BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Mãi cho đến khi chạng vạng tối, tôi thể mới kết thúc, nhục thân của Trần Thiên Nam trải qua tôi luyện, thuận lợi đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương, ông ta đã có thể đạp không mà đi. 

 Trần Thiên Nam đứng giữa không trung, không nhịn được cười ha ha, ông ta vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt tươi cười, loại cảm giác này rất sảng khoái, thoạt nhìn tóc không có trắng như vậy, nếp nhăn trên mặt cũng ít đi rất nhiều, trông dáng vẻ chỉ như bốn mươi năm mươi tuổi. 

 Trên mặt Trần Nghiêm và Trần Uy mang theo vẻ vui sướng, lão gia tử đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương, thọ mệnh của ông ta liền có thể tăng thêm mấy trăm năm. 

 Trần Mục có chút mệt, nhìn thấy gia gia đột phá đến Kiếm Vương, vui vẻ hơn bất cứ thứ gì. 

 Phụ thân cùng đại bá trải qua Hồng Mông Tử Khí tôi thể, cũng sắp đạt đến Kiếm Hầu đỉnh phong, qua không bao lâu nữa cũng có thể đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương. 

 "Gia gia, con định bây giờ ra ngoài xem xem có mảnh đất nào phù hợp làm nhà mới hay không." Tiên chủng của Trần Mục tiêu hao có chút lớn cần hồi phục, nên không vội tôi thể cho mẫu thân bọn họ. 

 Trần Thiên Nam mặt mày rạng rỡ, nói: "Tiểu Mục, gia gia đi chung với ngươi." 

 "Được thôi." 

 Trần Mục và Trần Thiên Nam vọt lên trời cao. 

 Hai đạo thân ảnh từ Trần gia rời khỏi Hắc Thạch thành. 

 Mộ Đông Lưu chú ý tới hai đạo thân ảnh kia, trong mắt chứa đựng vẻ hâm mộ: "Thật sự không nghĩ tới, ngay cả Trần tiêu đầu cũng có thể trở thành cường giả Kiếm Vương!" 

 Hắc Thạch thành, dãy núi Nam bộ. 

 Nơi này cách Hắc Thạch thành hai mươi dặm. 

 Trần Mục và gia gia đứng trên ngọn núi cao nhất nhìn xuống bốn phía, Trần Thiên Nam chỉ vào cách đó không xa: "Tiểu Mục, chân núi của ngọn núi phía trước kia không tệ." 

 "Gia gia, mảnh đất kia có hơi nhỏ." 

 Trần Mục mỉm cười nói: "Gia gia, con đề nghị dời hết mấy ngọn núi trước mặt này đi, vừa có thể dọn đủ không gian, những ngọn núi này còn có thể trở thành chỗ dựa vững chắc, ngài cảm thấy thế nào?" 

 Trần Thiên Nam gật đầu: "Dời núi cũng được, nhưng mà dời những ngọn núi này rất phiền phức." 

 "Gia gia, việc này cứ giao cho con." 

 Trần Mục mang trên mặt nụ cười như ánh nắng mặt trời. 

 Trần Thiên Nam rất yên tâm với hắn, cười gật đầu. 

 Hai người xác định vị trí của nhà mới, sau đó trở lại Hắc Thạch thành, bọn họ đi đến phủ thành chủ để thăm hỏi. 

 Mộ Đông Lưu nhiệt tình chiêu đãi: "Trần tiêu đầu, Tiểu Mục, mời vào bên trong, ta châm trà cho các ngươi." 

 Trần Thiên Nam và Trần Mục đến đại sảnh, Mộ Đông Lưu đích thân bưng trà: "Thật sự là khách hiếm khi đến, Trần tiêu đầu, không biết hôm nay các ngươi tới là có chuyện gì?" 

 "Mộ thành chủ, chúng ta muốn mua dãy núi phía Nam Hắc Thạch thành." Trần Thiên Nam tỏ rõ mục đích đến. 

 Mộ Đông Lưu sững sờ, vội vàng khoát tay: "Trần tiêu đầu, các ngươi không cần đến báo cho ta biết." 

 Đất đai của Đại Yến quốc, ngoại trừ Huyền Kiếm tông ra, những chỗ còn lại đều thuộc về Yến Vương, Trần Thiên Nam lại tìm đến Mộ Đông Lưu để mua dãy núi kia. 

 Trong lòng Mộ Đông Lưu hiểu rõ, kỳ thật lấy thực lực của Trần gia, căn bản không cần mua. 

 Ngay cả nữ nhi của Yến Vương cũng là nha hoàn của Trần gia, chỉ cần bọn họ nguyện ý, toàn bộ Yến quốc đều thuộc về Trần gia, cho nên vừa rồi Mộ Đông Lưu mới kinh ngạc. 

 Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười nói: "Vẫn nên làm theo quy củ đi, Đại Yến vương triều tạo phúc cho bách tính, Trần gia bọn ta cũng nên đóng góp." 

 "Cái này…" 

 "Ta phải tới vương đô hỏi một chút." 

 Mộ Đông Lưu chỉ có thể gật đầu đáp ứng. 

 Chuyện chuyển nhượng đất đai này phải thông báo với Vương tộc, việc này Mộ Đông Lưu không dám trì hoãn, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất đích thân chạy đến Yến Vương đô. 

 Trần Mục trở về đình viện. 


 Hắn đúng lúc đụng phải Bạch Thanh Hoan đang uống trà. 

 Bạch Thanh Hoan trêu ghẹo nói: "Sao ngươi nỡ rời xa sư tỷ của ngươi? Có phải cãi nhau rồi không?" 

 "Không có cãi nhau, sư tỷ của ta đang bế quan, chuẩn bị độ kiếp." Trần Mục không khỏi lắc đầu cười khẽ. 

 Bạch Thanh Hoan hơi kinh ngạc, sau đó thư thái: "Cũng bình thường, cảnh giới của nàng ta cao như vậy, cho dù không độ kiếp thiên kiếp cũng sẽ tìm tới nàng ta." 

 "Có ý gì?" 

 Vẻ mặt của Trần Mục có phần nghi hoặc. 

 Bạch Thanh Hoan nhấp trà khẽ giọng nói: "Tu tiên giả mạnh tới một trình độ nhất định, có xác suất dẫn đến chú ý của thiên kiếp, tới lúc đó có trốn cũng trốn không thoát." 

 "Sao ta lại chưa từng nghe nói qua." 

 "Rất bình thường, thời đại bây giờ không có bao nhiêu cường giả có thể đạt tới tiêu chuẩn dẫn ra thiên kiếp, có điều nếu như đám cường giả đỉnh tiêm của Lan Hải Tiên Cảnh kia mà ra ngoài, rất có khả năng sẽ gợi ra thiên kiếp, hiểu chưa?" 

 Trần Mục khẽ gật đầu. 

 Hắn vẫn còn một vài chỗ không rõ ràng cho lắm. 

 Thể chất của Khương Phục Tiên đặc thù, nhưng sư tôn mạnh như vậy cũng không có dẫn ra thiên kiếp: "Ta hẳn là không làm sao, ta mới tới Cửu phẩm Kiếm Thánh trung kỳ." 

 Bạch Thanh Hoan có chút tê cả da đầu, sau đó trầm giọng nói: "Loại thiên kiếp tùy cơ này, Cửu phẩm Kiếm Thánh cũng có thể sẽ đụng phải, cho nên ngươi phải chú ý chút." 

 "Đương nhiên, xác suất rất nhỏ." 

 "..." 

 Trần Mục có loại dự cảm không tốt. 

 Hắn cũng không phải sợ hãi gì, nhục thân và bản mệnh kiếm đều rất mạnh, chỉ là nguyên thần có hơi yếu, cứng rắn chống chọi với thiên kiếp có lẽ là vẫn có khả năng. 

 "Bạch tỷ." 

 Bạch Thanh Hoan có chút tự hào, mặc dù độ kiếp thất bại nhưng nàng ta chống đỡ được lâu hơn so với những người khác. 

 Trần Mục nghĩ đến quyển sách cổ lấy được ở chỗ Mộ Hồng Liên kia, đạo gông xiềng thứ chín của bản mệnh kiếm không thể dùng linh lực để phá, chỉ có thể dùng sức mạnh của thiên kiếp để tấn công, thiên kiếp tấn công bản mệnh kiếm, chỉ cần thành công xé rách gông xiềng, sống sót thì có thể trở thành Kiếm Tiên. 

 Lôi kiếp của Tiên giới chỉ có một đợt. 

 Bạch Thanh Hoan gặp phải ba đợt liên tiếp, giết chết nàng ta chính là đợt thiên kiếp thứ tư, Trần Mục không khỏi lau mồ hôi thay vị hôn thê. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi