BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 "Đa tạ!" 

 Trần Mục chắp tay cảm ơn. 

 Bọn họ bước lên thuyền ciến màu đồng cổ. 

 Lão giả áo vàng sai người khởi động Truyền Tống trận. Bọn người Trần Mục sau đó liền biến mất. 

 "Tiên nhân trong Thanh Hư Động Thiên nếu biết tung tích của hắn, chắc lấy được không ít Tiên thạch!" 

 Trong mắt lão giả áo vàng có ý cười lạnh. 

 Huyền Đô thành. 

 Truyền tống trận trên trời, không gian vặn vẹo, chiến thuyền màu đồng cổ xuất hiện trong hư không. 

 Trần Dĩnh và Tiểu Thất nằm sấp ở đầu thuyền nhìn xung quanh. 

 Huyền Đô thành là thành phố lớn nhất của Huyền Châu, hào tộc ở nơi này mọc lên như rừng, Trần Mục nhìn vào Thiên Cơ lâu hùng vũ trong thành, đó là tổng bộ của Thiên Cơ các, có rất nhiều cường giả ở xung quanh đây. 

 Chung quanh được bao phủ trong làn áo bạc, trong mắt Trần Mục mang theo vẻ chấn kinh, rất rõ ràng Khương Phục Tiên đã từng tới đây, cách bao nhiêu năm mà băng tuyết nàng ta lưu lại vẫn còn ở đó. 

 Con thuyền chiến đổ nát treo ở gần truyền tống trận cổ xưa, truyền tống trận ở đây rất ít khi sáng lên, đều do những thế lực siêu cấp thỉnh thoảng sử dụng. 

 Trần Dĩnh và Tiểu Thất đang quan sát Huyền Đô thành, nơi này không biết lớn hơn Hắc Thạch thành bao nhiêu lần, mà trong thành lại trông có vẻ rất náo nhiệt. 

 Hai người bọn họ rất thích tham gia náo nhiệt. 

 Bạch Thanh Hoan cau mày: “Trần Mục, ta cảm nhận được có mấy luồng dao động cực kỳ mạnh, có vẻ là cường giả của cảnh giới Huyền Tiên, theo lý mà nói loại cường giả này không nên xuất hiện ở đây.” 

 Trần Mục khẽ gật đầu, cho dù là Thiên Tiên, hắn cũng không sợ: “Chúng ta đến Thiên Kiếm tông.” 

 Bọn họ rời khỏi chiếc thuyền cổ này. 

 Tốc độ của chiếc thuyền chiến này không nhanh bằng bọn họ, tốc độ của Trần Dĩnh chậm chạp, Trần Mục cõng muội muội, Tiểu Thất là thần thú có thể đuổi kịp tốc độ của bọn họ, 

 Nhìn đám người Trần Mục rời khỏi Huyền Đô thành. 

 Khóe miệng người trung niên tóc bạc trong quán trà lâu trong thành mang theo nụ cười lạnh, bên cạnh còn có hai vị lão đầu, một vị lão ẩu, trên người bọn họ có dao động cường ngạnh. 

 Khóe miệng người trung niên tóc bạc nói giễu: “Trần Mục, đồ đệ của Tô Mân, tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, nghe nói hắn có thiên phú dị bẩm, có tư chất tác tổ thành tiên, đáng tiếc vẫn còn quá trẻ, vậy mà lại dám một mình đến Huyền Châu, hắn cho rằng bản thân là Khương Phục Tiên?” 

 Ba vị cường giả khác không nhịn được bật cười thành tiếng. 


 Bọn họ đứng dậy cùng lúc, rời khỏi quán trà. 

 ... 

 “Ca ca, tại sao không vào thành dạo chơi?” Trần Dĩnh còn muốn vào thành mua kẹo đường. 

 Trần Mục biết được tâm tư nhỏ của nàng ta, vừa cười vừa nói: “Chúng ta làm chính sự trước, chờ Phục Tiên tỷ tỷ rảnh rỗi, muội muốn ăn cái gì, ca ca bảo nàng làm.” 

 “Muội muốn Phục Tiên tỷ tỷ ôm ôm.” 

 “Được, ta giúp muội hỏi xem.” 

 Trần Dĩnh thích ăn bánh ngọt do Khương Phục Tiên làm, còn muốn làm nũng trong vòng tay của nàng ta. 

 Trần Mục phát giác được phía sau có cường giả đang đến gần, không thèm cắt đuôi bọn họ, nhưng hắn muốn biết những người này có mục đích gì. 

 Bạch Thanh Hoan và Trần Mục đều đồng thời dừng lại. 

 “Kẻ đến không có ý tốt.” 

 “Xem ra Thánh Nguyên tông không hiền hậu.” 

 Trần Mục lắc đầu cười nhẹ, hắn mượn dùng truyền tống trận của Thánh Nguyên tông, lấy nửa miếng tiên thạch làm thù lao ra, vậy mà lại còn tiết lộ tin tức của hắn. 

 Bọn họ vừa tới Huyền Đô thành, những cường giả này lại ở chỗ này chờ đợi đã lâu, rõ ràng là có người mật báo, chỉ có thể là Thánh Nguyên tông. 

 Thánh Nguyên tông gửi tin tức cho Tiên giới, sau đó Tiên giới truyền tin tức cho thế lực của Huyền Châu, chỉ có như vậy mới có thể nhanh hơn tốc độ của đám người Trần Mục. 

 Người trung niên tóc bạc đợi người đuổi kịp tới. 

 Trần Dĩnh kéo lấy tay Tiểu Thất, cả hai trốn sau lưng của Bạch Thanh Hoan: “Thất Thất đừng sợ, ca ca ta siêu lợi hại.” 

 “Dĩnh Dĩnh tỷ, ta cũng siêu lợi hại, ta biến thân là có thể đâm chết bọn họ.” Tiểu Thất dịu dàng nói. 

 Bạch Thanh Hoan nhìn bốn vị cường giả đối diện, lão bà yếu nhất trong đó nàng ta cũng thấy khó giải quyết, cố ra vẻ trấn định, thản nhiên nói: “Loại hàng như bọn họ thì giao cho ngươi xử lý.” 

 Trần Mục đạp không bay tới, hắn đứng chắp tay sau lưng, áo trắng tung bay, hai đầu mày mang theo ngạo khí, rất có phong phạm của cường giả: “Ai phái các ngươi tới?” 

 Trung niên tóc bạc mặc một thân y phục màu đen, trong mắt mang theo ý khinh miệt, cười lạnh nói: “Chỉ cần ngươi khoanh tay chịu trói, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết được.” 

 “Chỉ bằng các ngươi?” 

 Trần Mục không khỏi lắc đầu. 

 Hai lão đầu và lão bà đều là cường giả Huyền Tiên, sở hữu tiên lực cường ngạnh, mà người trung niên tóc bạc này chính là cường giả Địa Tiên, thân thể thuế phàm. 

 Bọn họ có cảm giác bị làm nhục. 

 “Ngươi tưởng rằng ngươi là Khương Phục Tiên?” 

 Người trung niên tóc trắng mang theo khinh miệt trong ánh mắt. 

 Bọn họ e ngại Khương Phục Tiên, nhưng đối với Trần Mục lại hoàn toàn không có ý sợ hãi, dưới chiến tích huy hoàng của vị hôn thê của hắn, ánh sáng của Trần Mục bị che giấu, đến mức bị đám tiền bối cường giả này xem nhẹ. 

 Với tư cách là nam nhân của Khương Phục Tiên, Trần Mục không giải thích gì, hắn dịch chuyển đến bên cạnh bốn người họ, kiếm quang kim sắc chém ra, linh hồn của người trung niên tóc bạc đều đang run rẩy. 

 Răng rắc! 


 Trường kiếm của người trung niên tóc trắng trực tiếp vỡ vụn. 

 Trong mắt ông ta hiện lên vẻ chấn kinh, nhìn thấy đầu lâu của mình bị chém xuống, thân thể người trung niên tóc bạc ngã xuống trong núi rừng, làm cho khói bụi mù mịt. 

 “Hay lắm!” 

 Trần Dĩnh không hề sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi