BỊ KẺ THÙ YÊU THÍCH TA PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?


Hắc Ngạo vừa làm gà quay cho Thời Thất xong thì Tuyết Ương dẫn Lạc Thanh Trần tới.
Lạc Thanh Trần hiển nhiên là bị ép tới, khuôn mặt như núi băng vừa vào cửa đã u ám vô cùng.

Dưới tàng cây hòe có tổng cộng bốn cái ghế đẩu, vừa đủ cho bọn họ ngồi.
Nhìn trên bàn một mặn hai chay, Tuyết Ương rất tùy ý ngồi bên cạnh Thời Thất: "Có phải chúng ta tới không đúng lúc không?"
Thời Thất nhìn gà quay một chút, lại nhìn Tuyết Ương và Lạc Thanh Trần một chút, cắn môi rồi rầu rĩ đẩy đĩa gà quay tới trước mặt hai người: "Tuyết Ương tỷ và Thanh Trần đại ca cũng ăn đi."
"Bọn họ ăn c** thôi." Hắc Ngạo lại đẩy thịt gà đến trước mặt Thời Thất: "Nàng ăn đi."
"Hắc Ngạo sao ngươi nói chuyện tục tĩu như vậy!" Tuyết Ương quơ cây quạt, vẻ mặt lộ rõ bất mãn.
Hắc Ngạo nhíu mày: "Nếu cảm thấy ta tục tĩu thì cùng con hamster kia rời đi đi, đừng làm chướng mắt ta."
Tính của hắn luôn như vậy, trước giờ không nhường ai, nói chuyện vô cùng khó nghe và quá đáng.
Thời Thất kéo tay áo Hắc Ngạo: "Huynh đừng nói vậy với mấy người Tuyết Ương tỷ, không hay đâu."
Hắc Ngạo hừ một tiếng, quay người trở vào nhà lấy thêm hai đôi đũa để trước mặt bọn họ rồi cầm bầu rượu ngồi xuống bên cạnh Thời Thất.

Hắc Ngạo không đói bụng, cắm đầu uống rượu, chẳng động đũa vào đồ ăn.
Thời Thất gắp đùi gà vào trong bát Hắc Ngạo, mỉm cười nói: "Hắc Ngạo đại ca ăn đi cho bổ."
Tuyết Ương lườm hai người, học Thời Thất cũng gắp một miếng cho Lạc Thanh Trần, ỏn ẻn nói: "Thanh Trần đại ca ăn đi cho bổ."
Thời Thất biết Tuyết Ương trêu mình, lập tức đỏ mặt, bưng bát không dám nói lời nào.
"Ngươi trêu nàng nữa thì cút ngay đi." Hắc Ngạo không ưa có người ngoài trêu Thời Thất ngoại trừ hắn ra, sắc mặt lập tức u ám như thật sự tức giận.
Lạc Thanh Trần cũng không ưa có người hung dữ với nữ nhân của mình nên lập tức rút kiếm chém Hắc Ngạo.

Hắc Ngạo ôm Thời Thất trốn sang một bên, một tiếng răng rắc vang lên, mặt bàn cứng lập tức chia đôi và đồ ăn rơi trên mặt đất rất lộn xộn.
Thời Thất còn cầm đùi gà chưa gặm được mấy miếng trên tay, nhìn cái đống trên mặt đất, chóp mũi Thời Thất đỏ lên rồi òa khóc.
"Gà của ta..."
Vất vả lắm nàng mới bắt được...
"Hức..."
Thời Thất nhìn con gà biến thành mảnh vụn, trong mắt tràn ngập nước mắt bi thương.
Hiện trường im lặng như tờ, Lạc Thanh Trần và Tuyết Ương hiển nhiên không ngờ Thời Thất chảy nước mắt vì một bàn gà.
Hắc Ngạo biết Thời Thất có tình cảm rất sâu nặng với con gà này, cũng chẳng muốn ầm ĩ với Lạc Thanh Trần nên nhấc chân đạp Lạc Thanh Trần: "Đi, cùng ta đi bắt gà."

"Không đi."
"Đây là ngươi làm phải không?" Hắc Ngạo chỉ vào đống bừa bộn trên mặt đất.
Lạc Thanh Trần gật đầu.
Hắc Ngạo lại chỉ vào Thời Thất: "Nếu không phải tại một kiếm của ngươi thì đồ nhút nhát nhà chúng ta có khóc không?"
"..."
"Đi, cùng ta đi bắt gà."
Lần này Lạc Thanh Trần không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Hắc Ngạo.
"Nàng ăn xong cái đùi gà này ta sẽ trở về, nàng phải ngoan nhé." Hắc Ngạo nâng mặt Thời Thất lên, cúi đầu hôn nhẹ lên cái môi bóng mỡ của nàng: "Không được khóc."
Thời Thất gật đầu, vừa thút thít vừa tiếp tục gặm đùi gà.
Chờ hai người đi xa, Thời Thất mới khôi phục lại tâm trạng.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa bọn họ bắt gà trở về rồi." Tuyết Ương lấy khăn lau nước mắt cho Thời Thất, Tuyết Ương biết Thời Thất nhát gan còn thích khóc nhưng không ngờ chỉ một bữa cơm cũng có thể chọc nàng khóc.
Thời Thất nhai nuốt thịt rồi ngẩng đầu nhìn Tuyết Ương: "Tuyết Ương tỷ, nhẫn trấn linh là vật rất quan trọng sao, không thấy nó hình như các người rất lo lắng."
"Đương nhiên quan trọng rồi." Tuyết Ương ngồi lười biếng: "Ngươi biết vì sao nó gọi là nhẫn trấn linh không? Truyền thuyết sau khi Ma Tôn ma giới bị Vô Cực Tôn Giả đánh bại thì giữ lại hồn phách nhờ chiếc nhẫn này.

Sợ Ma Tôn xuất hiện lần nữa làm hại bá tính nên trước khi Vô Cực Tôn Giả về cõi tiên đã để tất cả tu vi của mình vào trong đó để khống chế sức mạnh của Ma Tôn.

Về sau chiếc nhẫn rơi vào tay tộc trưởng Hắc Linh trại, lúc ấy tộc trưởng và Vô Cực Tôn Giả là bạn bè nên cũng góp một phần sức mạnh nhỏ bé của mình vào trong.

Sau đó chiếc nhẫn truyền qua các đời cho các tộc trưởng Hắc Linh trại.

Nếu như chiếc nhẫn rơi vào tay người ngoài thì người này có được tất cả sức mạnh trong đó."
Tuyết Ương nhìn Thời Thất: "Hiện tại ngươi hiểu rõ nó quan trọng với chúng ta như thế nào chưa? Nếu như thật sự là Lạc Kinh Khung trộm thì khó xử rồi.

Rất có thể hắn sẽ thừa kế tất cả sức mạnh của chiếc nhẫn rồi phá hủy Tây trại, thậm chí cả núi Kỳ Lân."
Thời Thất ôm đùi gà run lẩy bẩy, nàng vốn cho rằng nó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, sau khi lấy được là có thể về nhà nhưng cái này nghe chẳng bình thường chút nào.

Đừng nói là lén trộm, cho dù có người đặt ở trước mặt nàng nàng cũng chẳng dám dùng đâu!
Huhuhu, nàng quả nhiên xui xẻo, nhận nhiệm vụ lịch luyện cũng khác người ta.

Tuyết Ương nhìn Thời Thất khóc không ra nước mắt, không khỏi cười: "Ngươi không cần lo lắng, người thường không lấy được chiếc nhẫn kia đâu.

Tu vi kém như chúng ta, có lẽ vừa chạm vào chiếc nhẫn đã bị phản phệ rồi."
"Phản...!phản phệ?"
"Đúng vậy." Tuyết Ương gật đầu: "Ngươi suy nghĩ một chút, chiếc nhẫn kia có sức mạnh Ma Tôn, Vô Cực Tôn Giả và nhiều đời tộc trưởng Hắc Linh trại, một trong ba người đó thôi đã có thể dễ dàng hủy thiên diệt địa, chẳng cần nói gộp lại một chỗ.

Hiện giờ Hắc Linh trại chỉ có hai người cầm được chiếc nhẫn kia mà không sao cả, một là Hắc Ngạo kế thừa huyết mạch của tộc trưởng; hai là Lạc Thanh Trần, hắn quá cương trực khó xâm phạm, có thể áp chế tà khí.

Cho dù Lạc Kinh Khung lấy được nhẫn sợ rằng cũng chẳng dám tùy tiện sử dụng."
Thời Thất cái hiểu cái không.
Nàng chậm rãi nhai thịt gà, hoàn toàn chết tâm, nói vậy thì có lẽ là Thời Thất bay không nổi chỉ biết khóc lóc hoàn toàn không có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ nên thôi cứ ở ngoài tìm người hiền lành gả đi, bày khoai lang bán cũng không tồi, cuối cùng sinh hai em bé đáng yêu...
Thời Thất càng nghĩ càng vui vẻ, cũng chẳng cố chấp về sườn núi Thiên Lang nữa.
"Cười ngây ngô gì vậy?"
Tuyết Ương cảm thấy nha đầu ngốc này đáng yêu, lúc thì khóc, lúc thì cười, ngốc ha ha.
"Ta đang nghĩ về sau nên sinh mấy em bé."
"...!Ngươi nghĩ xa quá rồi."
"Không xa không xa, dù sao..." Thời Thất dừng lại: "Dù sao cũng vậy rồi, không bằng tìm người tốt thành thân, ta thích người trung thực đáng tin như Lạc Thanh Trần đại ca vậy."
"Vậy Hắc Ngạo thì sao..."
Thời Thất chớp chớp mắt, nói: "Hắc Ngạo ca cũng tốt, nhưng mà...!Nhị ca ta nói nên tìm người đàng hoàng, có thể sống cùng, Hắc Ngạo ca nhìn là biết không đàng hoàng, cả ngày bắt nạt người ta."
Tuyết Ương thoáng nhìn thấy người ở sau lưng Thời Thất, nhấc chân đá đá mắt cá chân Thời Thất, nàng không có hiểu ý Tuyết Ương, còn nói: "Ta thấy Hắc Ngạo ca phải cô độc rồi, hắn vừa xấu còn vừa hung dữ nữa, không thể nào có cô gái gả cho hắn."
Tuyết Ương nhìn qua Hắc Ngạo đứng sau lưng Thời Thất, không khỏi che mặt, có chút không dám nhìn.
Nàng đứng dậy rồi kéo Lạc Thanh Trần xuống chân núi: "Đi thôi."
Lạc Thanh Trần cầm hai con gà và một con thỏ trên tay: "Sao vậy?"
"Lát nữa có bạo lực gia đình, chúng ta ở đó không nên."
Vẻ mặt Lạc Thanh Trần mờ mịt: "Vậy gà cho Thời Thất..."
"Lát nữa Thời Thất có gà khác ăn, cái này chúng ta cầm đi thôi."

Nàng ấy phải công nhận một chuyện, người giống như Thời Thất quả thật rảnh rỗi quá nên tìm chuyện để làm.
Tuyết Ương không dám chậm trễ kéo Lạc Thanh Trần rời đi.

Hai người đi nhanh, chẳng mấy chốc bóng dáng biến mất ở trong trời chiều.
Lúc này Thời Thất mới nhận ra Hắc Ngạo đã trở về, nàng ngẩng đầu nhìn Hắc Ngạo đứng ở sau lưng.
Bóng dáng hắn ngược sáng, ngũ quan giấu trong bóng tối nên trong chốc lát Thời Thất không thấy rõ vẻ mặt hắn.

Nhưng Thời Thất nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng Hắc Ngạo không tốt lắm.
Thời Thất không khỏi chột dạ, nuốt nước miếng rồi vẫy vẫy tay với Hắc Ngạo: "Hắc Ngạo, huynh...!trở về rồi hả?"
"Ừ, trở về rồi." Hắc Ngạo thả hai con thỏ lên bàn, con thỏ chưa chết hẳn, còn vùng vẫy giãy chết.

Ngay sau đó, Hắc Ngạo ngồi đối diện Thời Thất, sắc mặt u ám, mặt mày lạnh lùng.
Không biết sao, Thời Thất bắt đầu luống cuống.
"Hắc Ngạo, huynh không vui à?"
"Không, ta rất vui vẻ." Hắc Ngạo cố kéo ra một đường cong bên môi, hắn nhìn Thời Thất: "Đồ nhút nhát, lúc nàng thành thân ta sẽ tặng quà cho nàng."
"Hả?"
Hắc Ngạo cười rất nham hiểm lạnh lùng: "Đưa phu quân nàng đi chết, nàng cảm thấy thế nào?"
Thời Thất...!lập tức bị dọa thất Tủng Thất [1].
[1] 怂 (sỏng): Kinh sợ, hèn, kinh hãi.
"Huynh nghe thấy rồi à?"
"Ta hung dữ còn xấu xí thật sự có lỗi với nàng."
Hắc Ngạo rất giận nhưng không nỡ nổi giận với Thời Thất, nhất là nhìn gương mặt vô tội của nàng càng làm hắn không có chỗ trút giận.
Thời Thất phồng má, có chút luống cuống gãi gãi đầu: "Ta...!ta không có ý đó."
"Vậy nàng có ý gì?" Hắc Ngạo hừ lạnh: "Đáng đời ta không phải người đàng hoàng."
Thời Thất nói năng vụng về, cũng nói không nổi những lời ngon ngọt, lông mi nàng run rẩy bất an, lấy hết dũng khí nhìn Hắc Ngạo: "Huynh...!huynh tốt nhất rồi, thật đó.

Ta thích huynh..."
Hắc Ngạo còn chưa kịp vui vẻ thì nghe nàng nói.
"Ta thích thịt thỏ huynh làm."
Hắc Ngạo: "..."
*
Sau khi Thời Thất ngủ rồi, Hắc Ngạo kéo Nho Nhỏ ra khỏi lồng.


Những ngày này Nho Nhỏ bị Hắc Ngạo dạy dỗ mất hết dã tính.

Sau khi bố trí Nho Nhỏ ở chỗ ở tộc nhân xây tạm thì Hắc Ngạo nhanh chóng trở về.
Thấy Thời Thất còn ngủ say bên trong, Hắc Ngạo yên tâm nhảy lên cây.
Hắn sợ trong lúc mình không ở đây xảy ra chuyện gì đó nên luôn mở cửa sổ, Hắc Ngạo chống cằm nhìn Thời Thất trong cửa sổ.

Nàng ngủ say, chẳng còn bất an như lúc mới tới.
Hắc Ngạo khép hờ mi, trước kia mỗi đêm đều là một mình hắn trải qua, cho dù lẻ loi một mình nhưng Hắc Ngạo cũng chưa từng cảm thấy cô đơn.
Nhưng hôm nay, tình cờ tưởng tượng có một ngày Thời Thất không ở đây thì bất ngờ cảm giác cô đơn kia lại xâm chiếm cả người hắn.
Không gì cản nổi hắn, chẳng có gì hắn sợ hãi cả, sau khi quen Thời Thất, Hắc Ngạo có điểm yếu, có chuyện phải sợ...
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hắc Ngạo: Ta rất thích nàng như màn đêm ngày đẹp trời có ánh trăng và rượu.

Nguyện nàng cười như hoa, chẳng biết thế gian hiểm ác.

"Ta làm người hùng của nàng, nàng phụ trách ăn là được rồi."
Thời Thất: Ta rất thích huynh như thỏ cay, gà kho.

Nguyện tay nghề của huynh không đổi, mãi mãi yêu ta.

"Ta làm Tiểu Bảy nhút nhát của huynh, huynh làm người hùng có một không hai của ta."
Gà trống: Cho dù ta chết đi, làm thành mâm thịt gà cũng muốn dùng dây thanh quản mục nát này hét lên: "Hắc Ngạo con mẹ nhà ngươi!!!"
[Mẩu chuyện vui của tác giả]
Tôi phát hiện ra ở mục bình luận của tôi toàn là: "Tác giả đáng yêu, muốn đựu!"
"Nữ chính đáng yêu, muốn đựu!"
"Chẳng có lý do gì, muốn đựu!"
???
Nói lý thì các người như vậy sẽ bị bắt đó.
Còn nữa, đừng đựu tôi!!! Tôi viết tiểu thuyết cho các người, các người lại muốn đựu tôi!
(Muốn đựu = muốn làm chuyện xấu, tiếng việt dịch thô là muốn đụ!).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi