BỊ KẺ THÙ YÊU THÍCH TA PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ?


Đi theo con đường Thời Nhất nói quả nhiên tìm thấy tảng đá ấy, Thời Thất cắt lòng bàn tay, giọt máu đỏ tươi thấm vào tảng đá màu đen.

Bên tai vang lên tiếng rầm rầm, tảng đá tách ra rồi mật đạo sâu không thấy đáy hiện ra trước mắt.
Hắc Ngạo dắt Thời Thất đi vào, hai người vừa bước chân vào thì tảng đá lại khép lại, đồng thời, ngọn nến hai bên tự động thắp lên.
Ánh sáng yếu ớt mờ nhạt thắp sáng mật đạo sâu hun hút, lâu không có người tiến vào nên vô cùng u ám và lạnh lẽo.

Lòng bàn tay Hắc Ngạo nóng hổi càng làm nổi bật đầu ngón tay lạnh buốt của Thời Thất.
Hắc Ngạo vốn cho rằng Thời Thất sẽ khóc, lần này rời đi là khó có thể quay về, nàng không phải người kiên cường, không có khả năng chịu đựng nỗi khổ xa cách nhưng mà Thời Thất chẳng hề khóc, nàng im lặng đi bên cạnh Hắc Ngạo, cánh môi màu hồng mím chặt, lông mi dài rũ xuống và đôi mắt u buồn.
Con mắt hẹp dài thâm thúy của Hắc Ngạo hơi nheo lại, hắn bỗng dừng bước chân rồi chống tay lên vách tường phía sau giam cầm Thời Thất, Hắc Ngạo nâng cằm Thời Thất lên khiến Thời Thất nhìn thẳng vào mắt mình.
Bởi vì từng khóc nên hai mắt hơi sưng, trong con ngươi trong suốt phản chiếu gương mặt của hắn.
"Đồ nhút nhát."
"Hả?"
"Về sau nàng muốn đi đâu thì ta sẽ dẫn nàng đi; muốn ăn gì thì ta sẽ làm cho nàng, muốn cái gì thì cho nàng cái đó, cho nên...!không được buồn." Môi mỏng của Hắc Ngạo dịu dàng dán lên mí mắt nàng mang theo thương xót và yêu thương vô cùng.
Dường như mùa xuân đã tới, gột rửa toàn bộ yếu lòng và luyến tiếc trong lòng Thời Thất.

"Ừ!" Thời Thất gật đầu: "Ta...!ta không buồn! Chúng ta đi thôi, Hắc Ngạo ca."
Thời Thất nắm chặt tay Hắc Ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy sức sống đi thẳng về phía trước.
Cho dù không biết con đường phía trước có trắc trở gì, nhưng mà Thời Thất biết rằng chỉ cần ở bên Hắc Ngạo thì chắc chắn hắn sẽ bảo đảm cho nàng một đời bình an.
*
Đi qua mật đạo dài dằng dặc, có ánh trăng yếu ớt chiếu tới từ hướng lối ra, hai người bước nhanh rồi ánh sáng dần dần rõ ràng, nhưng vào lúc bọn họ ra ngoài lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.
Ánh trăng lạnh lẽo như tấm lụa mỏng choàng xuống mặt đất, tầm mắt mông lung, Thời Kình Thu đứng ở trong đám người, nhìn Thời Thất bằng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Thời Thất nhìn một vòng, ngoại trừ phụ thân ra thì huynh trưởng và mẫu thân của nàng đều ở đây.

Ánh mắt Thời Thất dừng lại trên người Thời Nhất, Thời Nhất đang nhìn nàng, hình như hắn thở dài rồi cuối cùng dời mắt.
"Thời Thất, ngươi muốn đi đâu? Còn nữa..." Thời Kình Thu nhìn Hắc Ngạo: "Đây là ai?"
Tiêu tiêu, tiêu rồi!
Thời Thất hốt hoảng trong lòng, móng tay gần như sắp đâm thủng lòng bàn tay, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt lưng nàng, vẻ mặt nàng bất an, hơi thở có chút gấp gáp.
Mấy huynh trưởng của Thời Thất lo lắng theo, Thời Lục tiến lên mấy bước, nói: "Tiểu tử...!tiểu tử này trước đó bắt Thời Thất đi, bây giờ...!bây giờ chắc chắn lại tới cưỡng ép Thời Thất, cha giao hắn cho con, con sẽ xử lý."
Thời Lục cũng không biết là thế nào, đang ngủ ngon bỗng nhiên bị huynh trưởng đánh thức nói nhỏ Thời Thất bỏ trốn cùng người khác, phụ thân nổi trận lôi đình ra lệnh bọn họ đi truy tìm.
Thời Lục nhìn Hắc Ngạo, lá gan tiểu tử này cũng lớn lắm, một mình một ngựa dám xông vào sườn núi Thiên Lang, quan trọng nhất là, hắn tránh tai mắt xung quanh như thế nào?

"Hắc Ngạo ca không bắt cóc con." Tiếng nói yếu ớt của Thời Thất vang lên, nàng lấy dũng khí nhìn phụ thân trước mắt: "Lời trước đó con nói đều là thật, con quyết định rời đi."
"Rời đi?" Dường như Thời Kình Thu phát ra tiếng cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi ư?"
Hắn nhìn Thời Thất bằng ánh mắt khinh thường, Thời Thất lập tức giống như quả bóng da xì hơi, cúi đầu xuống không dám nói thêm một câu nào nữa.
Bên tai lại vang lên tiếng Thời Kình Thu: "Không ai hiểu con bằng cha, ngươi là nữ nhi của ta, ta biết tính nết của ngươi, ngươi tài giỏi tới đâu ngươi cũng biết rõ.

Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, sợ là dùng quan hệ của huynh trưởng ngươi."
"Con không có..."
Thời Thất vừa muốn phản bác thì bị cắt ngang: "Được rồi, chuyện này ta sẽ không truy cứu.

Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Lang tộc yếu ớt như ngươi chẳng thể nào một mình chống chọi với giá lạnh tàn khốc, sở dĩ ngươi còn có thể sống sót là ta ban ơn cho ngươi, hiện tại là lúc ngươi báo đáp ơn huệ này.

Nếu như ngươi khăng khăng muốn phản kháng vi phụ thì đừng trách vi phụ không niệm tình cha con."
Ánh mắt Thời Thất lập lòe, bình tĩnh nhìn người được nàng gọi là cha trước mắt.
Từ khi nàng sinh ra chưa từng được ông ôm, Thời Kình Thu trước giờ lạnh lùng với nàng, Thời Thất nhát gan yếu ớt cũng chưa từng yêu cầu xa vời tình thương của cha, dù chỉ là một chút, nàng cũng chưa từng.


Thời Thất đơn thuần lương thiện, nàng không hận Thời Kình Thu, càng không trách Thời Kình Thu, nàng biết rõ...!ở sườn núi Thiên Lang này, yếu ớt như mình không xứng có được cái gọi là tình thương của cha.
Nhưng mà nhận thức rõ hiện thực Thời Thất lại khổ sở vô cùng.
Nước mắt bất giác rưng rưng trong mắt, nàng nắm chặt nắm đấm rồi lại buông ra: Lúc trước lúc nhị ca rời đi, phải chăng cũng tâm tàn ý lạnh như nàng bây giờ?
"Cha..." Thời Thất khàn giọng: "Vậy thì cha...!không cần niệm tình cha con."
Bầu không khí ngưng lại, Thời Lục kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ muội muội ngoan ngoãn dịu dàng của mình lại thật sự sẽ không vâng lời cha.
Trong lúc giằng co, xung quanh bỗng vang lên tiếng động rất kỳ lạ, thị vệ nhìn nhau rồi nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh, bỗng nhiên, họ cùng nhau thốt lên.
"Mau...!mau nhìn kìa!"
"Đó là cái gì vậy?"
Ánh trăng bị bóng đen che khuất, cảm giác ngột ngạt khủng bố từ trên trời giáng xuống, tất cả mọi người ở đây nhìn thấy hình dáng nó giống như rắn, hai đầu, lộ ra răng nanh, diện mạo dữ tợn và đôi mắt thú khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắc Ngạo vẫn luôn im lặng bỗng mỉm cười: "Đến đây."
Thời Thất thì thào: "Nho...!Nho Nhỏ?"
"Hắc Ngạo, mau lên!"
Trên thân rắn truyền tới tiếng nói quen thuộc, Thời Thất nheo mắt nhìn thì thấy thân hình quen thuộc, lúc thấy rõ, nàng ngạc nhiên kêu lên: "Tuyết Ương tỷ, Thanh Trần đại ca!"
"Đã nói đừng gọi thân mật như vậy mà!" Hắc Ngạo véo má nàng một cái rồi ôm eo Thời Thất nhảy lên.
Hắc Ngạo vỗ vỗ đầu Nho Nhỏ: "Đi."
"Khè ——!"

Nho Nhỏ ngửa lên trời gầm to một tiếng rồi thân hình to lớn bắt đầu chuyển động, xuyên thẳng qua đám người rồi oằn mình tiến thẳng về phía trước.
"Muốn đi?" Ánh mắt Thời Kình Thu sắc bén, rút kiếm xông tới chỗ Nho Nhỏ, nhưng vào lúc này Thời Kình Thu bỗng bị người ta kéo ngã xuống đất.
Thời Lục ôm chặt Thời Kình Thu, miệng cuống cuồng kêu lên: "Cha, cẩn thận!"
"Tránh ra!"
Thời Lục ôm hai tay Thời Kình Thu chẳng những không có buông ra, ngược lại còn chặt hơn: "Cha, tuyệt đối đừng để con quái vật này làm cha bị thương, con sẽ bảo vệ cha!"
Thời Lục liếc về hướng Thời Thất, bọn họ sắp đi xa rồi, chờ qua khỏi khu rừng này thì Thời Kình Thu không thể đuổi kịp bọn họ nữa.
Nho Nhỏ ra sức lao đi, lúc này, một luồng ánh sáng lạnh bay thẳng tới chỗ Hắc Ngạo, Hắc Ngạo giơ tay bắt lấy theo phản xạ thì thấy một chiếc nhẫn nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay...
Hắc Ngạo quay đầu lại nhìn thấy Thời Nhất lẳng lặng đứng trong bóng đêm, hắn nhìn bên này rồi Hắc Ngạo loáng thoáng thấy môi hắn mấp máy.
[Chăm sóc nàng tốt nhé.]
Hắc Ngạo nắm chặt nhẫn trấn linh rồi siết chặt cánh tay ôm Thời Thất: "Đồ nhút nhát..."
"Hả?"
"Nàng có một ca ca tốt."
"Ừ!" Thời Thất gật đầu, "Ca ca tốt nhất!"
Hắn nhíu mày rậm: "Vậy ta thì sao?"
Thời Thất không chút do dự: "Huynh cũng tốt nhưng không tốt bằng ca ca."
Hắc Ngạo: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi