BỊ HẮC HÓA ĐẠI LÃO CHIẾM HỮU



Ninh Thư ngây dại, không biết vì sao nam nhân lại cởi quần áo của cậu.

Lạnh lẽo quét qua thân thể khiến cậu không khỏi cảm thấy thẹn.
Ngay lúc thiếu niên vẫn mờ mịt không kịp phản ứng, suy nghĩ hỗn loạn thì một đồ vật bổng đâm vào giữa hai chân.
Tuy bị cách bởi một tầng vải, cảm nhận không quá rõ ràng nhưng Ninh Thư vẫn sửng sốt một chút.
Đây là cái gì?
Thiếu niên mê mang nghĩ thầm, nhất thời cũng không tưởng tượng đến những chuyện đen tối gì.

Mà thân thể người phía sau cũng dán lại, tiếng nói trầm thấp của Bách Lý Mặc truyền đến: "Đừng nhúc nhích, nếu không, kiếm của bổn vương cũng không có mắt".
Ninh Thư hơi trừng mắt, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Cậu có nghi hoặc nhưng không dám nghi ngờ lời nam nhân, đành phải thành thật không cử động, mở miệng hỏi: "Vương gia, thuộc hạ thật sự không làm chuyện gì bất lợi đối với Vương gia".
Lại nghe hơi thở trầm thấp cùng thanh âm thô suyễn của Bách Lý Mặc uy hiếp: "Bổn vương không phải nói ngươi đừng lộn xộn sao"?
Kiếm của hắn lại nhích lên phía trước một chút.
Sau đó, mông Ninh Thư bị bàn tay to đánh nhẹ lên, nam nhân trầm giọng: "Kẹp chân lại".
Đối với lời của nam nhân, Ninh Thư có do dự, cũng có kiêng kỵ
Chỉ là cậu không hiểu được, Bách Lý Mặc lấy kiếm uy hiếp không nói đi, vì sao còn phải di chuyển không ngừng mài giữa hai chân cậu?
Thiếu niên muốn quay đầu, lại bị đối phương đè lại dưới thân.
Không biết qua bao lâu...
Tiếng hít thở trầm thấp nóng rực của nam nhân đã chậm rãi khôi phục.

Sau đó hắn lơi lỏng cho thiếu niên, lại ôm lấy cậu, cúi đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn qua: "Về sau, nếu ngươi lại chọc bổn vương mất hứng, bổn vương sẽ cứ như vậy trừng phạt ngươi".
Ninh cứ cảm thấy không thích hợp.

Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là trộm.
Cậu mơ màng nghĩ thầm, kiếm này hình như có hơi thô, hơn nữa sao lại nóng như vậy?
Đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Ninh Thư vẫn không nghĩ ra vì sao Bách Lý Mặc phải dùng kiếm uy hiếp cậu.

Linh Linh hỏi: "Ký chủ, anh bị sao vậy? Có thể để Linh Linh san sẻ nghi vấn với anh không nè"?
Ninh Thư trầm mặc nói: "Đêm qua, Bách Lý Mặc muốn giết anh".
Linh Linh kinh hãi: "Đồ bệnh tâm thần kia muốn giết anh? Ký chủ, anh không sao chứ"?
"Nhưng không biết vì sao hắn lại dùng kiếm uy hiếp anh, rồi cuối cùng cũng không ra tay." Ninh Thư ấp úng nói, nhịn không được hơi ngưng mi.
Quá kỳ quái.
Linh Linh cũng hơi chấm hỏi một chút: "Thì ra là vậy, ký chủ ơi, anh nhất định phải cẩn thận chút nha.

Bách Lý Mặc đúng thật là đồ bệnh tâm thần".
Ninh Thư có chút ấm áp trong lòng: "Cảm ơn em, Linh Linh".
Trên thế giới này, có lẽ chỉ có Linh Linh là bận tâm tới cậu.

Cậu không hề cảm thấy Linh Linh là số liệu lạnh băng chút nào hết.
Linh Linh: "Không cần cảm ơn nà! Bất quá, ký chủ cũng thật lợi hại đó, Linh Linh mới rời đi một đoạn thời gian mà anh lại xoát được 10 điểm hảo cảm rồi, quá là tuyệt vời"!
Thiếu niên nghe nói thế cũng hơi lắp bắp kinh hãi, không biết từ khi nào mình lại xoát 10 điểm hảo cảm của Bách Lý Mặc rồi.
Có lẽ là vì nồi lẩu?
Ninh Thư nghĩ thầm.
Chỉ là hai ngày kế tiếp, cậu cứ cảm thấy ánh mắt nam nhân nhìn mình có điểm kỳ quái.
Thiếu niên bị nhìn đến da đầu tê dại.
Bách Lý Mặc liếc qua, sau đó bắt đầu kêu tiểu ảnh vệ này đến đấu tay đôi.
Ninh Thư đã có thói quen và bản năng cơ thể, giờ có gọi cậu là cận vệ cũng không có gì quá sức, chuyện hạ nhân nên làm, cậu cũng làm được.
Có thể xoát được hảo cảm nên cậu thấy chuyện này cũng chẳng sao.
Khi xoay mặt né người về sau, thân thể Ninh Thư có điểm mất thăng bằng ngã vào lòng nam nhân.

Cậu lộ ra biểu tình kinh hãi, vừa định đứng dậy, đôi mắt lạnh băng của Bách Lý Mặc đã nhìn qua, ý vị không rõ nói: "Ngươi thế nhưng lại rất hiểu như thế nào để nhào vào ngực".
Ninh Thư mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy hết đường chối cãi.
Loại hơi thở tràn ngập hormone nam tính, xâm chiếm của đối phương xông vào mũi khiến Ninh Thư không biết vì sao có chút mơ màng, choáng váng.

Bàn tay to men theo bên hông sờ soạng đi vào.
Ngay thời điểm Ninh Thư không nhịn được trừng to mắt, bên trên mái hiên bổng truyền đến một chút động tĩnh
Bàn tay kia nhanh chóng thu lại
Bách Lý Mặc nhíu mày.
Mà cùng lúc đó, mái hiên bị xốc lên, mấy hắc y nhân che mặt phóng đến hướng hai người, mang theo quang đao băng lãnh.
Bách Lý Mặc cũng không buông người ra, trực tiếp ôm thiếu niên vào lòng, chặn lại một kiếm đánh tới, trực diện nghênh chiến.
Ninh Thư có tâm muốn hỗ trợ nhưng lại vô lực thoát ra.
Một đám hắc y nhân thấy Quỷ Vương thế nhưng cứ như xem thường họ, liền tức giận.

Sau đó, họ hợp lực tiến công, thấp giọng nói: "Bách Lý Mặc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi".
"Ồ, lấy mạng bổn vương? Còn phải xem các ngươi có khả năng này không nữa".
Nam nhân cười lạnh, đánh bay một tên ra ngoài.
Không nghĩ tới, đám hắc y nhân còn hậu chiêu, giây tiếp theo liền vứt ra một bao độc phấn.
Bách Lý Măc ôm người xoay một vòng, né tránh.
Mà hắc y nhân nấp một bên thấy thế, sớm đã có mưu, đâm kiếm qua.
Nhưng Bách Lý Mặc giống như có mắt sau lưng, dùng kiếm chắn lại.
Binh khí va chạm loé tia sáng.
Đám hắc y nhân dù thương tích thổ huyết nhưng vẫn đeo bám không tha.
Nơi xa cũng truyền tới tiếng đánh nhau.
Nhóm Ảnh Nhị nhất thời không thể phân thân qua đây hỗ trợ.
Bên tai Ninh Thư chợt nghe được một trận thanh âm sột soạt, không khỏi nhìn lại.

Chỉ thấy trên mặt đất lại có bò cạp, trùng độc bò tới.
Trong lòng cậu nổi lên hàn ý, ra tiếng nhắc nhở: "Vương gia"!
Bách Lý Mặc cũng phát hiện được độc trùng, hắn buông người trong lòng ra, mở miệng nói: "Đi theo phía sau bổn vương".

Dường như nhìn ra thiếu niên này có phần đặc biệt với Quỷ Vương, hai hắc y nhân trong đám cho nhau ánh mắt, dời mục tiêu sang Ninh Thư.
Thiếu niên bị trước sau vây công, còn chưa tính tới những con độc trùng trên mặt đất.

Không biết trên người đám hắc y nhân có thứ gì mà độc trùng lại không tấn công bọn chúng.
Ninh Thư đối phó một lúc đã có điểm cố hết sức, dù sao chỉ cần một lần không cẩn thận, cậu liền trở thành mồi cho độc trùng.
Mà Bách Lý Mặc đang đối chiến ở phía trước, nhìn thấy một màn này, thần sắc trong mắt trầm xuống thấy rõ: "Tìm chết".
Hai hắc y nhân bị đánh lui về sau mấy bước.
Nhưng càng ngày càng đến nhiều trùng độc, từ bên ngoài nhìn vào còn có điểm thấy ghê người.
Trong lòng Ninh Thư trầm xuống, do dự nói: "Vương gia, thứ này chắc hẳn còn có dịch độc".
Bách Lý Mặc một mình đối phó mười mấy hắc y nhân, tiếng nói trầm thấp ẩn ẩn truyền đến: "Đi nhấn chốt mở ở góc phải bên dưới".
Đám hắc y nhân liền lao về phía thiếu niên, nhưng Bách Lý Mặc đã nhanh chóng chặn lại, thân ảnh nam nhân cao lớn, hơi thở lạnh băng thập phần khiến người sợ hãi.
Ninh Thư nắm bắt thời gian, theo phân phó của đối phương tìm được vị trí chốt mở.
Nhưng nơi đó, không biết từ khi nào ẩn nấp một hắc y nhân, cầm đao thẳng tắp bổ tới.
Thiếu niên ngước mắt nhìn lại, mắt thấy một đao sắp cắt lên người không thể tránh khỏi, liền có một bàn tay mạnh mẽ kéo cậu đi cùng với đó là thanh âm cắt da thịt.
Tay áo của Bách Lý Mặc bị gọt hơn một nửa.
Ninh Thư lăn một vòng trên đất, cậu ngẩng đầu, nhìn chốt mở giấu ở góc phải, không chút do dự nhấn xuống.
Chính lúc này, một thanh âm nặng nề phát ra.
Ở vị trí gần hai người thế nhưng mở ra một mật thất dưới lòng đất.
Ninh Thư nhận thấy một bàn tay gắt gao kéo cậu qua.
Những hắc y nhân thấy thế, hai ba tên cũng nhảy vào theo, nhưng bọn chúng đã bị Bách Lý Mặc thần sắc lạnh băng, một kiếm giết hết.
Cửa mật thất đóng lại, liền không nghe được thanh âm bên ngoài nữa.
Ninh Thư có điểm chưa kịp định thần, thở gấp nói: "Vương gia, bọn họ còn có thể truy xuống không"?
Bách Lý Mặc nhàn nhạt nói: "Cách để tiến vào lần nữa, chỉ có một mình bổn vương biết được".
Thiếu niên còn muốn nói gì đó, lại bổng sờ đến một chút ướt dính.

Cậu kinh ngạc mở to mắt, mềm giọng nói: "Vương gia, người bị thương"?
Ninh Thư theo cảm giác phán đoán vị trí bị thương, tâm tình nhất thời có điểm phức tạp.
Bách Lý Mặc là bởi vì cậu mới bị thương.

Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là trộm.
Nghĩ đến như vậy, trong lòng cậu càng có phần lo sợ bất an.


Ninh Thư nhịn không được, duỗi tay đến, lại bởi vì một mảnh tối đen trong mật thất mà không biết sờ trúng thứ gì, nghe được thanh âm trầm thấp rên lên một tiếng của nam nhân.
Bách Lý Mặc có điểm thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói: "Ảnh Thất, ngươi thành thật một chút cho bổn vương"!
Ninh Thư thu tay lại, vẫn có chút lo lắng: "Vương gia..."?
"Câm miệng".
Trong bóng đêm đột nhiên lấp loé một ít ánh sáng, khuôn mặt có điểm tái nhợt của Bách Lý Mặc xuất hiện trong tầm mắt.
Được dạ minh châu chiếu sáng, Ninh Thư nhìn quanh bốn phía, khi nhìn đến miệng vết thương của nam nhân, cậu hơi trợn tròn mắt.
Chỗ cánh tay của Bách Lý Mặc thế nhưng có một miệng vết thương thật dài đang chảy máu không ngừng.

Bên trên có chút dấu hiệu chuyển đen, rõ ràng đã trúng độc!
Ninh Thư cả kinh: "Vương gia, người trúng độc"!
Cậu biết trúng độc có bao nhiêu nghiêm trọng, nếu không kịp thời cứu chữa, nói không chừng sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Trong đầu thiếu niên có chút hỗn loạn, cậu nhìn miệng vết thương ghê người, hình ảnh hiện lên tất cả đều là cảnh tượng nam nhân thay cậu chắn một đao.

Cậu nhịn không được, cúi đầu, bắt lấy tay đối phương.
Sau đó, môi hướng miệng vết thương, dùng sức hút độc ra.
"Ảnh Thất"? Tiếng nói nặng nề hơi tức giận của Bách Lý Mặc vang bên tai.
Bàn tay hắn hung hăng nâng đầu cậu lên.
Đôi mắt Bách Lý Mặc nặng nề: "Ngươi không muốn sống nữa"?
Ninh Thư phun máu độc trong miệng ra, nói: "Vương gia là vì thuộc hạ mới bị thương, thuộc hạ không thể mặc kệ".
Nói xong, cậu lại tiếp tục cúi đầu, hút miệng vết thương.
Sắc mặt Bách Lý Mặc đen tối không rõ.
Trong mắt hắn như có điều gì đang kịch liệt nổi sóng, sau đó lại trở về một mảnh yên lặng.
Ninh Thư hút độc xong liền xé xuống một đoạn vải trên người thay nam nhân băng bó.

Cậu lại nhịn không được dò hỏi: "Vương gia, hiện tại chúng ta phải làm sao? Đám thích khách đó thoạt nhìn cũng không giống người Đại Yến ta".
Bách Lý Mặc lộ ra biểu tình châm chọc: "Chẳng qua là sợ hãi bổn vương diệt hết bọn chúng nên chó cùng rứt giậu thôi.

Cơ quan Vương phủ rất mạnh, vào thì dễ, muốn ra ngoài, không còn đơn giản như vậy"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi