Thanh Vân kiếm, Xích Long Thần Mâu, Tổ Long Kim Lân, Hồng Mông Thạch Tháp, Cự Thần binh, những thứ này giống nhau đều có thể làm Thần Vực khiếp sợ, thế mà tất cả những thứ này đều thuộc về Trần Mục, Thần tộc vây xem có người hâm mộ, có người ghen ghét.
Cự Thần binh ra sân, Huyền Vận Thần hậu khẽ gật đầu với Trần Mục ở cách đó không xa, trong mắt mang theo ý cười hiền lành, đây là bà ta công nhận Trần Mục một cách đúng nghĩa.
Trần Mục có thể cảm nhận được sự thay đổi ánh mắt của Huyền Vận Thần hậu, ánh mắt trở nên ôn hòa, trên mặt hiện lên nụ cười khó thấy, không thể nghi ngờ đó là coi hắn là con rể mà đối đãi.
Hà Mộng Như và Khương Sinh Yên mắt thấy toàn bộ quá trình, Thần tộc chung quanh đột nhiên sinh ra sùng bái với Trần Mục.
Thế cục xảy ra biến hóa cực lớn, Trần Mục tranh đoạt được thời gian quý giá cho Đông Thần quốc, Viêm lão ma ở chỗ cao phát hiện ra tình hình không đúng, thừa dịp Đông hoàng còn chưa có trở về, trực tiếp xoay người chạy, hai vị tộc lão của Khương gia không dám ép giữ lại, chỉ có thể để mặc ông ta chạy thoát khỏi Thái Sơ hoàng thành.
Cự Thần binh bức di hài Cổ Thần đến nơi xa, hai con rối không biết mỏi mệt, không biết đau đớn đang đánh lộn.
Lâu Tương Thần hậu nói khẽ: "Chỗ mạnh nhất của Cự Thần binh là nó có thể hấp thu thương tổn của đối thủ chuyển biến thành năng lượng của chính mình, nếu như đánh lộn dã man như vậy, Cự Thần binh nhất định có thể cười đến cuối cùng."
Trần Mục cảm thấy không thích hợp, Cự Thần binh làm sao có thể càng đánh càng mạnh, hắn chuẩn bị lượng lớn tiên thạch, không ngờ rằng Cự Thần binh lại có thể đánh như thế, còn không tiêu hao năng lượng.
"Hâm Nhiên, nhớ kỹ, đừng trêu chọc Trần Mục." Lâu Tương Thần hậu chú ý tới Diệp Hâm Nhiên khó chịu với Trần Mục, lúc này đặc biệt nhắc nhở nàng ta, miễn cho xảy ra chuyện.
Diệp Hâm Nhiên liên tục gật đầu, hiện tại nàng ta đã coi Trần Mục là quái vật mà đối xử, nào còn dám trêu chọc.
Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, từ khi trận chiến bắt đầu, Khương Phục Tiên đã nhắm hai mắt, nàng ta tắm trong ánh sáng màu bạc, thánh khiết không tì vết, dường như đang cảm ứng cái gì.
Hai vị tộc lão Khương gia đáp xuống trước người Huyền Vận Thần hậu, sắc mặt của bọn họ có chút tái nhợt, cường giả Thần tộc chung quanh ngồi xếp bằng ở gần đó, bọn họ kết thành chiến trận phải tiêu hao rất lớn, miễn cưỡng mới ngăn cản được Thần hoàng.
Viêm lão ma sợ hãi xảy ra biến hoá, cho nên sớm rút lui, bằng không thì những cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc này có thể còn sống hay không, thật khó mà nói trước được.
Hồng Mông Thạch Tháp chấn động lần nữa, Phù Đồ U hiểu rõ, tiếp tục trì hoãn nữa, Đông hoàng sẽ trở lại Thái Sơ hoàng thành, hậu quả khó mà lường được.
Di hài Cổ Thần hất Cự Thần binh ra, nó không tới gần Khương Phục Tiên, mà là nhằm vào hướng Hồng Mông Thạch Tháp, là Phù Đồ U đang thao túng con rối này.