BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

Trần Mục cảm thấy rất thú vị, Khương Phục Tiên và vị tiền bối Kiếm Hoàng này chính là hai loại đối lập.

Triệu Phi Yến bỗng nhiên nhớ tới một chuyện gì đó: "Sư thúc từng nói ngoài cửa núi Lăng Vân tông quanh năm đều có cường giả khiêu chiến sư tôn. Sau này sư tôn cảm thấy rất phiền, cho nên giết gà dọa khỉ, những người đến khiêu chiến sư tôn toàn bộ đều bị đánh trọng thương Đoạn Kiếm."

"Lúc ấy còn có cường giả ở bên ngoài Lăng Vân tông nước mắt khóc ròng, sau này không còn kiếm tu nào dám đến khiêu chiến sư tôn, ta ở Lăng Vân tông ba mươi năm cũng không thấy sư tôn ra tay."

Kiếm tu càng mạnh mẽ thì bội kiếm của hắn càng có linh tính, đối với kiếm càng có tình cảm rất sâu, đoạn kiếm không thể nghỉ ngờ chính là đả kích nặng nề

nhất đối với kiếm tu.

"Thì ra ngươi ba bốn mươi tuổi rồi sao." Trần Mục nhìn chăm chằm Triệu Phi Yến, khó trách dáng người nàng phong vân như vậy.

Triệu Phi Yến khế nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta năm nay cũng chỉ có ba mươi bốn, ở giới tu hành tuổi này coi như là trẻ con, ngươi có hiểu không?”

Cốp! Triệu phi Yên đập mạnh vào đầu Trần Mục.

Trần Mục không kịp né tránh, hắn ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội nói: "Phi Yến tỷ, ta chỉ hỏi một chút, ngươi làm sao lại đánh ta?”

Đây là lần đầu tiên Triệu Phi Yến bị chê già, sư tôn lớn tuổi như vậy rồi cũng chưa có ai dám nói nàng ta già.

"Ta muốn đánh ngươi còn phải cần lý do sao?" Khóe miệng Triệu Phi Yến nhếch lên, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Bây giờ không phải lúc nội bộ lục đục, Trần Mục mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta làm sao ra ngoài?”

Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Ngươi giúp ta giải phong ấn bản mệnh kiếm, sau đó ta mang ngươi đi ra ngoài.”

Trần Mục biết sẽ có một trận ác chiến, những Yêu Vương kia căn bản không có ý muốn rời đi. “Ta giúp ngươi!"

Trần Mục và Triệu phi Yến ngồi xếp bằng trong mộ thất, bọn họ đồng thời vận hành Hô Hấp pháp.

Triệu Phi Yến biết Trần Mục bước vào cảnh giới Kiếm Hậu, có thể rèn luyện càng nhiều hàn khí, nàng ta nhắc nhở: "Ta sẽ phóng thích lượng hàn khí rất lớn, nếu ngươi không chịu nổi thì phải nhanh chóng nói cho ta biết.”

"Không thành vấn Trần Mục khẽ gật đầu.

Triệu Phi Yến muốn giải trừ hạn chế của bản mệnh kiếm, nếu không thì đối mặt với đám Yêu Vương bên ngoài thì bọn họ rất khó chạy thoát.

Hàn khí lạnh thấu xương ập tới, Triệu Phi Yến phóng thích hàn khí so với trước. kia lớn hơn rất nhiều, cho dù Trần Mục đã đột phá đến cảnh giới Kiếm Hậu cũng phải cắn răng chịu đựng, hắn biết tình cảnh lúc này, chỉ có thể liều mạng rèn luyện.


Da thịt toàn thân Trần Mục đều run rẩy, hàn khí theo da thịt hắn tiến vào trong cơ thể, đau đớn gấp mười lần trước kia.

Những năng lượng sau khi rèn luyện này được Triệu Phi Yến hấp thu, sau đó nàng ta dùng cỗ năng lượng kia hòa tan cánh đồng tuyết xung quanh bản mệnh kiếm.

Bên ngoài ngôi mộ.

Tuyết Ưng Yêu Vương trầm giọng nói: "Chúng ta chờ nhiều ngày như vậy, bọn họ tại sao còn không đi ra?”

Vượn Tuyết cười lạnh nói: "Yên tâm, nơi này không có lối ra khác, bọn họ trốn không thoát.”

Ròng rã trôi qua bảy ngày. Trong mộ thất không có chút động tĩnh nào. Yêu Vương bên ngoài cũng trở nên lo lắng.

Lang Vương hai đầu trêu tức nói: "Chúng ta ở bên ngoài chờ như vậy, sợ bọn họ ở bên trong sinh con xong cũng không đi ra!"

"Thiết Tê Giác!" "Mở cửa nộ ral"

Gần cửa mộ có một con yêu thú lao ra, hình thể có thể so sánh với tê giác. sừng sắt mạnh mẽ đâm vào cửa mộ, cả toà mộ thất đều chấn động.

Trần Mục và Triệu Phi Yến còn đang tu luyện.

Băng Kiếm trong cánh đồng tuyết của Triệu phi Yến Tuyết đã lộ ra nửa thân kiếm, nhưng còn chưa hoàn toàn giải phong ấn.

Toàn thân Trần Mục mang băng sương, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, nhưng không nói mình không ổn.

Tường băng ở cửa mộ sắp sụp đổ, Triệu Phi Yến mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp mang theo hàn sương, lạnh lùng nói: "Tiếp theo giao cho ta."

Thiết Giác lần nữa lao về phía bức tường băng.

Xoet! Tuyết Sắc Kiếm Quang phóng ra, Thiết Giác khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất.

Các Yêu Vương nhìn chằm chằm vào cổng mộ.

Tường băng vụn vỡ, Triệu Phi Yến chậm rãi đi ra, trong mắt nàng ta mang theo hàn ý, lạnh lùng nói: "Không muốn chết thì cút cho ta!"

Âm thanh thờ ơ vang vọng trong rừng. Vượn Tuyết Yêu Vương lấy khúc gỗ cây cổ thụ bên cạnh làm vũ khí, băng cứng bao trùm thân gỗ, nó trêu tức nói: "Tiểu cô nương, hôm nay chính là ngày

chết của ngươi."

Đầu trái của Lang Vương trêu đùa nói: "Hắc hắc, da mịn thịt mềm, hương vị nhất định sẽ thơm ngon."

Đầu phải Của Lang Vương chảy nước miếng: "Đôi chân dài kia thật sự là cực phẩm, bổn vương nhất định phải nâng niu."

Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo sát ý. Băng hàn khí tràng bao phủ khu vực mấy trăm mét.

Vượn Tuyết Yêu Vương phát động công kích trước, nó vung Băng Bổng ném vào Triệu Phi Yến trong động phủ, mang theo kình phong gào thét mà đến.


"Các ngươi còn chờ gì nữa?" Vượn Tuyết Yêu Vương nổi giận gầm lên, sức mạnh của Triệu Phi Yến cực kỳ đáng sợ, không phải là thứ mà nó có thể ứng phó một mình.

Song Đầu Lang Vương và Tuyết Ưng Yêu Vương đồng thời xông về phía Triệu Phi Yến, cánh chim ưng cực lớn giống như lưỡi đao sắc bén, ngay cả Triệu Phi Yến cũng phải chọn tránh đi.

Trong miệng của Song Đầu Lang Vương phun ra chất lỏng màu xám, rơi vào trên tuyết có thể ăn mòn một mảnh đất lớn, hai cái đầu phối hợp công kích, Triệu Phi Yến muốn trốn cũng rất khó, cũng may có băng giáp có thể phòng thân.

Vượn Tuyết Yêu Vương lần nữa giơ Băng Bổng lên đập tới, Triệu Phi Yến đối mặt với ba tên Yêu Vương tấn công, chỉ có thể bị ép về phòng thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi