BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 "Sư tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp." Trần Mục thấy trên mặt vị hôn thê mang theo sương lạnh, lập tức tâng bốc. 

 Khương Phục Tiên đi tới, véo lỗ tai Trần Mục: "Dám đánh đồ đệ của ta?" 

 Trần Mục còn tưởng rằng là Triệu Phi Yến cáo trạng. 

 "Sư tỷ, đánh đùa thôi." 

 "Đùa vui không?" 

 Trần Mục liên tục lắc đầu. 

 Lỗ tai lạnh vừa đỏ vừa sưng. 

 Khương Phục Tiên buông tay, khuôn mặt mang theo sương lạnh: "Đợi lát nữa lại đi giáo huấn Phi Yến." 

 "..." 

 "Sư tỷ, tỷ giáo huấn nàng ta làm gì?" 

 "Ta bảo Phi Yến tới Hắc Thạch thành bảo vệ đệ, nàng lại dám đánh tiểu phu quân của ta!" 

 Trần Mục không nhịn được muốn cười, vội vàng ôm lấy vị hôn thê, trầm giọng nói: "Sư tỷ, bọn ta chỉ đùa thôi, tỷ không cần coi là thật." 

 Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Về sau không cho phép đùa, sư tỷ không thích." 

 "Đã rõ." 

 Trần Mục liên tục gật đầu. 

 "Định khi nào thì quay về?" 

 "Hai ngày nữa quay về." 

 Vấn đề của đám tiểu bối cũng đã xử lý xong, Trần Mục chuẩn bị trở về Hắc Thạch thành, nơi đó là nhà của hắn. 

 Khương Phục Tiên rúc vào trong ngực Trần Mục: "Tối nay tới Lăng Vân phong, ở bên cạnh nghỉ ngơi với sư tỷ." 

 "Được." 

 Trần Mục gật đầu. 

 Bọn họ đi tới Lăng Vân phong. 

 Băng cung, trong gian phòng của Khương Phục Tiên, trên giường băng ngọc trải chăn lông ấm áp trắng như tuyết. 

 Trần Mục ôm Khương Phục Tiên nằm nghỉ ngơi: "Sư tỷ, dù sao cũng có truyền tống trận, có rảnh thì thường đến Hắc Thạch thành, hoặc là đệ quay về thăm tỷ." 

 Khương Phục Tiên nhắm hai mắt, nép sát vào trong ngực Trần Mục, giọng nói dịu dàng, nói: "Sư tỷ có chuyện rất quan trọng đang chuẩn bị, khoảng thời gian rất lâu tiếp theo sẽ không thể ở cùng với đệ." 


 Trần Mục nghi ngờ nói: "Chuyện gì?" 

 "Sư tỷ chuẩn bị độ kiếp!" 

 Khương Phục Tiên không có giấu diếm Trần Mục. 

 Hai mắt Trần Mục trừng lớn, sự lo lắng trong mắt không cần nói cũng biết: "Sư tỷ, tỷ là huyết mạch Thần tộc đặc thù, có thể không cần độ kiếp mà!" 

 "Huyết mạch của sư tỷ đặc thù, cho dù thất bại, cũng có thể giữ được tính mạng." Khương Phục Tiên an ủi, nói. 

 Trần Mục trầm giọng nói: "Sư tỷ, tủ không thể độ kiếp một mình, ít nhất cũng phải để đệ ở bên." 

 "Yên tâm." 

 "Đến lúc đó liên hệ với đệ." 

 Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo nụ cười mỉm. 

 Trần Mục hôn hôn cái trán của vị hôn thê, trong lòng hắn rất lo lắng, dù sao thì nhân gian đã không thể thành tiên rất nhiều năm, muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích này cực kỳ khó. 

 Khương Phục Tiên vốn dĩ không cần thành tiên, nhưng nàng ta muốn dò đường cho vị hôn phu, hoàn cảnh của Lan Hải Tiên Cảnh khác biệt với bên ngoài, nàng ta muốn đích thân độ kiếp nghiệm chứng. 

 Trần Mục ôm vị hôn thê thật chặt, sau đó thôi động Hồng Mông tiên chủng, hắn dùng Hồng Mông Tử Khí tôi luyện nhục thân cho Khương Phục Tiên, hy vọng có thể có trợ giúp. 

 Bảy ngày sau. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên vẫn ở cạnh nhau. 

 Toàn thân Khương Phục Tiên được Hồng Mông Tử Khí bao trùm. 

 Trần Mục thôi động Hồng Mông tiên chủng, muốn dùng Hồng Mông vật chất tẩm bổ nhục thân cho vị hôn thê. 

 Khương Phục Tiên biết ý tốt của Trần Mục, hàng lông mi dài mảnh của nàng ta khẽ run, sau đó mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú trơn bóng trắng nõn của Trần Mục, nở nụ cười dịu dàng nói: "Đủ rồi, đệ còn trở về hay không?" 

 Trần Mục bị gọi tỉnh, hắn nhìn đôi mắt xanh thẳm của vị hôn thê, dịu dàng nói: "Sư tỷ, đệ muốn giúp tỷ, không biết Hồng Mông Tử Khí có ích hay không." 

 Khương Phục Tiên mỉm cười, nói: "Có ích, sư tỷ đã có được đủ Hồng Mông vật chất rồi, đệ đừng tiêu hao thêm Hồng Mông Tử Khí nữa, tiên chủng còn đang trong giai đoạn trưởng thành, phải ôn dưỡng thật tốt." 

 Trần Mục nhìn dáng vẻ đáng yêu của vị hôn thê, không nhịn được giơ tay xoa nhẹ mũi ngọc của nàng ta, cảm giác kia lạnh trơn như ngọc, rất thoải mái. 

 Khương Phục Tiên để cho vị hôn phu cọ cọ hai cái, sau đó mới lộ ra biểu cảm vừa dữ lại vừa đáng yêu, nàng ta không muốn địa vị gia đình xảy ra biến hóa đâu. 

 "Sư tỷ, tỷ thật đáng yêu." 

 Trần Mục thu tay lại, nụ cười như ánh nắng mặt trời. 

 Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta dùng đầu ngón tay vén lọn tóc bạc trước người lên, nói: "Ta tiễn đệ." 

 "Được thôi, thuận tiện đến Trần gia ngồi chút." 

 "Ta cùng lắm chỉ tiễn đệ rời khỏi Lăng Vân phong." Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười xinh đẹp. 

 Trần Mục không có cưỡng cầu, hắn mặc quần áo xong xuôi, Khương Phục Tiên sửa sang lại y phục cho hắn, sau đó hai người tới bên vách núi của Lăng Vân phong, lúc này mặt trời mọc, biển mây ánh vàng lấp lánh. 

 Khương Phục Tiên dặn dò: "Đệ còn trẻ, đừng cả ngày tu luyện, trở về ở bên người nhà nhiều một chút." 

 "Sư tỷ, đệ nghe tỷ." 

 Trần Mục liên tục gật đầu, cười ngây ngô nói: "Sư tỷ, chờ đệ đến Kiếm Thánh đỉnh phong sẽ tới tìm tỷ." 

 Khuôn mặt Khương Phục Tiên phiếm hồng, rất nhanh mặt lại lạnh như sương, trầm giọng nói: "Sư tỷ đại khái phải bế quan một đến hai năm, trong khoảng thời gian này đệ đừng đến Lăng Vân phong." 

 "Được rồi." 


 Tần Nghê Thường cảm thấy Khương Phục Tiên là cố ý, trong miệng nàng ta khó chịu giống như ăn phải quả chanh. 

 Cảm giác được ánh mắt nóng rực của Tần Nghê Thường, Trần Mục và Khương Phục Tiên bị ép sớm tách ra, Tần Nghê Thường cũng không biết nên đi hay là ở lại. 

 "Sư tỷ, các ngươi trò chuyện, ta còn phải trở về thăm nhà!" Trần Mục phất tay với Tần Nghê Thường, có chút xấu hổ, nháy mắt liền chạy đi. 

 Tần Nghê Thường đi tới bên vách núi, trong lòng nàng ta rất khó chịu, có cảm giác bị làm nhục nhã: "Sư tỷ, ngươi tìm ta có việc gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi