BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 Mạn Đà La thu hồi bỉ ngạn hoa trên đầu ngón tay, Trần Mục không phải Thần tộc, nhưng hắn có hi vọng trở thành tu tiên giả cường đại, điểm cuối của tu tiên ở nơi nào, không ai biết cả, nàng ta ngược lại có chút chờ mong. 

 Giữa hàng mày của Sở Tuyệt xuất hiện thần văn, đạo thần văn kia Trần Mục đã từng thấy ở tại Tế Tự Thần Đàn, chỗ đó có chín cái thạch trụ, trên mỗi cái thạch trụ đều có vật tổ Thần tộc. 

 Trần Mục biết rõ, đây là hậu nhân của Đại Thần viễn cổ, là hậu nhân đích hệ của Thái Sơ Thần tộc, hậu nhân của cửu đại Thái Sơ Cổ Thần, có thể giao đấu với thiên kiêu viễn cổ như thế này, hắn cảm thấy rất hưng phấn. 

 Sở Tuyệt đột nhiên bộc phát ra thần lực cường đại, Trần Mục cũng càng chiến càng mạnh, toàn thân kim quang sáng chói, đôi mắt và mái tóc đều biến thành màu vàng. 

 Cự Thần binh đang truy đuổi Triệu Thiên Thần, người sau biết rõ, chính diện chống lại Cự Thần binh không khác nào tìm chết, chỉ có thể kiềm chế Cự Thần binh. 

 Kịch liệt nhất vẫn là Trần Mục và Triệu Thiên Thần, bọn họ giao đấu khó phân thắng bại, Trần Mục lấy ra tất cả sức mạnh để ứng chiến, trong cơ thể của hắn vốn có thương tổn, thôi động Trấn Thiên Ấn còn dẫn đến việc để lại thương tổn đại đạo, bây giờ thương thế trong cơ thể càng ngày càng nặng. 

 Sở Tuyệt cũng tê cả da đầu, hắn ta cảm giác được áp lực, nghĩ thầm Mạn Đà La còn đang nhìn, không thể để cho nàng ta thất vọng, lập tức thiêu đốt huyết mạch Thần tộc, dáng người tức khắc cường tráng hơn rất nhiều, kiếm quang của thần kiếm thậm chí còn chém đứt không gian, uy lực kinh người. 

 Hai tay Trần Mục bao trùm Kim Lân, hắn thôi động Thiên Huyền Bí Pháp, sau đó thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh, toàn thân tràn ngập kim quang, phía ngoài cùng còn có sương mù huyết sắc nhàn nhạt, lựa chọn liều mạng chiến đấu. 

 Hai người phóng ra kiếm quang đáng sợ, mặt đất bị chia cắt, xuất hiện vô số vết nứt, ngay cả Triệu Thiên Thần cũng bị trận chiến của bọn họ làm cho khiếp sợ. 

 Trong mắt Mạn Đà La đột nhiên xuất hiện u quang, Trần Mục và Sở Tuyệt bị màn ánh sáng màu đen tách ra. 

 "Không thú vị!" 

 Mạn Đà La nói xa thẳm. 

 Hiện tại nàng ta còn chưa muốn Trần Mục chết. 

 Trần Mục lập tức uống huyết bồ, Sở Tuyệt cũng vội vàng sử dụng thần đan, nếu như hai người bọn họ tiếp tục chiến đấu, khẳng định là lưỡng bại câu thương. 

 Sở Tuyệt bị phong ấn đến đời sau, gánh vác việc quật khởi Sở gia, có trọng trách chấn hưng Thần tộc, vậy mà ngay cả tu tiên giả trẻ tuổi cũng không thể ứng phó, chuyện này với hắn ta mà nói chắc chắn chính là đả kich cực lớn. 

 "Đi thôi." 

 Mạn Đà La đi về phía con mắt dọc xanh lam. 


 Nàng ta dường như coi Trần Mục là tôi tớ. 

 Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Chờ một chút, bằng hữu của ta còn ở bên trong, đợi bọn họ cùng đi." 

 Hắn lo lắng đám người Khương Vũ Thần gặp phải nguy hiểm. 

 Mạn Đà La nhướn mày, khóe miệng nhếch lên, sau đó đứng im tại chỗ, cái này khiến cho Sở Tuyệt trố mắt đứng nhìn, Đại Thần viễn cổ thế mà lại nghe lời của tu tiên giả. 

 Sở Tuyệt tràn ngập kính sợ đối với Trần Mục, không phải bởi vì thực lực của hắn, mà là bởi vì Mạn Đà La. 

 Trần Mục thu hồi Cự Thần binh, Triệu Thiên Thần phát giác được điều không đúng, hắn ta không động thủ nữa, Mạn Đà La ở gần chỗ mắt dọc, ngay cả dũng khí rời khỏi Thần Khư bí cảnh hai người họ cũng không có, chỉ có thể khom người đứng đấy. 

 "Biết ta vì sao lại cảm thấy hứng thú với ngươi không? Quang Minh thần huy trong cơ thể ngươi rất đặc biệt." Thứ Mạn Đà La nói chính là Quang Minh thần huy trong cơ thể của hắn. 

 Đối thoại đều là dùng thần niệm để tiến hành. 

 Trần Mục không có trả lời, đây là thứ vị hôn thê để lại trong thân thể của hắn, trải qua mấy lần tiêu hao, chỉ còn một chút, cũng không tạo được tác dụng bảo mệnh. 

 "Ta ra ngoài sẽ tìm nàng ta." 

 Mạn Đà La nói một mình, bị phong ấn nhiều năm như vậy, lời của nàng ta càng nhiều hơn trước kia. 

 Trần Mục cau mày, vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Ngươi muốn làm cái gì?" 

 "Gặp nàng một chút, tâm sự." Ánh mắt của Mạn Đà La giễu cợt nói: "Sao, ngươi lo cho nàng ta?" 

 Trần Mục không trả lời, hắn lo lắng Mạn Đà La gây bất lợi với vị hôn thê, nàng ta có thể nghe lời ở chỗ này chờ đám người Khương Vũ Thần, đã rất không dễ dàng. 

 Thời gian trôi qua từng giây từng phút. 

 Đám người Khương Vũ Thần xuất hiện ở gần lối ra. 

 Lúc thiên kiêu Thần tộc nhìn thấy sương đen phía trên lối ra, nhao nhao hoảng sợ cả người toát mồ hôi lạnh, không dám làm bừa, đó là đồ vật khổng lồ mà trước nay bọn họ chưa từng thấy. 

 Cho dù bề trên của bọn họ là Thần hoàng, thì thời điểm đối mặt với Mạn Đà La cũng tê cả da đầu. 

 "Có thể đi được chưa." 

 Mạn Đà La nhàn nhạt hỏi một câu. 


 Bọn họ đều là tồn tại cường đại làm cho Thần Vực chấn động, ngoại trừ bọn họ ra, Viêm lão ma và Phù Đồ Thần hoàng cũng ở nơi này, tất cả cường giả của Thần Vực đều quây quần ở bên trong Cổ Thần cấm địa. 

 Lão giả bạch bào của Cổ Thần cấm địa bị chúng Thần hoàng vây quanh, nhưng thời điểm ông ta nhìn thấy bỉ ngạn hoa màu đen phất phới đầy trời thì kích động run rẩy hai tay, sau đó quỳ lạy về hướng lối ra. 

 Cường giả Thần tộc chung quanh đều mang theo kinh ngạc, đây chính là chủ của Cấm Khu, cường giả Thần hoàng. 

 "Cung nghênh Hắc Ám đại thần trở về!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi