BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 “Phu quân, chúng ta qua đó xem thử đi!” 

 “Được.” 

 Trần Mục khẽ gật đầu. 

 Hai thân ảnh biến mất, trong rừng núi cách đó mấy chục dặm, ở đây có một bạch ngọc đài hình tròn, Ma tộc có sừng dài trên đầu đang xây dựng truyền tống trận. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đến vùng gần đó, mười mấy vị Ma tộc xung quanh đã nhận ra được, Ma tộc cao lớn hơn người bình thường, trên người có vân đen. 

 “Chỗ này không phải là lãnh địa của Ma tộc, các ngươi muốn làm gì?” Trần Mục lạnh nhạt hỏi. 

 Ma Thần dáng người cường tráng gầm lên lao tới không hề có ý muốn nói chuyện, Ma tộc xông tới có mười ngón tay sắc bén, hắn ta vươn tay tóm lấy Trần Mục. 

 Ma tộc cường tráng vẫn chưa đến gần thì đã bị kiếm quang do Thanh Vân kiếm giải phóng chém đứt, vỡ nát ngay tại chỗ, tiếp đó lại có mấy vị Ma tộc lao đến. 

 Trần Mục vân đạm phong khinh vung kiếm lên. 

 Rắc rắc! 

 Nhóm Ma tộc này vẫn chưa đến gần thì đã bị Trần Mục chém giết, thực lực của bọn chúng sánh ngang với cường giả Kiếm Thánh, so với Trần Mục lại cách biệt như trời với đất. 

 Trong mắt Ma tộc còn lại mang theo sợ hãi, có Ma tộc muốn chạy trốn, Trần Mục tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng, hắn xuất kiếm chém giết, duy chỉ có Ma tộc cầm đầu ở gần bạch ngọc đài là bị trấn áp. 

 Trần Mục vẫn muốn hỏi hắn ta một vấn đề, nhưng tên Ma tộc cầm đầu đã lựa chọn tự hủy, nhục thân vỡ nát. 

 Bạch ngọc đài cũng bị hủy theo, Trần Mục và Khương Phục Tiên sớm đã lùi lại ở khoảng cách an toàn. 

 “Phu quân, xem ra chúng ta đã xem nhẹ sự tồn tại của Ma tộc, bọn chúng có thể sẽ có động thái lớn.” 

 Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Ma vực rộng lớn, cho dù chúng ta có đi đến Ma vực cũng rất khó có thể thu hoạch được gì.” 

 Khương Phục Tiên đề nghị: “Chúng ta trở về Nam Hoang liên lạc với Thiên Cơ các, với tai mắt của Thiên Cơ các, liên hợp với các thế lực lớn để mắt chú ý đến Ma tộc trước.” 

 Bọn họ vốn dự định về Bắc Hoang, bây giờ nhìn thấy Ma tộc hoạt động ở cảnh nội Hoàng Châu, bên trong này chắc chắn có âm mưu, nhất định phải đề phòng. 

 Trần Mục đồng ý với đề nghị của Khương Phục Tiên, hai người thay đổi đường đi quay ngược lại Nam Hoang, nhắc nhở liên minh Hoang Châu và Hồng Châu chú ý đến Ma tộc trước, sau đó bảo Thiên Cơ các theo dõi động thái của Ma tộc, đề phòng bất trắc. 

 Nam Hoang, Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên giao lại nhiệm vụ cho Tần Nghê Thường, Tần Nghê Thường hiểu được tầm quan trọng của chuyện này nên lập tức bắt tay vào giải quyết. 

 Bây giờ thông đạo liên hệ giữa thế lực Tiên giới và thế lực nhân gian rất ít, không loại trừ khả năng vẫn còn con đường khác, chỉ cần thế lực Tiên giới không biết nàng ta và Trần Mục đã rời khỏi thì Hoang Châu chắc sẽ rất an toàn. 

 Bọn họ chỉ đành đi đến tinh không trước, đi giành lấy lực lượng mạnh hơn mới có thể chiến thắng tương lai. 

 Bắc Hoang, Trần gia. 

 Bên ngoài sơn mạch có thành trấn phồn hoa. 

 Nơi này đã trở thành trung tâm của Bắc Hoang. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên quay về Trần gia, hai hài tử của Tạ Nhã đã chào đời, trong đình viện, Trần Dĩnh bế nam hài Trần Đồng, Trần Hi thì bế nữ hài Trần Tô, Trần Tô sinh ra trước nên là tỷ tỷ, trong viện tử tràn ngập không khí vui mừng. 

 “Tam ca, Phục Tiên tỷ.” Trần Dĩnh bế hài tử tươi cười chào đón. 

 Trần Mục dùng tay gãi nhẹ lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mũm mĩm của Trần Đồng, từ khi chúng ở trong bụng nương đã được nuôi dưỡng bằng thiên tài địa bảo, ăn cốt của hai tỷ đệ vô cùng tốt. 

 “Lông mày của nhóc con này rất giống nhị ca.” Trần Mục cười trêu đùa. 

 Trần Hạo và Tạ Nhã cũng ở trong đình viện, nhục thân của tu tiên giả rất mạnh, chỉ sau một thời gian ngắn hư nhược do sinh đẻ, Tạ Nhã đã hồi phục như bình thường. 

 Khương Phục Tiên lấy ngọc bội long phượng ra, lần lượt đặt vào trước ngực của Trần Đồng và Trần Tô. 

 Tạ Nhã khom người tỏ ý cảm ơn. 

 Trần Mục mỉm cười nói: “Tạ Nhã tỷ, đây là tâm ý của đệ và sư tỷ, không cần phải khách khí.” 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Trần Hạo và Tạ Nhã nở nụ cười vui vẻ. 

 Hài tử của Tạ Nhã sinh ra, Trần Nghiêm và Đường Uyển cũng vội trở về Trần gia, sau khi thăm hài tử thì Trần Mục và Khương Phục Tiên đến viện tử của phụ mẫu. 

 “Cha, nương.” 

 “Bá phụ, bá mẫu.” 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười chào hỏi, Đường Uyển nhiệt tình nói: “Phục Tiên, mau qua đây ngồi, bá mẫu đi pha trà cho ngươi.” 

 “Bá mẫu, không cần phiền phức đâu.” 

 Khương Phục Tiên bước lên đỡ lấy Đường Uyển. 

 Trần Nghiêm vỗ vai Trần Mục và nói: “Mục Nhi, gần đây có bận không?” 

 Vẻ mặt Trần Mục kính cẩn đáp: “Cha, con và sư tỷ phải đến tinh không đi bái phỏng nhà nàng ấy, có thể phải rời đi rất lâu, khoảng thời gian sau này không thể về nhà thăm mọi người được.” 

 Đường Uyển nghe vậy thì có chút không nỡ, nhưng vẫn phối hợp nói: “Hai người các ngươi đi đường nhớ chú ý an toàn!” 

 Khương Phục Tiên khẽ cười nói: “Bá mẫu, sau này ta và Trần Mục dẫn mọi người đến tinh không chơi.” 

 “Được, được, được.” 

 Đường Uyển vui vẻ gật đầu liên tục. 

 Trần Mục lấy ra lượng lớn tài nguyên cho phụ mẫu: “Cha, nương, những tài nguyên này hai người cứ dùng đi, đám tiểu muội đã có tài nguyên tu luyện rồi.” 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến lăn lộn bên chân của Trần Mục, kêu gào meo meo. 

 Trần Mục nghiêm nghị nói: “Tiểu Bạch, ở nhà phải nghe lời, đừng bắt nạt Tiểu Hắc biết chưa?” 

 Tiểu Bạch ngây thơ chớp mắt, một dáng vẻ vô hại với mọi người, nó và Tiểu Hắc đã thành tinh. 

 Tiểu Côn và Thất Thất cũng đến gần, Trần Mục vuốt nhẹ cái đầu to của Tiểu Côn, Khương Phục Tiên ôm lấy Thất Thất: “Các ngươi ở nhà cũng phải nghe lời đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi