BÍ KÍP SINH TỒN TRONG THẾ GIỚI "TRUYỆN LẠ KHẮP NƠI"

“Ê, Jeon Soo Ah, dậy mau!”

...

Các cô gái khúc khích cười đùa, hòa cùng ánh nắng rực rỡ chói lòa ngoài cửa sổ, nhanh chóng đánh tan cơn buồn ngủ của cơ thể này.

Sydel tỉnh dậy.

Cô hạ tay xuống, nheo mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên tầng hai của một chiếc giường tầng. Bên cạnh giường có treo một bộ đồng phục học sinh, trên bảng tên trước ngực có ba chữ nhỏ nhắn được viết bằng tiếng Hàn: Jeon Soo Ah.

Lớp 12 (4), Jeon Soo Ah.

Cô chưa từng học tiếng Hàn, nhưng sau khi tỉnh dậy trong thân thể của Jeon Soo Ah, cô lại có thể nghe và đọc hiểu mọi thứ trước mắt.

Ký túc xá là phòng bốn người, ba cô gái còn lại đã rửa mặt xong và hình như chuẩn bị ra ngoài.

Sydel thay đồng phục. Vừa leo xuống giường, cô vừa dùng một tay vuốt mái tóc rối, đúng lúc chạm mắt với một cô bạn tóc ngắn.

Bảng tên trước ngực cô bạn tóc ngắn có tên của cô ấy.

Lớp 12 (4), Lee Yi Na.

Sydel vừa chỉnh lại mái tóc rối vừa nhanh chóng quan sát cô ấy, mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Lee Yi Na rõ ràng ngẩn người, đôi mắt hạnh mở tròn xoe. Cô ấy sững sờ một lúc mới đáp: “Chào, chào buổi sáng!”

... Hỏng rồi.

Phản ứng thế này là có vấn đề rồi.

Ngay giây đầu tiên nhìn thấy cô ấy ngẩn người, Sydel đã nhận ra có lẽ hành động của mình khác rất nhiều so với người trước đây.

Xem ra sau này vẫn phải cẩn thận hơn.

“Yi Na, sao cậu còn chưa ra? Sắp muộn rồi!” Một cô gái thò đầu vào từ ngoài cửa, thúc giục.

“Ái, mình ra đây!”

Cô gái tóc ngắn Lee Yi Na chộp lấy chiếc cặp trên giường, vội vàng chạy ra ngoài.

Sydel nhìn theo họ rời đi, cô không vội đi ngay mà quay vào phòng vệ sinh. Vừa rửa mặt, cô vừa quan sát cô gái trong gương.

Jeon Soo Ah có mái tóc dài đen mượt, làn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú, trông rất hoạt bát, tổng thể là một cô gái xinh đẹp. Nhưng qua vài biểu cảm đơn giản, dường như khuôn mặt này luôn toát lên một vẻ kiêu ngạo, khinh thường.

Có vẻ biểu cảm kiêu kỳ đã trở thành thói quen.

Sydel thầm nhẩm lại cái tên “Jeon Soo Ah” nhiều lần, để dần quen với nó.

Cô quay lại phòng ký túc, thay giày, dọn dẹp bàn học và mang theo đầy đủ dụng cụ học tập.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Jeon Soo Ah là học sinh lớp 12, chỉ còn nửa năm nữa, cô sẽ tham gia kỳ thi đại học.

Kỳ thi đại học, học hành, kiểm tra giữa kỳ... tất cả mọi thứ đều bình thường và chân thực, ngay cả bầu không khí trong trường cũng nặng nề vì bị kỳ thi đè nén.

Vì quá chân thực nên cảm giác như chẳng có liên quan gì đến những sự kiện siêu nhiên.

Ngọc m/áu... sẽ ở đâu đây?

Và Thập Thất, người cùng vào cánh cửa với cô, giờ đang là ai?

Một cơn gió thổi qua, làm xáo trộn dòng suy nghĩ của Sydel. Cô lục trong ngăn kéo tìm được hai chiếc kẹp tóc, búi mái tóc dài thành hai búi nhỏ, hai búi tóc đen buông sau vành tai trắng nõn.

Sau khi lướt qua phòng ký túc xá một lượt, Sydel thấy nơi này chẳng có gì đặc biệt.

Điểm bất thường duy nhất, có lẽ chính là Jeon Soo Ah.

Trong đầu cô không có ký ức về cơ thể này, nhưng khi thay giày và lục tìm bàn học, thu thập thông tin về Jeon Soo Ah, Sydel có thể nhìn ra gia đình mình chắc rất giàu.

Cô chọn một chiếc ba lô đơn giản nhất trong đống túi của mình, nhìn nhãn hiệu, giá của chiếc túi này ít nhất cũng phải năm con số.

Cô kiểm tra điện thoại, không phải là Samsung hay Apple thông dụng... mà là một thương hiệu đặt làm riêng nào đó, giá rất đắt.

Không còn sớm nữa, Sydel đeo ba lô lên vai và rời ký túc xá.

Ở phía bên kia, tại hành lang gần lớp học.

Cô gái tóc dài Myung Soo rời ký túc xá cùng Lee Yi Na tò mò hỏi: “Yi Na, Jeon Soo Ah vừa nói gì với cậu thế?”

“Không biết,” Cô gái tóc ngắn Lee Yi Na lắc đầu, biểu cảm có chút kỳ lạ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ cậu ấy muốn thay đổi tính cách để hòa đồng với chúng ta hơn?”

“Đừng đùa chứ.” Nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Myung Soo lại không vui, cô ấy lắc đầu, trong ánh mắt không giấu nổi sự chán ghét: “Ở trường, ai mà không biết đến thanh danh của Jeon Soo Ah cơ chứ? Lúc nãy thấy cậu ta nói chuyện với cậu, mình còn tưởng cậu ta định gây chuyện, làm mình sợ muốn chếc.”

Lee Yi Na bật cười, cô ấy đẩy Myung Soo một cái, nói: “Đều là bạn học mà, cậu ấy đâu có đáng sợ đến thế?”

“Dù sao thì chẳng ai trong lớp mình thích cậu ta.” Myung Soo nhún vai: “Kiêu ngạo độc đoán, lúc nào cũng tỏ vẻ tiểu thư, muốn làm gì thì làm, ngay cả thầy cô cũng chẳng tôn trọng…”

Cô ấy hạ giọng nói: “Nói thật, đôi khi mình thực sự nghi ngờ, điểm số của cậu ta… có phải do tự thi không? Cảm giác như Jeon Soo Ah không thể nào đủ thông minh để học cùng lớp với chúng ta, thật khó tin.”

Lớp 12 (3) và Lớp 12 (4) là lớp chọn của trường.

Các học sinh trong đó đều đã trải qua nhiều lần kiểm tra khắt khe mới được chọn vào.

“Đừng nói bậy.” Tuy nhiên, khi nhắc đến thành tích, ánh mắt của Lee Yi Na lập tức thay đổi, sắc mặt cô ấy trở nên nghiêm túc, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chuyện này không có bằng chứng, không thể nói bừa được.”

Myung Soo lắc đầu, cười bất đắc dĩ: “Được rồi. À, thầy đã mang bài kiểm tra vào lớp, chúng ta cũng nhanh lên thôi!”

Cô ấy lại lẩm bẩm: “Nếu không phải hôm qua thầy Hwang dặn, bảo chúng ta nhớ gọi cậu ta dậy để tham gia kiểm tra, mình cũng chẳng muốn quản cậu ta làm gì.”

Cô ấy còn một câu chưa nói ra.

Một người quên cả kỳ thi giữa kỳ, trông thế nào cũng không giống một học sinh giỏi.

Myung Soo nắm lấy cánh tay của Lee Yi Na, hai cô gái cùng chạy về phía lớp học.

“Chào buổi sáng các em, hôm nay là ngày thi đầu tiên, hy vọng mọi người cố gắng hết sức để đạt kết quả tốt…”

Tiếng loa vang dội khắp khuôn viên trường.

“Bíp bíp bíp, còn 15 phút nữa là đến giờ thi, các em học sinh chưa vào lớp hãy nhanh chóng lên nào…”

Ngôi trường này cũng khá lớn.

Vì còn 15 phút nên Sydel không lo lắng.

Cô cũng không vội đi tìm Thập Thất, dù sao, nếu đã vào cùng một cánh cửa, theo lý mà nói, có lẽ Thập Thất cũng sẽ có mặt ở ngôi trường này.

Sydel cất điện thoại đi, giờ cô đang đứng trước cửa văn phòng hiệu trưởng.

Cô mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt lén lút từ phía sau.

Sydel giả vờ vô tình xoay người lại. Cơ thể này vốn là một cô gái yếu đuối, cô phải thay đổi cách hành động, miễn cho một phút lơ là mà mắc sai lầm.

Một cô gái mặc đồng phục học sinh, buộc hai búi tóc đen, da trắng nõn nà, xoay người lại, có vẻ như vì phải chờ đợi nên nhàm chán nhìn quanh.

Trước mặt cô, một chú bảo vệ mặc đồng phục xanh lam bước qua.

... Vừa rồi là ông ta nhìn cô sao?

Tuy nhiên, sau khi cô xoay người lại, có vẻ như chú bảo vệ ấy chỉ đang đi ngang qua, cúi đầu, ép chặt mũ và vội vàng rời đi.

Sydel chỉ nhận ra ông ta có nước da ngăm đen, thân hình vạm vỡ.

Những đặc điểm này cũng khá phù hợp với hình ảnh của một nhân viên bảo vệ.

Từ trong phòng hiệu trưởng, những tiếng trò chuyện khẽ khẽ loáng thoáng truyền ra, nhưng vì cánh cửa này có cách âm khá tốt, Sydel đứng bên ngoài một lúc chỉ nghe được vài từ lấp lửng.

Cái gì mà “ trung học x, tham quan, học sinh xuất sắc...”

Lý do Sydel trực tiếp đến văn phòng hiệu trưởng là vì trên đường đi cô đã dùng điện thoại để tra cứu thông tin về Jeon Soo Ah.

Gia đình Jeon Soo Ah là một tập đoàn tài phiệt nổi tiếng ở Hàn Quốc, cha cô đã vì cô mà đầu tư vào ngôi trường này, trở thành cổ đông lớn nhất của trường.

Trong điện thoại, còn có vài bức ảnh chụp cô và cha cùng hiệu trưởng.

Có vẻ vì ở trong ký túc xá, Jeon Soo Ah, với tư cách là học sinh nội trú, không thể tự do ra vào cổng trường. Nhưng cứ hai tuần một lần, cô sẽ đến văn phòng hiệu trưởng, và cha cô – vị cổ đông của trường – cũng sẽ đến gặp con gái vào thời gian đó.

Gia đình Jeon Soo Ah giàu có như vậy, tại sao cô lại phải ở ký túc xá? Hơn nữa, hình như mối quan hệ giữa cô với những người khác trong ký túc xá không tốt lắm.

Sydel chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.

Có thể Jeon Soo Ah đã muốn cải thiện mối quan hệ với bạn học nên chủ động xin ở ký túc xá.

Nhưng là tiểu thư nhà tài phiệt, tính cách kiêu ngạo đã ăn sâu vào máu, những ngày tháng ở nội trú không những không cải thiện mối quan hệ với bạn bè mà có lẽ còn tạo ra nhiều ảnh hưởng tiêu cực.

“Cạch.” Cánh cửa mở ra.

Một nhóm người ăn mặc chỉnh tề bước ra từ trong phòng, hiệu trưởng tiễn họ đi với thái độ nhiệt tình, rồi quay lại mới thấy cô gái đang chờ bên cạnh.

“Soo Ah?” Hiệu trưởng ngạc nhiên, “Sao em lại đến vào giờ này?”

Ông cúi xuống xem đồng hồ: “Hôm nay không phải ngày cha em đến trường đâu.”

Sydel cố gắng mô phỏng tính cách của chủ thể—

Một tiểu thư tài phiệt kiêu ngạo.

Nhưng dù sao Jeon Soo Ah cũng chỉ là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi.

Cô bĩu môi, vẻ mặt khinh khỉnh, quay đi và nói: “Em không nhớ ông ấy, chỉ là đến đây dạo một chút thôi.”

“Đúng rồi,” Cô gái có vẻ tò mò, nhìn về phía những người vừa rời khỏi phòng hiệu trưởng, “Họ là ai? Đến đây làm gì ạ?”

“À,” Hiệu trưởng lắc đầu bất lực, giải thích: “Họ là lãnh đạo của trường X, hôm nay đến đây muốn hợp tác với trường chúng ta tổ chức hoạt động liên kết, để học sinh ưu tú hai bên tham quan trường của nhau.”

“Họ sẽ tổ chức đưa học sinh đến tham quan trường chúng ta vào tuần sau.” Hiệu trưởng trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm một mình: “ Chúng ta nên gọi các giáo viên đến tổ chức một cuộc họp...”

Ông ấy cau mày suy nghĩ, rồi đột nhiên như nhớ ra việc gì đó, quay sang nhìn Sydel, “Không phải hôm nay các em thi giữa kỳ sao? Em còn ở đây làm gì? Mau về lớp thi đi!”

“Thầy giục cái gì.” Cô gái cau mày không hài lòng, hừ một tiếng rồi quay lưng, đeo cặp rời đi. Trước khi đi, cô bỗng quay đầu lại, hỏi hiệu trưởng một câu cuối: “Gần đây, trong trường không có chuyện gì xảy ra chứ ạ?”

“Chuyện gì cơ?” Hiệu trưởng có vẻ ngạc nhiên, dường như không hiểu câu hỏi nửa vời của Sydel có ý nghĩa gì. Ông ấy lắc đầu, “Điều quan trọng nhất với các em là học tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học...”

Sydel không để ý đến ông ấy nữa, cô xoay người rời đi, bấm điện thoại, mở một bài báo về ngôi trường này.

Thời gian là trước kỳ nghỉ hè năm ngoái.

【Theo báo cáo, hiện nay tỷ lệ học sinh tự t/ử do áp lực thi cử ngày càng gia tăng. Điển hình như một học sinh lớp 11 trường 33, vì thứ hạng kỳ thi giữa kỳ sụt giảm, đã tự t/ử trong trường để xả giận...】

【Lại một mùa thi cử nữa đến, liệu năm nay ở các trường có xảy ra những vụ học sinh tự t/ử tương tự hay không?】

Sydel cúi đầu đọc qua, rồi nhét điện thoại trở lại vào cặp.

“Bíp bíp bíp, còn 5 phút nữa là đến giờ thi, các em học sinh chưa vào lớp hãy nhanh chân lên nào...”

Cô mím môi, chạy về phía tòa nhà dạy học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi