm sóc cho Trần Mục như vậy cũng chỉ có Khương Phục Tiên. 

 Trần Mục có chút cảm động. 

 Vị hôn thê thật tuyệt vời! 

 Trần Mục uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào cười nói: "Sư tỷ, thuốc tỷ pha thơm lắm." 

 Khương Phục Tiên khẽ nhướng mày, đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục, nhìn khuôn mặt tươi cười ngây ngốc của hắn thì không khỏi cười tủm tỉm lắc đầu. 

 Mấy vị thuốc này có thể nhanh chóng khôi phục kinh mạch bị tổn thương, nhưng vô cùng đắng. 

 Trần Mục ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Khương Phục Tiên, không phải mùi nước hoa, thấm vào lòng người, sau khi mệt mỏi ngửi được cũng có thể khôi phục tinh thần. 

 "Sư tỷ, mùi hương trên người tỷ thật thơm." 

 "Uống thuốc cho tốt." 

 Khương Phục Tiên trừng mắt nhìn Trần Mục, đôi mắt nàng ta chẳng những không dọa người, ngược lại có chút đáng yêu. 

 Trần Mục trở nên yên tĩnh. 

 Nằm uống thuốc như vậy rất thoải mái. 

 Sau khi cho uống thuốc. 

 Khương Phục Tiên chuẩn bị rời đi. 

 Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, chờ mong nói: "Sư tỷ, tỷ có thể ngồi thêm một chút được không?" 

 Khương Phục Tiên không đứng dậy, nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt." 

 Tuy ngữ khí mệnh lệnh, nhưng Trần Mục nghe xong lại cười gật đầu. 

 Bởi vì dược hiệu Trần Mục rất nhanh đã ngủ say. 

 Khương Phục Tiên ôm bả vai Trần Mục, đôi mắt mỉm cười, tiếp tục chữa thương cho hắn. 

 Ngày hôm sau. 

 Trên Huyền Phù đảo. 

 Triệu Phi Yến đối đầu với Diệp Hoành. 

 Trận đấu này cũng được mọi người chú ý. 

 Triệu Phi Yến nhìn quanh bốn phía, nàng ta không nhìn thấy bóng dáng của Trần Mục, khẽ nhíu mày, nghĩ thầm hắn không đến xem trận đấu, hơn phân nửa là thân thể bị thương. 

 Ngày hôm qua nàng ta còn đến Ngạo Kiếm phong chờ Trần Mục, nhưng mà hắn không trở về, Triệu Phi Yến chuẩn bị sau khi trận đấu này kết thúc thì đi thăm Trần Mục. 

 "Triệu sư tỷ." 

 "Động thủ không động chân, được không?" 

 Tiểu bối xung quanh đều bị Diệp Hoành chọc cười. 

 Khóe miệng Triệu Phi Yến hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: "Được, đợi lát nữa đừng cầu xin tha thứ." 

 Trận đấu bắt đầu. 

 Hai đạo kiếm quang đan xen. 

 Cuộc đọ sức giữa họ rất ấn tượng. 

 So với trận chung kết Kiếm Hậu ngày hôm qua thì trận đấu này tương đối thoải mái, chủ yếu là lấy luận bàn làm chủ, mọi người không cần lo lắng đề phòng, tiểu bối vây xem còn có thể cười nghị luận. 

 Triệu Phi Yến rất mạnh, toàn bộ trận đấu đều đè ép Diệp Hoành, người sau không quấn chặt lấy, biết không phải là đối thủ, sau mấy chục triệu thì chủ động nhận thua. 


 Ở sâu trong cung điện Băng Tuyết, Trần Mục còn đang gối đầu trên đùi Khương Phục Tiên nghỉ ngơi, hắn ngủ rất ngon, Khương Phục Tiên cũng không quấy rầy, trong mắt mang theo sự dịu dàng. 

 Khương Phục Tiên ngẩng đầu, nàng ta nhận thấy Triệu Phi Yến đang đến Lăng Vân phong, lập tức di chuyển Trần Mục, để hắn một mình nằm trên giường ngọc băng. 

 "Sư phụ." 

 Triệu Phi Yến đứng trên đỉnh núi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi