BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Đường Uyển hơi hoảng hốt, Trần Nghiêm an ủi nói: “Uyển Nhi, nàng đừng lo lắng, Dĩnh Dĩnh không sao là tốt rồi, mất trí nhớ hẳn là có cách giải quyết.” 

 Trần Mục trầm giọng nói: “Tuy rằng Dĩnh Dĩnh gặp phải rắc rối nhưng muội ấy có được sức lực mạnh mẽ, tâm trí xảy ra biến hóa, tốc độ tiếp nhận thông tin vô cùng nhanh, có lẽ sau khi khôi phục cũng sẽ không giống với lúc trước.” 

 Hốc mắt Đường Uyển đã rớm nước mắt, bà rất lo lắng cho trạng thái của Trần Dĩnh, lập tức chạy đến viện tử của Trần Mục. 

 Trần Dĩnh nhìn phụ mẫu, vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, cười ngọt ngào nói: “Cha, nương.” 

 Nếu như Trần Mục không nói Trần Dĩnh mất trí nhớ thì bọn họ có thể vẫn không nhận ra. 

 Đường Uyển chạy qua ôm lấy Trần Dĩnh, lúc đầu cảm thấy nàng ta rất nặng nhưng bỗng nhiên lại trở nên rất nhẹ. 

 Trần Dĩnh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng thẳng tắp, thanh thúy nói: “Nương, ta không sao, ngài đừng lo lắng, chỉ là đã quên một số chuyện.” 

 Đường Uyển xoa đầu Trần Dĩnh, thân thể của nàng ta rất khỏe mạnh, chỉ có điều con ngươi đã biến thành màu đỏ: “Cả nhà chúng ta đều sẽ giúp đỡ ngươi khôi phục trí nhớ. 

 “Vâng ạ.” 

 Trần Dĩnh mỉm cười gật đầu. 

 Trần Nghiêm đề nghị nói: “Dĩnh Dĩnh, đợi lát nữa cha dẫn ngươi vào Hắc Thạch thành dạo chơi, thuận tiện đi xem nhà cũ được không?” 

 “Vâng vâng.” 

 Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu. 

 Buổi chiều hôm đó, mọi người dẫn Trần Dĩnh đi Hắc Thạch thành, trong thành rất náo nhiệt, chỗ này vẫn là tấc đất tấc vàng, nhà cũ của Trần gia rất sạch sẽ. 

 Trần Mục đi cùng hai tỷ muội ra ngoài ăn hồ lô ngào đường, Trần Dĩnh vô cùng thích, rất nhiều tính cách thói quen sở thích của nàng ta đều không thay đổi. 

 Lúc Trần Dĩnh đến nhà cũ của Trần gia, nàng ta cảm thấy rất quen thuộc, đã nhớ ra được rất nhiều chuyện ở chỗ này. 

 Chạng vạng. 

 Trần Dĩnh trở về Trần gia. 

 Trần Hãn và Trần Hi có cả Yến Lang Nguyệt đều đến thăm hỏi nàng ta, Trần Thiên Nam và Trần Uy cũng đến, mọi người nói về những chuyện kỉ niệm có liên quan đến Trần Dĩnh, trí nhớ của Trần Dĩnh khôi phục rất nhanh. 

 Đêm khuya, Trần Dĩnh có hơi mệt, nàng ta muốn nghỉ ngơi, Trần Dao cùng nàng ta trở về phòng ngủ. 

 Bình thường Trần Dao sẽ tu luyện suốt đêm, bây giờ vì lo lắng cho tỷ tỷ nên cùng ở bên cạnh Trần Dĩnh. 

 Ban đêm, những mảnh ký ức trong thức hải của Trần Dĩnh bắt đầu hợp lại, có thiếu nữ đang ngồi khoanh chân trong thức hải. 

 Cơ thể Trần Dĩnh xuất hiện biến hóa, Trần Dao bỗng nhiên cảm giác được cơ thể của tỷ tỷ trở nên rất ấm áp. 


 Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dao mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô bé chấn kinh, cô bé nằm trong vòng tay của tỷ tỷ, trong một đêm Trần Dĩnh đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc dài màu đỏ. 

 “Tỷ tỷ?” 

 Trần Dao nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. 

 Trần Dĩnh cũng tỉnh lại, dáng người nàng ta mảnh khảnh, nhưng bộ đồ ngủ nhỏ như vậy sắp bung ra rồi: “Dao Dao, ta không sao, không cần phải lo lắng.” 

 Trần Dao dụi mắt, có thể xác định đây là sự thật, đêm qua Trần Dĩnh đã khôi phục toàn bộ ký ức, khi duỗi người ra thì y phục bị rách nhiều chỗ, hai tỷ muội đồng thời bật cười ha hả. 

 “Tỷ tỷ, ta đến chỗ nương lấy y phục.” 

 “Dao Dao, ta đợi muội trở lại.” 

 Trần Dao chạy đến bên cạnh Đường Uyển: “Nương, tỷ tỷ lớn lên rồi, phải mặc váy dài.” 

 Đường Uyển hơi ngây ra, bà tìm được bộ váy dài màu vàng, sau đó mang đến phòng của Trần Dĩnh. 

 Trần Dĩnh có mái tóc dài màu đỏ bồng bềnh, con ngươi cũng là màu đỏ, khuôn mặt trái xoan thanh tú, mũi cao miệng nhỏ, đôi mắt đỏ to tròn, vô cùng xinh đẹp. 

 Biểu cảm của Đường Uyển vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Trần Dĩnh đã mười bảy tuổi rồi, trước kia vẫn luôn là dáng vẻ của một đứa trẻ, bây giờ đột nhiên biến thành dáng vẻ của thiếu nữ, bà cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy. 

 Trần Dĩnh mặc váy vàng lên, yêu kiều cười nói: “Nương, ta thích mặc váy màu đỏ hơn.” 


 “Nương làm cho ngươi.” 

 Trên mặt Đường Uyển tràn đầy nụ cười từ mẫu. 

 Lúc Trần Dĩnh bước ra khỏi viện tử, Trần Nghiêm vừa chuẩn bị ra ngoài, ông sửng sốt: “Dĩnh Dĩnh?” 

 “Cha.” 

 Trần Dĩnh nở nụ cười hoạt bát, trí tuệ của nàng ta đã trở nên thành thục, nhưng tính cách lại không thay đổi nhiều. 

 Nhìn thấy Trần Dĩnh lớn lên, Trần Nghiêm và Đường Uyển rất vui mừng, sau này không cần phải lo lắng nàng ta không lớn nữa. 

 Trần Mục cũng đi đến đình viện của phụ mẫu, lúc nhìn thấy Trần Dĩnh thì mỉm cười, khích lệ nói: “Dĩnh Dĩnh nhà chúng ta thật xinh đẹp.” 

 Trần Dĩnh nhướng mày nói: “Ca, muội cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, đợi lát nữa muội sẽ đánh nhau với huynh.” 

 Trần Mục có thể cảm nhận được, cười nhẹ nói: “Không thành vấn đề, Dĩnh Dĩnh, nhớ kỹ, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, phải sử dụng sức lực này cho tốt.” 

 “Muội sẽ.” 

 Trần Dĩnh vui vẻ nhảy chân trong đình viện, nàng ta vẫn là nữ hài nhi hoạt bát trước kia, trên mặt Đường Uyển và Trần Nghiêm đều nở nụ cười. 

 Trần Mục không biết là phúc hay là họa, muội muội vốn đã ngừng lớn lên lại bắt đầu phát triển bình thường, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Dĩnh, mọi người đều cảm thấy vui vẻ. 

 Diễn võ trường của Trần gia. 

 Trần Mục dẫn muội muội đến diễn võ trường. 

 Trần Hãn đang tu luyện một mình trên đạo đài bên cạnh lôi đài, lúc hắn ta nhìn thấy Trần Dĩnh thì vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn không nhận ra, Trần Dao kiêu ngạo nói: “Tứ ca, đây là tỷ của ta, có phải rất thần kỳ không.” 

 “Nhị tỷ?” 

 Trần Hãn trừng to mắt, 

 Trần Dĩnh bây giờ duyên dáng yêu kiều, thân hình cao mảnh, vòng eo tinh tế, hắn ta không dám tin vào mắt mình. 


 Trong lòng của Trần Hãn, Trần Mục là mạnh nhất, nhưng mà nhị tỷ bây giờ cho hắn ta cảm giác không giống trước, có chút mong đợi màn luận bàn của bọn họ. 

 Trần Mục và Trần Dĩnh đi lên lôi đài. 

 “Ca, huynh phải cẩn thận nhé.” 

 Nụ cười vui đùa của Trần Dĩnh rất đáng yêu, nàng ta không dùng kiếm, đột nhiên lóe lên trước mặt Trần Mục, bàn tay trắng noãn đánh tới, không gian đều đang chấn động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi