BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Ma Thần giễu nhại nói: “Thành giao.” 

 Tiên tử thanh y khiến con cá đen dưới thân thôi động Côn Bằng Cốt, khúc xương màu đen kia giải phóng u quang, trực tiếp oanh kích vào đáy biển, có tia ánh bạc nổi lên. 

 Côn Bằng Cốt tạo ra hắc động u ám, đáy biển lay động, sóng biển mãnh liệt, ánh bạc tan biến. 

 Khương Phục Tiên vừa tới Tử Nguyệt Tiên Các vẫn chưa nghỉ ngơi đã phát giác được dị thường, nàng ta không đợi Trần Mục mà đến thẳng hải vực chỗ phong ấn Ma Thần. 

 Lúc ánh bạc tiêu tán, sương mù tràn ra, tiên tử thanh y lợi dụng Côn Bằng Cốt để tạo ra một thông đạo không gian thay vì trực tiếp phá hủy phong ấn ở đây. 

 Ngay lập tức. 

 Màn sương đen bao phủ đáy biển. 

 Trần Mục từ xa đã nhìn thấy sương mù đen bốc lên bầu trời, ngay cả bầu trời cũng chuyển sang màu đen, hắn biết Ma Thần có thể đã được thả ra. 

 Mặc dù đã tới trễ nhưng hắn vẫn chạy qua đó, bây giờ chỉ có hắn là có năng lực ngăn cản Ma Thần, khiến Ma Thần rời khỏi hậu quả rất nghiêm trọng. 

 Không gian trên mặt biển bị bóp méo, Tam Cửu Ma Thần bước ra từ hư không, hắn ta nhìn lên trời cười to, tiếng cười vang vọng khắp Lan Hải, ngay cả Trần Mục ở đằng xa cũng phải sởn gai óc. 

 Tiên tử thanh y ở phía sau hắc ngư bay lên không trung, ngay cả trong mắt nàng ta cũng mang theo kiêng kỵ. 

 Cho dù không phải là chân thân giáng xuống nhưng đối mặt với lực lượng khủng khiếp như vậy cũng sinh lòng kính sợ, đây chính là Ma Thần chân chính, sinh linh đang sợ nhất giữa thiên địa. 

 Trần Mục đi đến chỗ cách đó không xa. 

 Tiên tử thanh y kinh ngạc nhìn thấy hắn, sau đó cười lạnh nói: “Trần Mục? Đến thật đúng lúc, bắt hắn lại trước đã, sau đó uy hiếp Khương Phục Tiên.” 

 Ma Thần đứng chắp tay, khinh thường nhìn tiên tử thanh y, cười lạnh nói: “Trong ước định của chúng ta không nói rằng ta phải theo ngươi nói gì nghe nấy.” 

 Trần Mục cố ép mình trấn định, hắn không nhìn tiên tử thanh y mà suốt quá trình đều nhìn chăm chú vào Tam Cửu Ma Thần, cảm thấy chỉ cần hắn ta muốn thì có thể xé toạc bầu trời bất cứ lúc nào. 

 Tam Cửu Ma Thần chế giễu nói: “Ngươi giống một bằng hữu mà bản tôn quen biết, đáng tiếc quan niệm của chúng ta không hợp, về sau hắn ta thân tử đạo tiêu, hy vọng ngươi đừng học theo hắn ta.” 

 Trần Mục nhân lúc hắn không chú ý mà thôi động Huyền Thiên Trấn Ma Ấn, kim ấn bay lên trời, giải phóng quang mang chói mắt, chiếu sáng cả một khu vực. 

 “Phá ấn này, ngươi cảm thấy có thể trấn áp bản tôn bao lâu?” Trên mặt Tam Cửu Ma Thần mang theo ý cười. 

 Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, chỉ hy vọng Huyền Thiên Trấn Ma Ấn có thể chống đỡ thêm một lúc. 

 Kim ấn hóa thành đồi núi to lớn, Ma Thần bị trấn áp từ trên mặt biển áp xuống đáy biển, trời quang mây tạnh, chỉ còn lại tiên tử thanh y và hắc ngư vẫn ở gần đó. 

 Trần Mục nhìn tiên tử thanh y: “Ngươi thả Ma Thần ra có biết hậu quả không?” 

 “Ha ha, hắn ta làm loạn ở nhân gian lại chẳng ảnh hưởng gì đến Tiên giới chúng ta, ngươi tưởng rằng Ma Thần có thể tùy ý tung hoành hai giới? Ma Thần của nhân gian không thể nào đến Tiên giới, Ma Thần của Tiên giới cũng chẳng thể nào đến nhân gian.” 

 Vẻ mặt tiên tử thanh y lạnh nhạt. 

 Trong mắt nàng ta không quan tâm đến sinh linh của nhân gian, trong mắt Trần Mục mang theo sát ý. 

 Tiên tử thanh y cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng nhân gian chỉ có tôn Ma Thần này? Hành động cùng lúc cũng không chỉ có bản tiên, có lẽ đã có Ma Thần khác đột phá phong ấn từ trước, ngươi chỉ cần phục tùng La Phù Động Thiên, bổn tiên có thể tha cho ngươi một con đường sống. 

 Nàng ta từ trên cao nhìn xuống Trần Mục. 

 Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra, lạnh nhạt nói: “Nhưng ta không có ý định tha cho ngươi con đường sống.” 


 Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay, thuấn di đến bên cạnh tiên tử thanh y, hắn không nhiều lời mà trực tiếp động thủ, trong khoảnh khắc vung kiếm lên, hắc ngư đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện cách đó trăm trượng. 

 Tốc độ của hắc ngư vô cùng nhanh, Trần Mục không khỏi cau mày, với cảm giác nhạy bén của hắn thì cảm thấy không thể tin nổi, nhìn thấy tiên tử thanh y đứng dậy rút kiếm, nàng ta không có ý định chạy trốn. 

 La Mộng Vân cười lạnh nói: “Khương Phục Tiên không ở đây mà ngươi cũng dám đến một mình, đúng là tuổi trẻ.” 

 Trần Mục thôi động Hoang Thần giáp, giáp trụ tử kim bao phủ toàn thân, tiếp sau đó hắn thôi động huyết mạch đặc biệt trong cơ thể, điều chỉnh trạng thái của mình đến đỉnh phong. 

 Năng lượng bạo phát trên người hắn còn mạnh hơn so với đa số Thiên Tiên, chiến thắng đa số Kiếm Quân đỉnh phong, trong mắt La Mộng Vân mang theo kinh thán. 

 Nàng ta đã thu thập tin tình báo về Trần Mục, người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi mà lại có loại thực lực này, nếu còn thả cho hắn lớn lên thì nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ. 

 Giữa mày La Mộng Vân xuất hiện đường vân thanh sắc, đôi mắt nàng ta cũng biến thành màu xanh. 

 Nàng ta thôi động Chân Tiên Huyết Mạch trong cơ thể, tay cầm Tiên Kiếm, đột nhiên xông đến trước mặt Trần Mục, trong khoảnh khắc kiếm quang đánh tới cả không gian cũng theo đó vỡ vụn. 

 Trần Mục thong dong vung kiếm nghênh đòn. 

 Ầm! 

 Tiếng nổ mạnh vang lên. 

 Mặt biển giữa hai người đều nổ tung. 

 Trần Mục cảm nhận được áp lực, va chạm kiếm đầu tiên đã bị tiên kiếm của La Mộng Vân đẩy lùi. 

 La Mộng Vân biến mất khỏi chính diện trong nháy mắt, kiếm quang thanh sắc chém ra từ sau lưng Trần Mục. 

 Ánh mắt Trần Mục mang theo sát ý, tay hắn cầm Thanh Vân kiếm, thế công của hắn ngày càng ác liệt, xuất kiếm bá đạo, ngay cả La Mộng Vân cũng cảm thấy tốn sức. 

 Cỗ lực lượng này vượt xa cảnh giới phàm trần tuyệt đỉnh. 

 Bạch! 

 Cái đuôi màu đen đập vào người Trần Mục khiến hắn mất thăng bằng, bay ra ngoài mấy trăm trượng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi