BỊ KẺ THÙ YÊU THÍCH TA PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?


Thời Thất luống cuống tay chân, không chờ nàng nghĩ ra cách hay thì nghe thấy tiếng kêu gấp gáp từ phía xa: "Không...!không xong rồi, Hắc Ngạo đến đây rồi."
Tốc độ nhanh vậy ư?
Bạch Kim Kim ngạc nhiên, trong lòng có chút hốt hoảng nhưng chẳng bao lâu lại bình tĩnh lại: "Kêu cái gì, đến thì đến thôi, chúng ta đông người tại sao phải sợ một mình hắn?"
Bạch Kim Kim vừa nói xong thì bóng dáng Hắc Ngạo xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tiếng ác của Hắc Ngạo lan xa nên mọi người sợ hắn là điều bình thường, lúc này Hắc Ngạo sắc mặt u ám như quỷ Tu La dọa người, hắn tới gần, khí thế áp bức.
Chẳng biết tại sao, lúc nhìn thấy Hắc Ngạo tới, uất ức lập tức tuôn trào, nàng sụt sịt mũi, nước mắt tràn mi, Thời Thất cắn môi dưới khóc nức nở, Hắc Ngạo nghe thấy tiếng khóc thì nhíu mày, nhìn bộ dạng chật vật của nàng thì hiểu ra nàng bị bắt nạt ngay.
Tiếng nói của Hắc Ngạo rõ ràng: "Đồ nhút nhát, nàng quay lưng lại đi."
Thời Thất nghẹn ngào gật đầu rồi từ từ xoay người.
"Bịt tai, nhắm mắt lại, không được nhìn."
"Ừ."

Thời Thất nghe lời bịt tai, nhắm chặt mắt lại.
Trước mắt tối om, cho dù bịt tai nhưng Thời Thất vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm không ngừng truyền tới, thỉnh thoảng còn có tiếng nắm đấm đấm vào da thịt, nàng sợ hãi, bờ môi run rẩy không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua, một đôi tay nhấc nàng lên, Thời Thất run lẩy bẩy, hồi lâu chẳng có động tĩnh nên Thời Thất chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt cười của Hắc Ngạo.

Nàng sửng sốt rồi dụi dụi hốc mắt sưng đỏ, gọi nhỏ tên của hắn: "Hắc...!Hắc Ngạo."
Thời Thất nhìn một vòng, mấy người kia đã chạy, nàng nhìn lướt qua thì thấy trên mặt đất có vết máu, lại nhìn Hắc Ngạo lành lặn, chắc hẳn vết máu kia là của những người khác.
Hắc Ngạo sửa sang vạt áo cho Thời Thất: "Bọn họ chưa làm gì nàng chứ?"
"Chưa...!chưa." Thời Thất lắc đầu, giơ tay ra: "Đau..."
Hắc Ngạo nhìn xuống, tay của nàng chỉ rách da một chút, chảy hai giọt máu thôi nhưng dẫu vậy cũng đã khiến hắn đau lòng.

Hắc Ngạo nắm chặt ngón tay Thời Thất, cúi đầu lè lưỡi liếm, bỗng nhiên bị liếm làm Thời Thất kinh ngạc, nàng vội rút tay mình về lại bị hắn nắm chặt.
Hắc Ngạo kéo Thời Thất vào ngực, nàng xinh xắn nhỏ nhắn còn mềm yếu, trên người có mùi thơm nhạt, không phải mùi phấn như nữ hài khác thường dùng, mà là mùi hương rất đặc biệt như là ánh nắng.

Hắc Ngạo thích, ôm không muốn buông tay, lại không nhịn được há mồm ngậm vành tai nhỏ của nàng...
Tai hơi ngứa, Thời Thất không khỏi run rẩy, rất xấu hổ trong lòng nhưng không né tránh như trước, nàng kéo nhẹ áo hắn: "Ngứa...!ngứa."
Hắc Ngạo buông Thời Thất ra: "Ta không thấy nàng một lúc là bị người khác bắt nạt, về sau có phải phải buộc nàng ở bên người mới an toàn hay không?"
Thời Thất mất tự nhiên né tránh ánh mắt Hắc Ngạo: "Tại sao ngươi tới? Không phải đang quét sân bóng à?"
Hắc Ngạo không nhiều lời, kéo Thời Thất về thư viện, Thời Thất nhìn tay hai người nắm chặt, một hạt giống tình cảm gieo vào trong lòng chầm chậm...!mọc rễ nảy mầm.
*
Chuyện Hắc Ngạo và Bạch Kim Kim gây gổ lan truyền khắp thư viện Kỳ Lân, lúc nhìn thấy Hắc Ngạo kéo Thời Thất trở về thì mấy người vội vàng lùi lại mấy bước, nhìn Hắc Ngạo bằng ánh mắt cảnh giác.


Hắc Ngạo quen với ánh mắt ấy rồi nên thản nhiên dẫn Thời Thất vào phòng của thầy giáo.
"Thầy giáo!"
Tiếng của hắn dọa thầy giáo giật mình, chén trà vừa cầm lên suýt rơi xuống đất.

Thầy giáo cẩn thận để chén trà xuống rồi ho nhẹ nhìn hắn: "Tan học rồi mà, sao vẫn chưa về nhà?"
Hắc Ngạo kéo Thời Thất tới trước mặt thầy giáo, sắc mặt không đổi nói: "Con muốn chuyển vào Khôn viện."
Lời này vừa dứt thì thầy giáo suýt nữa không đứng nổi, trợn trừng mắt nhìn Hắc Ngạo: "Trò...!trò nói gì?"
"Con nói con muốn cùng Thời Thất chuyển vào Khôn viện." Hắn nhẫn nại lặp lại.
Thầy giáo chẳng thấy vui chút nào.
Cả núi Kỳ Lân này đều biết Hắc Ngạo không nghe dạy dỗ, ở Càn viện cũng miễn cưỡng rồi, bây giờ còn muốn gây họa cho những học trò ngoan ở Khôn viện? Đây không phải gây sự thì là gì?
Thầy giáo lập tức từ chối: "Không được! Thời Thất có thể đi, trò thì không."
Nếu như không phải Hắc Ngạo gây sự thì Thời Thất đã ở Khôn viện từ lâu rồi.
Hắc Ngạo nhíu mày: "Con mặc kệ, con muốn đi."
Thầy giáo chẳng phải người dễ nói chuyện, lập tức sầm mặt, tức giận nói: "Hắc Ngạo, viện trưởng bảo trò quét dọn thư viện, trò quét dọn xong chưa? Khôn viện và Càn viện khác nhau trò cũng biết, ta có thể cho Thời Thất chuyển sang Khôn viện nhưng trò tuyệt đối không thể! Chuyện này không thể bàn bạc thêm, nếu như trò khăng khăng gây chuyện thì ta chỉ có thể bẩm báo Nhất Dương trưởng lão để ông ấy ra mặt dạy dỗ trò."
Không ngờ lôi ra Nhất Dương trưởng lão ra.

Hắc Ngạo mím môi, nắm chặt tay Thời Thất hơn, Hắc Ngạo không khỏi nhìn Thời Thất, hôm nay tiểu cô nương bị dọa rất sợ hãi, tới bây giờ tay vẫn lạnh như băng, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt đáng thương.

Phát hiện ra Hắc Ngạo nhìn, Thời Thất ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt ngây thơ.

Trong nháy mắt, nội tâm của hắn tan thành nước hồ xuân.
Hắc Ngạo lại nhìn thầy giáo: "Được, để Thời Thất đi."
Thấy hắn đồng ý, thầy giáo kinh ngạc, tiểu tử này dễ thỏa hiệp thế từ lúc nào? Lại nhìn Thời Thất, hiểu rõ trong lòng.
"Ngày mai để Thời Thất tới Khôn viện báo danh là được, không có việc gì thì ra ngoài đi."
Xong việc, Hắc Ngạo kéo Thời Thất rời khỏi phòng thầy giáo.
Trên đường, Thời Thất không nhịn nổi hỏi: "Sao ngươi...!để cho ta tới Khôn viện?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi