BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Buổi chiều. 

 Trần Mục dắt muội muội ra đường. 

 Yến Lang Nguyệt xách giỏ đi theo phía sau. 

 Đại Tráng trên đường phố rất dễ dọa đứa trẻ, vì vậy không mang nó ra ngoài. 

 Mọi người đều chú ý đến Trần Mục, hàng xóm láng giềng đều cười chào hỏi với hắn, Trần Mục mỉm cười lại, Trần Dĩnh còn có thể chào thúc thúc, dì ơi. 

 Dân chúng trong thành đều thích hai huynh muội bọn họ, Trần Mục là niềm kiêu ngạo của Hắc Thạch thành, từng cứu vớt Hắc Thạch thành, mọi người đều lấy hắn làm tự hào. 

 Trần Mục mua hoa quả và kẹo ở trên đường, còn mua nửa con dê béo, Yến Lang Nguyệt có hơi kinh hãi, thứ này nàng ta không cầm nổi. 

 Cũng may Trần Mục có không gian giới chỉ. 

 Trần Mục còn mua kẹo hồ lô cho muội muội ăn. 

 Trần Dĩnh đã rất lâu không có vui vẻ như vậy, bình thường mẫu thân rất nghiêm khắc, cũng không cho phép nàng ta ăn quá nhiều kẹo, chỉ có Trần Mục sẽ cho nàng ta ăn. 

 Sau khi mua sắm thì về nhà. 

 Trần Dĩnh vừa ăn kẹo hồ lô xong, Đường Uyển đã gọi nàng ta đi học chữ với Yến Lang Nguyệt. 

 Trần Mục chặt tre trong sân, hắn gọt một đống tăm tre lớn, chuẩn bị thịt dê nướng vào buổi tối. 

 Vào buổi tối. 

 Có một chậu than trong sân. 

 Trần Mục quét dầu vào xiên thịt cừu trên vỉ nướng. 

 Muội muội còn muốn ăn bánh ngọt của Khương Phục Tiên làm, cái này có chút không có khả năng, cho nên Trần Mục dự tính tự mình làm chút thịt dê nướng rất ngon. 

 "Thịt thơm ngon." 

 Trần Dĩnh nhịn không được chảy nước miếng. 

 Đại Tráng ăn phần xương còn lại. 

 Yến Lang Nguyệt và Đường Uyển đang giúp phết nước sốt. 

 "Nào, Dĩnh Dĩnh, cẩn thận kẻo phỏng miệng." Trần Mục đưa xiên thịt dê nướng cho Trần Dĩnh. 

 "Cám ơn ca ca." 

 Trần Dĩnh nhận xiên thịt dê, nàng ta nhẹ nhàng cắn một cái, có dầu tràn ra, mùi thơm xông vào trong mũi, miệng đầy mùi thịt. 

 "Thật ngon..." 

 "Ca ca, ăn thịt..." 

 Trần Dĩnh đưa xiên thịt dê đến bên miệng Trần Mục. 

 "Dĩnh Dĩnh thật ngoan." Trần Mục cắn một miếng thịt dê, bên ngoài cháy bên trong mềm, mùi vị rất ngon. 

 Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt đều ăn, hương vị cực kỳ ngon, Trần Mục nướng thêm chút thì là, phần cho thúc thẩm và gia gia. 

 Nha hoàn trong nhà cũng may mắn được chia sẻ. 

 Trần Mục trở lại sân, hắn tiếp tục nướng xiên thịt dê, lúc Trần Dĩnh ăn xiên thịt dê, sẽ đưa cho ca ca một miếng. 

 Khương Phục Tiên ngồi trên mây trắng cao, tóc bạc phiêu vũ, tiên nhan bế nguyệt, nàng ta nhìn Trần gia ấm áp, trong mắt có chút hâm mộ. 

 Hai ngày sau khi Trần Mục về nhà, cũng không tu luyện, mỗi ngày đều mang muội muội đi luyện kiếm chơi đùa, lúc ở nhà muốn ở cạnh người nhà nhiều hơn. 

 Sáng ngày thứ ba. 

 Trần Nghiêm về nhà. 

 Trần gia càng thêm náo nhiệt. 

 "Cha." 

 "Mục Nhi." 

 Trần Nghiêm vừa vào phòng đã vỗ bả vai Trần Mục, niềm vui vẻ trong lòng tràn vào trong lời nói. 

 "Phụ thân." 

 Trần Dĩnh ngọt ngào hô. 

 Trần Nghiêm một tay ôm lấy Trần Dĩnh, sau đó đưa tay ôm bả vai Trần Mục, cười to nói: "Lần này phụ thân trở về, còn mang theo đặc sản phương Nam, đợi lát nữa cho các con ăn." 

 "Hay quá." 

 Trần Dĩnh vỗ tay. 

 Trần Mục chú ý tới tu vi của phụ thân đã là Nhất phẩm Kiếm Tông, khẳng định có thể tu luyện tới cảnh giới Kiếm Hậu, nếu như có đủ tài nguyên thì Kiếm Vương cũng có thể. 

 "Cha, gần đây tiêu cục làm ăn được không?" 

 "Được, bây giờ rất nhiều hào tộc đều đến tìm Trần gia chúng ta làm áp tiêu, cũng sắp bận đến không chịu nổi, hơn nữa nửa năm gần đây chúng ta áp tiêu cực kỳ thuận lợi, trên đường cũng chưa từng gặp phải rắc rối gì. " 

 Trần Mục biết áp tiêu rất nguy hiểm, có thể liên tục nửa năm cũng không gặp phải rắc rối gì, may mắn đương nhiên không cần nhắc đến, nói không chừng là do có nguyên nhân khác. 

 Trần Nghiêm cười nói: "Phụ thân và đại bá của con còn muốn đưa Thuận Phong tiêu cục từ Hắc Thạch thành đến vương đô, thậm chí là toàn bộ Bắc Hoang, tạo thành sản nghiệp lớn." 

 Trần Mục cười đề nghị: "Cha, cha có thể mời thêm nhiều người nữa, để cho bọn họ làm, người ở phía sau màn làm ông chủ, quản lý vận hành là được rồi." 

 "Gần đây tiêu cục tuyển cao thủ càng ngày càng nhiều, cha con ta cũng đang có suy nghĩ này, chuẩn bị ở phía sau vận hành việc làm ăn của tiêu cục." 

 "Nhưng mà cái này cần học vấn sâu, trước kia cha của con đọc sách ít, sợ làm không tốt." 

 Trần Mục nghe vậy cũng cảm thấy có lý, chuyện quản lý hoạt động của tiêu cục Yến Lang Nguyệt khẳng định có thể đảm nhiệm được, để nàng ta làm nha hoàn có chút ủy khuất rồi. 

 "Cha, không bằng để cho Lang Nguyệt tỷ hỗ trợ quản lý tiêu cục, người còn có thể thêm chút thời gian ở bên cạnh mẫu thân." 

 "Có đạo lý." 

 Trần Nghiêm liên tục gật đầu. 

 Vẫn là nhi tử của mình thông minh. 

 Sau khi Trần Nghiêm và Trần Uy về nhà, mọi người đều đến phòng ăn ăn cơm, Trần Hi và Trần Hạo không có ở đây, nơi này không náo nhiệt như trước. 

 Cũng may Từ Yến mang thai, sau này Trần Dĩnh có thể có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội, cũng sẽ không cô đơn. 

 Cơm nước xong, Trần Mục giao phần sau của Long Ngâm Kiếm Kỹ cho phụ thân và đại bá, Trần Thiên Nam và Trần Dĩnh vây lại ở sân tập võ xem. 

 ... 

 Thời gian thấm thoắt thoi đưa 

 Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt. 

 Khi đêm khuya yên tĩnh, Khương Phục Tiên xuất hiện trong phòng Trần Mục, dưới ánh trăng trong trẻo, dung nhan tuyệt mỹ lóe lên ánh sáng. 

 Căn phòng trở nên mát mẻ. 

 Trần Mục đang suy tưởng, hắn ngửi thấy mùi hương khiến cho người ta sảng khoái, mở mắt ra đã nhìn thấy Khương Phục Tiên tựa như tiên tử đang đứng ở bên cửa sổ. 

 Còn sáng hơn cả mặt trăng đang chiếu rọi ngoài cửa sổ. 

 "Tiểu sư đệ, đệ đã chơi được nửa tháng, nhanh theo sư tỷ trở về Lăng Vân tông." Khương Phục Tiên nhìn lại, trên mặt nở nụ cười, tiên nhan tuyệt thế. 

 "Sư tỷ, sáng mai rồi đi được không?" 

 Trần Mục còn muốn nói lời tạm biệt với phụ mẫu, lặng lẽ rời đi có chút không tốt lắm. 

 Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: "Có thể, ngày mai đến phía ngoài Nam Thành, sư tỷ ở gần đó chờ đệ." 

 "Không thành vấn đề." 


 Mặt trời bắt đầu mọc. 

 Trần Mục đã chuẩn bị rời khỏi Trần gia. 

 Đường Uyển và Trần Nghiêm dường như đã quen rồi. 

 Muội muội Trần Dĩnh lại khóc òa lên. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi