BÍ KÍP SINH TỒN TRONG THẾ GIỚI "TRUYỆN LẠ KHẮP NƠI"

"Sao cậu còn không thu dọn đồ đạc đi?" Nhìn thấy Belch vẫn đứng đó không nhúc nhích, cô gái tóc vàng cau mày, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Mau lên, tôi không thích những thứ người khác đã dùng qua, bẩn chếc đi được"."

Dáng vẻ như thể mình mới là chủ nhà, đang đợi Belch thu dọn đồ đạc cút ra ngoài.

Tính tình của thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi vốn đã không tốt lắm, lại phải nghe những lời nói như vậy khiến cậu vô cùng tức giận, hùng hổ đi đến trước mặt Sydel.

"Chúng ta căn bản không quen..." Cậu nói: "Chị dựa vào cái gì..."

Sydel ngước mắt nhìn lên, biểu cảm khó hiểu.

"Cậu không muốn tôi ở đây à?" Cô nhướng mày, "Được thôi, tôi chẳng có vấn đề gì -"

"Bây giờ tôi có thể đi. Nhân tiện, trước khi đi, tôi còn có thể giúp cô chọn trung tâm cải tạo cho cậu" Cô dùng ngón tay mảnh khảnh cầm điện thoại, lắc lắc trước mặt cậu: "Đây, cậu chọn nơi mình thích đi.”

Cô gái nở một nụ cười ác ý không giấu diếm, giọng điệu bất cần "Cậu thích gậy thường hay dùi cui điện?"

Belch: "..." Có phải cậu đang bị uy hiếp đúng không?

Cậu bé mười mấy tuổi cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng sau đó lại nghe thấy điệu cười kinh thường Sydel: “Chỗ các cậu cũng chỉ là một thị trấn nhỏ hẻo lánh, nếu không phải cô thỉnh cầu tôi giúp đỡ, cậu tưởng tôi muốn đến đây quản cái loại...?"

Cô gái kéo dài giọng, tựa hồ như đang suy nghĩ, không biết là do không nghĩ ra tính từ để hình dung hay nghĩ ra rồi mà không muốn nói. Cuối cùng, cô không nói gì nữa, liếc nhìn Belch đầy ẩn ý, vỗ nhẹ vào má cậu một cách trìu mến: “Được rồi, nếu tôi đã ở đây, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không tùy tiện báo cáo với cô đâu."

Belch bất mãn hất tay cô ra, nhưng có vẻ Sydel cũng không để ý. Cô dựa vào song cửa sổ, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo cố tìm một tư thế thoải mái, "Em trai yêu dấu, vừa nãy em tức giận đùng đùng đi qua, chị còn tưởng em muốn đánh chị đấy."

Giọng điệu như đang giễu cợt, Belch nghe tai phải ra tai trái, chỉ nghe được mấy chữ "Hóa ra chỉ có vậy." Cậu mím môi không nói gì.

Sydel: "Nếu cậu không định làm gì nữa thì nhanh chóng sắp xếp phòng cho tôi đi."

"Nhân tiện," Dường như cô nhớ ra điều gì đó, liếc ra ngoài cửa: "Mấy người ở tầng dưới là bạn của cậu à? Nếu cậu không làm hết được thì hãy nhờ họ lên dọn dẹp đi. Còn nữa, đừng để người có mái tóc nâu lên đây, trông cậu ta hơi xấu xí, con người tôi không chịu nổi mấy thứ xấu xí. "

Cậu bé có mái tóc nâu là Henry.

Vẻ mặt cô thờ ơ, ra lệnh rất trơn tru cứ như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.

Belch: "Chị..."

Cậu muốn phản bác nhưng nhớ tới kế hoạch của mấy người dưới lầu, quyết định trước mắt bản thân phải chịu đựng sự sỉ nhục này trước, "Được."

Belch hằm hằm đi xuống lầu.

Nghĩ đến giọng điệu ra lệnh và kỹ năng uy hiếp điêu luyện của Sydel thậm chí còn khiến cậu cảm thấy hoảng hốt.

Tại sao bà chị nổi tiếng là học sinh ngoan lại trông du côn hơn cả mình thế này?

Cậu nhớ lại những gì mẹ đã nói với cậu về Sydel qua điện thoại.

Phẩm chất đạo đức và học lực xuất sắc, đoan trang tao nhã, xinh đẹp hào phóng.

Mịa nó ngoài từ xinh đẹp ra thì làm gì có từ nào đúng.

Mẹ cậu không lừa cậu đó chứ?

Cuối cùng, mấy cậu bé ngồi xổm trong căn phòng vốn được chuẩn bị sẵn cho Sydel.

Henry có vẻ cáu kỉnh, chửi rủa nhổ nước bọt ra ngoài cửa sổ: "Đcm, khi nào chúng mày mới làm xong?"

Richie cẩn thận lấy ra một hộp đựng sâu từ trong ngăn kéo bàn, nhận được ánh mắt ghét bỏ từ thằng béo Hawks: “Chỉ có mày mới thích làm chuyện ghê tởm như thế này thôi.”

“Vẫn còn nữa,” Richie lẩm bẩm, lấy ra một con rắn nhỏ trong tủ, nhưng con rắn trơn quá nên thằng bé không bắt được để nó trườn đến cắn một phát vào tay, thằng bé hét lên, ném con rắn ra ngoài.

"Mày làm sao vậy?" Belch kinh hãi nhìn qua: " Không phải tao đã bảo chỉ cần bỏ vào mấy thứ kinh tởm thôi là được mà, sao mày bỏ cả rắn vào?”

Richie che tay lại, đau đớn cau mày: "Không sao, con rắn đó không có độc..."

Nó chỉ đau một chút thôi.

Belch: "..."

Richie che bàn tay đang chảy máu của mình định đi băng bó vết thương, Henry cũng định rời đi theo, nó vốn không có ý định ở lại đây, trước khi hai đứa rời đi, Belch đột nhiên do dự gọi chúng lại.

Cậu bé có vẻ căng thẳng: "Cái đó, bọn Julie, không cần mấy cái ảnh khỏa thân nữa đâu..."

"Chỉ cần đuổi cô ta đi là được," Belch chậm rãi nói, "Cô ta... ờm, dù sao thì cô ta cũng là chị gái tao."

Thiếu niên gãi đầu, mặc dù vừa bị Sydel cho ăn quả đắng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng đồng thời Belch cũng nghĩ đến mối quan hệ giữa cô với mẹ cậu, tâm trạng vốn đã rất do dự của cậu lúc này lại bị lung lay.

“Tùy mày,” Henry cười khẩy, trợn mắt, khịt mũi thở ra mấy câu chửi rủa, “Chỉ cần mày chịu được cảnh ở nhà cùng chị gái tốt làm con ngoan vào ngày ban nhạc Low Shoulder biểu diễn là được.”

Belch: "...Cũng không phải là không thể."

Cậu do dự một lúc rồi miễn cưỡng trả lời.

“Mẹ kiếp,” Henry giơ ngón giữa và chửi, “Đồ ngu.”

Sau đó cậu ta kéo Richie đi.

Belch bị bỏ lại, đứng tần ngần xoa xoa đầu mình.

Thực ra, cậu cảm thấy với dáng vẻ gai góc mà cậu đặc biệt quen thuộc của Sydel, có lẽ sẽ không bị thiệt trước bọn Julie đâu.

Sau khi Belch và Hawks dọn dẹp xong căn phòng, lúc cậu dọn hết chăn ga gối đệm đã chuẩn bị cho Sydel qua, cậu nhìn thấy cô gái tóc vàng nằm uể oải trên chiếc ghế bập bênh màu trắng của cậu, hai chân gác lên bàn, nhàn nhã lướt điện thoại.

Belch bận rộn ra ra vào vào, cô cũng chẳng liếc mắt nhìn một cái.

Cậu nhớ tới việc mình vừa bị Henry mắng vì Sydel, cậu tức giận bước tới xem cô đang xem gì mà say mê đến thế.

Sau đó cậu nhìn thấy một trang tin tức với một bức hình minh họa cực kỳ cường điệu.

[Kẻ s/át nh/ân khét tiếng Charles Lee Ray đã bị bắn chếc trên phố Newport vào lúc ba giờ sáng nay... Đồng bọn của hắn vẫn chưa được tìm thấy...]

Hình ảnh kèm theo là một ngôi nhà búp bê gần như bị phá hủy do sét đánh.

Đầu ngón tay của cô gái lướt qua các tin tức mới nhất, cô ngước mắt lên nhìn những tờ thông báo tìm người mất tích màu trắng nằm rải rác ở góc phố ngoài cửa sổ.

Sydel trầm tư nói: “Cuộc sống ở đây thật phong phú.”

Belch: "..." Cậu không hiểu câu nói này có ý gì, nhưng cảm thấy hơi kỳ quái khi thấy một cô gái như Sydel lại thích xem loại tin tức này.

Trước khi rời khỏi căn phòng mà một tiếng trước vẫn còn là của mình, Belch nhìn lại và thấy cô gái vừa lướt xem tin tức xã hội đang mở vali lấy ra một chiếc hộp gỗ vuông vức và một cuốn sổ dày cộp.

Cô ngồi vào bàn và bật đèn lên.

Ngày hôm sau.

Khi Belch rời khỏi biệt thự, cậu nhìn thấy người chị từ trên trời rơi xuống vẫn đang chậm rãi ăn sáng.

Cô vẫn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen đủ rộng để che đi dáng người của mình. Hàng lông mi hơi cụp xuống đổ bóng lên mi mắt dưới. Khi không thể nhìn thấy đôi mắt xanh đó, dáng vẻ cô trông rất ảm đạm.

Belch nghĩ đến hôm nay ở trường, bọn Julie sẽ chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, cậu ngập ngừng dừng bước chân.

"Chị..." Cậu mở miệng, mặt hướng về phía cô gái đang ngồi bên bàn ăn, nói: "Sao chị lại phải nghiêm túc nghe lời mẹ tôi vậy? Cứ tùy tiện đối phó với bà ấy là được. Nếu chị đồng ý rời khỏi thị trấn Derry, tôi còn có thể..."

Còn có thể khiến họ ngừng việc b/ắt n/ạt và b/ạo l/ực.

Nếu không cần thiết, thực ra Belch cũng không định để chị gái có quan hệ máu mủ với mình bị bắt nạt, nhưng cậu thực sự muốn thoát khỏi xiềng xích của mẹ một lần và mãi mãi.

Sydel là một cơ hội tuyệt vời.

Vì vậy cậu do dự, sau khi nói xong mà cô gái vẫn tỏ ra như không hề biết gì tiếp tục ăn sáng, có vẻ hoàn toàn không để ý đến cậu, cậu ra khỏi biệt thự mà không nói thêm điều gì nữa.

Dù sao thì cũng không có vấn đề gì lớn đâu, chỉ dọa cô ta một chút mà thôi.

Belch buồn bã nghĩ.

***

Trên con phố rộng, sắc trời buổi sớm dần sáng rõ.

Người phụ nữ mặc đồng phục đang ngáp dài vội vã chạy về nhà, sắc mặt cô ấy trông mệt mỏi nhưng không giấu được sự phấn khích.

Cô ấy đang ôm một hộp đồ chơi rất lớn.

Nhưng có lẽ vì đi quá nhanh, khi đến gần cửa nhà, cô ấy không cẩn thận trượt ngã, trùm chìa khóa trong tay và hộp đồ chơi đều văng ra xa.

Người phụ nữ rít lên đau đớn, khó khăn đứng dậy, chậm rãi phủi bụi trên đầu gối, ngước lên nhìn thấy một cô gái đang đứng trước hộp đồ chơi của mình.

Nói chính xác thì là con búp bê trong hộp rơi ra trượt đến chân cô gái.

Cô đứng trước cửa căn biệt thự duy nhất trên con phố này, cúi đầu nhìn chằm chằm vào con búp bê đó. Ban đầu người phụ nữ tên Karen nghĩ rằng cô ấy sẽ giúp mình nhặt nó lên, nhưng cô gái cao gầy chỉ im lặng nhìn con búp bê một lúc, hai tay vẫn đút trong túi áo, thờ ơ lùi lại một bước.

Sau khi Karen nhặt chìa khóa, cô ấy lảo đảo tiến về phía con búp bê.

Thái độ thờ ơ của cô gái khiến cô ấy có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, Karen nhanh chóng tự an ủi mình, vừa nhìn là biết cô ấy có vẻ là một tiểu thư nhà giàu, có quan hệ thân thiết với những người như Belch. Việc những người như vậy tỏ lạnh lùng là điều bình thường.

Cô ấy cứng ngắc đi đến chỗ cô gái, cúi xuống nhặt hộp đồ chơi chứa con búp bê rất to lên, đột nhiên nghe thấy cô gái nói, giọng lạnh lùng trong trẻo.

"Cái này là cái gì?"

Karen nhặt món đồ chơi lên, ngẩng đầu thì phát hiện cô gái đội mũ trùm đầu màu đen có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt xanh lấp lánh lạnh lẹo, như thể đang nhìn một vật chếc mà nhìn chằm chằm con búp bê trong lòng cô ấy một cách vô cảm.

Karen không biết vì sao có chút bất an, cô ấy ôm búp bê vào trong lòng, cố gắng nở nụ cười hiền lành: “Đây là quà sinh nhật tôi mua cho con trai tôi, thằng bé đã muốn nó từ lâu rồi.”

"Thẩm mỹ của con trai cô thực sự độc đáo."

Karen có chút không vui, cau mày nói: "Đây là búp bê biết nói gần đây rất được trẻ em ưa chuộng, cháu mở bất kỳ kênh truyền hình nào cũng có thể nhìn thấy quảng cáo về nó."

Trông thấy cô gái tóc vàng mắt xanh nhìn xuống dưới, biểu cảm trên khuôn mặt trắng như tuyết vẫn không thay đổi, dường như đang nghe Karen nói chuyện, lại như đang thất thần. Karen đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười khi nghiêm túc phổ cập thông tin cho người ta. Cô ấy hơi tức giận ôm con búp bê quay người đi nhanh, trở về trước cửa nhà mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi