BÍ KÍP SINH TỒN TRONG THẾ GIỚI "TRUYỆN LẠ KHẮP NƠI"

“Mày định làm gì?” Chucky kinh hãi trừng mắt, mặc dù qua đôi mắt nhựa của nó cũng không thể nhìn thấy rõ sự thay đổi cảm xúc.

Con búp bê to lớn dài hơn một mét lại bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, cố gắng cách xa Sydel.

Nhưng một đầu của sợi dây thừng đang trói nó đã được buộc chặt vào một góc của chiếc tủ sách nặng trịch.

Dù có lăn lộn thế nào, Chucky cũng không thể lăn xa được. Nó nằm thở hổn hển, chán nản nhìn Sydel: “Được rồi, nói cho tao biết mục đích của mày đi. Tao có thể giúp mày xử lý tên hề ch/ết ti/ệt đó, mày nghĩ sao? Tao nghĩ đây là một đề nghị không tệ..."

Cô gái tóc vàng ngồi xổm bên cạnh nó, có vẻ hứng thú gật đầu: "Đề nghị này đúng là không tệ."

“Nhưng bây giờ tôi cảm thấy tò mò hơn về một việc khác-“

Cô chậm rãi nói, ánh sáng bạc của chiếc kéo phản chiếu trong đôi mắt xanh của cô.

Trước khi cởi trói cho Chucky, Sydel không quên dùng bông gòn bịt cái miệng nhỏ bẩn thỉu của nó lại.

Sức mạnh của Chucky không phải là thứ mà cơ thể của một con búp bê cỡ này có thể sở hữu, mà gần bằng sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.

Sydel phải thận trọng hơn khi cô phát hiện ra điều này trong lúc nó phản kháng.

Cô suy nghĩ một lúc, trước tiên cởi trói một phần, cho kéo vào c/ắt đ/ứt một cái chân của Chucky. ‘Cạch’

Chucky: "!!!"

Nếu không phải vì mồm bị nhét bông gòn thì chắc nó đã chửi bới ầm ĩ rồi.

Sau khi Sydel c/ắt đ/ứt chân tay xong, mới cởi hết dây trói trên người Chucky.

Cô nhìn tứ chi bằng nhựa bị đứt rời vẫn còn đang chảy m/áu, cảm thấy kinh tởm đá chúng ra xa, đeo găng tay cao su đã chuẩn bị sẵn vào, cởi chiếc áo len xanh đỏ trên người Chucky, ấn cơ thể bằng nhựa trơn nhẵn của nó xuống, hỏi vô cùng lịch sự: "Tôi có thể bắt đầu từ đây được không?"

Chucky ú ớ hai tiếng, Sydel không nghe rõ nó đang nói gì nên vui vẻ coi như nó đã đồng ý.

Phần này là ngực, nếu là cơ thể con người thì có thể nghe thấy nhịp tim.

Nhưng điều kỳ lạ là Sydel cũng cảm nhận được nhịp tim trên người con búp bê này. Tuy nhịp tim vô cùng yếu và tần suất đập cũng rất kỳ lạ.

Cô nhớ lại tối qua khi cô v/ặn đầu Chucky, nó vẫn chưa bị chảy m/áu khi tứ chi bị đ/ứt lìa như thế này.

Sydel nhận thấy lúc này Chucky đang rất tức giận, nhưng có vẻ không quá hoảng loạn.

Cô nhìn xuống, suy nghĩ một lúc, xác định vị trí rồi dùng kéo cắt ra. Thân thể bằng nhựa nhưng lại mang đến cảm giác như da người, khiến Sydel có ảo giác mình đang m/ổ x/ẻ một x/ác ch/ết.

Chiếc kéo bạc c/ắt m/ở phần ngực nhựa màu hồng của con búp bê, một ít m/áu chảy ra, lượng máu không lớn, Sydel cũng không quan tâm đến việc cầm m/áu.

Cảm giác thân thể cụt tay chân đang bị ấn xuống dưới bàn tay của mình khẽ run lên, Sydel dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, có thể hơi đau một chút, nhưng không sao đâu, anh chịu đựng một chút là sẽ ổn thôi."

Suy cho cùng chếc rồi thì sẽ không cảm thấy đau nữa.

Sau khi m/ổ b/ụng Chucky, Sydel nhìn cấu tạo bên trong cơ thể nó, không khỏi hít một hơi.

"Thật thần kỳ-"

Cô thở dài thán phục rồi đưa chiếc kéo vào sâu một chút, thăm dò chọc vào những cơ quan nội tạng nhỏ bé ấy.

Chucky cố gắng hồi lâu cuối cùng cũng nhổ được cục bông gòn mắc kẹt trong miệng ra.

Nó đau đớn kêu lên, giọng nói run rẩy, tựa như vô cùng yếu ớt: "Làm ơn, thả tao ra, xin mày..."

“Tôi chỉ muốn làm bạn với anh thôi,” Sydel nghiêng đầu, ánh mắt trong veo, vẻ mặt ngây thơ: “Anh không thích cách kết bạn của tôi à?”

Chucky: "..."

Mịa ai lại kết bạn bằng cách m/ổ b/ụng người ta bao giờ?!

Nhưng bây giờ nó không dám, cũng không còn sức lực chửi bới, chỉ có thể yếu ớt cầu xin: "Xin mày...."

“Xem ra anh không thích cách này,” Sydel thở dài, “Thật trùng hợp, tôi cũng không thích cách kết bạn của anh.”

Ai lại thích một con búp bê chứa li/nh h/ồn của một kẻ s/át nh/ân lẻn vào nhà họ vào lúc nửa đêm cơ chứ?

Chucky hiểu ý, vội vàng nói: "Tao xin lỗi, tao không nên nghĩ rằng mày đã ngủ rồi lẻn vào..."

"Tao có thể làm rất nhiều việc cho mày, giúp mày giếc người,và cả đối phó với tên hề kia nữa, xin mày giữ tao lại đi, làm ơn..."

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng thở rất nhẹ.

Sydel: "..."

Cô không nhịn được, chán ghét nhìn về phía cửa.

Giờ còn chưa học được cách nghe lén mà không bị phát hiện, thằng em trai này đúng là quá ngu ngốc.

Cô phớt lờ chuyển động bên ngoài cửa, tò mò nhìn cấu trúc bên trong ngực Chucky giống như cơ thể người, chiếc kéo bạc tiếp tục cắt xuống phía dưới.

“Chờ đã!” Cuối cùng Chucky cũng cảm thấy lo lắng. Khi chiếc kéo sắp chạm vào trái tim, nó hét lên bằng tất cả sức lực: “Tao có thể nói cho mày Thuật chuyển hồn, có nó, mày có thể chuyển linh hồn của mày vào cơ thể của người khác.”

"Đêm nay tao vốn muốn hoán đổi thân thể với thằng bé kia, tao không định làm gì mày đâu, chỉ cần dùng Thuật chuyển hồn, mày có thể trường sinh bất lão.”

"Nếu mày giếc tao, mày sẽ không nhận được gì cả.”

Sydel cười khẩy.

Khuôn mặt của Chucky nhăn nhó, đột nhiên nó có linh cảm chẳng lành.

"Vậy -" Cô thò tay vào, giật mạnh trái tim màu đỏ sậm đang đập trong lồng ngực nó ra, "Là thứ này phải không?"

Chucky kinh hãi hét lên: "Chờ đã..."

Trước khi nó kịp nói xong, Sydel đã lạnh lùng bóp nát trái tim ấy.

Nước ép đặc quánh chảy tràn trong tay cô, vài giọt m/áu bắn tung tóe dưới mí mắt, Sydel nhìn xuống, ghét bỏ ném miếng th/ịt n/át vào thùng rác.

Sau khi trái/ tim bị nghiền nát, cơ thể của con búp bê tóc vàng rung lên dữ dội, ngay cả tứ chi bị ném sang một bên cũng bắt đầu vặn vẹo và run rẩy, nhưng chỉ co giật bò được hai ba giây rồi cũng bất động.

Cô chưa tháo găng tay, quay người ra mở cửa, vừa cúi đầu thì nhìn thấy cậu bé tóc bạch kim che miệng ngồi xổm ở góc tường, hình như vẫn còn đang run rẩy.

Sydel nhướng mày liếc nhìn cậu, bình tĩnh ra lệnh: "Vào giúp tôi dọn phòng."

Tim Belch đập thình thịch.

Ngày này... cuối cùng cũng đã đến rồi sao?

Cậu nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa nghe, tâm như tro tàn, tuyệt vọng đứng dậy đi theo chị gái vào phòng.

Belch hít một hơi thật sâu, đã chuẩn bị tinh thần để chứng kiến hiện trường vụ án giếc người đẫm m/áu.

Tay cậu hơi run, thậm chí cậu còn bắt đầu suy nghĩ chi tiết các bước sau khi xử lý th/i th/ể cho Sydel.

Sau đó, cậu ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn lên và thấy một... con búp bê bị ph/anh th/ây.

Belch: "...?"

Tâm trạng thăng trầm, phấn khích hơn cả chơi tàu lượn siêu tốc. Lúc này Belch chỉ cảm thấy mình đột ngột xuyên từ hiện trường án /mạng sang kênh dành cho trẻ em.

Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, tạm thời mất khả năng suy nghĩ.

Cho đến khi Sydel đá cậu một phát, sốt ruột ra lệnh: "Đi lau sạch máu đi."

Sydel quay trở lại bên cơ thể của Chucky, giơ cái đầu nhựa mềm của nó lên, ấn xung quanh, dùng kéo cắt một khe hở rồi từ từ chọc vào bên trong.

Nếu muốn m/ở s/ọ của người thì sẽ cần những thiết bị phức tạp hơn.

Nhưng đầu của Chucky chỉ được làm bằng chất liệu nhựa mềm nên Sydel có thể dễ dàng cắt mở, giống như m/ổ b/ụng nó vậy.

Belch bị đá, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nghi hoặc tiến về phía trước hai bước, mới nhìn rõ hình dáng của con búp bê.

Đó là con búp bê bị Sydel v/ặt đầu trước đó và rất nổi tiếng gần đây.

Quanh cổ con búp bê còn có một vòng chỉ đỏ, có lẽ là đồ chơi của đứa trẻ kia, giờ đã bị phân thành từng mảnh.

Belch đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng trào một nỗi bi phẫn.

Cậu đã tự nghĩ ra một cốt truyện hoàn chỉnh.

Là một kẻ bắt nạt, Sydel luôn kiêu ngạo và độc đoán, không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

Nhưng rốt cuộc kẻ bắt nạt này chỉ là một cô gái 18 tuổi, cô vẫn còn giữ lại một phần trái tim ngây thơ hồn nhiên cuối cùng, sau khi nhìn thấy con búp bê trong chương trình thiếu nhi thì vô cùng yêu thích, chẳng qua vì hình tượng của bản thân mà không thể mua về chơi.

Trong lúc khao khát tột cùng, một đứa trẻ đã khoe đồ chơi búp bê của mình với cô, vì vậy Sydel thẹn quá hóa giận không chỉ v/ặt đầu con búp bê trước mặt đứa trẻ, mà sau đó còn lấy trộm con búp bê đó, vì yêu sinh hận nên đã ph/anh th/ây nó.

Nhưng đứa trẻ ấy...Nó có tội tình gì?

Belch thực sự đã vạch ra cốt truyện hợp lý, nhưng khi tập trung lại vào vết m/áu trên sàn, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cậu bước thêm vài bước, kinh hãi thấy bên trong con búp bê thực sự chứa đầy đủ các cơ quan nội tạng chỉ có thể tìm thấy trên cơ thể con người.

Sydel cúi xuống phía sau con búp bê, sau khi r/ạch đầu Chucky, cô mới phát hiện ra——

Trong cái đầu này không có thứ giống như não người, nói cách khác, Chucky không có não.

Sydel: "..."

Cô cầm cái đầu trống rỗng, suy nghĩ một lúc.

Lúc đầu, Sydel định xem liệu trong cái đầu này có cấu trúc nào kiểu như mô não người hay không, rồi sẽ tiện tay phá luôn, nhưng giờ xem ra, Chucky không có mấy thứ như não.

Cô đặt cái đầu xuống, m/óc nội /tạng của Chucky ra, hiện trường không quá m/áu me, chỉ là khá kinh tởm.

Sydel vô cảm lấy những cơ quan nội/ tạng nhỏ đó ra, có vẻ chúng vẫn chưa phát triển hết, linh hồn của Chucky vẫn chưa hòa nhập hoàn toàn với con búp bê. Sydel thành thạo nhón tay lấy chúng ra, lạnh lùng ném hết vào thùng rác, để chúng nằm ngổn ngang cùng với trái tim đã nát bét kia.

Belch trợn mắt há mồm đứng bên cạnh.

Nhưng thấy Sydel đang tập trung xử lý những thứ đó, cậu nuốt nước bọt, khôn ngoan không bước tới hỏi mà quay người tìm cây lau nhà và một miếng giẻ rồi siêng năng lau vết m/áu trên sàn nhà.

Cậu vừa lau vừa suy nghĩ.

Rõ ràng trong kỳ nghỉ hè này, cậu không làm gì cả, nhưng ngày nào cũng gặp chuyện chấn động tâm can. Rốt cuộc là tại sao?

Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Sydel cố tình lấy hết nội /tạng của Chucky, ném th/i th/ể và tay chân của nó vào lò sưởi ở tầng một. Ngọn lửa kêu vo vo, bùng cháy dữ dội nuốt chửng th/ân th/ể con búp bê đã từng chứa l/inh h/ồn của một tên cuồng s/át.

Cô đứng trước lò sưởi, thờ ơ nhìn toàn bộ quá trình.

Belch đã dọn dẹp xong căn phòng, cũng xuống tầng một, rụt rè đứng cạnh Sydel, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Sydel thoáng liếc nhìn cậu: "Cậu đã nghe được những gì rồi?"

Belch lẩm bẩm: "...Cũng không có gì."

Không thể nói ra việc cậu nghe không rõ cuộc trò chuyện mà dẫn đến lầm tưởng cuối cùng đồng bọn giếc người của chị cậu đã tìm đến, và lại bị cô xử lý.

Cậu chỉ có thể nhỏ giọng bổ sung một câu: “Phòng có cách âm, nhưng tiếng chị chửi bới ở bên đó quá lớn.”

Mặc dù vậy, một con búp bê có m/áu th/ịt giống như con người...hình như còn tệ hơn cả một kẻ s/át nh/ân.

Sydel: "..."

Lúc này Belch hơi choáng váng, nhưng có lẽ vì trước đó đã từng gặp phải tên hề nên cậu không hỏi bất kỳ câu hỏi nào mà chỉ im lặng đi theo Sydel.

Sydel nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong lò sưởi, cô hài lòng đứng thêm một lúc, tận mắt chứng kiến những món đồ nhựa trong ngọn lửa nhanh chóng quăn lai, khô đi và cháy đen.

Sau đó cô mới quay lại tầng hai, nhấc túi rác đựng những cơ quan nhỏ lên. Mùi m/áu tanh thoang thoảng tỏa ra từ chiếc túi màu đen, Sydel chợt có một ảo giác.

Trông cô giống như một tên bi/ến th/ái đang hủy/ thi diệt /tích sau khi giếc người xong.

Quên đi, chuyện này không quan trọng.

Cô bước vào nhà vệ sinh, Belch theo sát phía sau cô.

Sydel: "..."

Nhận thấy vẻ khó hiểu trong mắt Sydel, Belch tỏ ra buồn bã, thì thầm: "Em không dám ở bên ngoài một mình."

Sydel: "..." Cô lười chẳng muốn nói gì nữa, đứng trước gương cởi đôi găng tay dính máu, sau khi rửa sạch tay bằng nước rửa tay, vén mái tóc vàng ra sau tai, buộc lại, giật chiếc khuyên bạc phong cách punk ở một bên tai xuống.

Belch đứng bên cạnh nhìn, đau đớn hít một hơi.

Sau đó cậu thấy...

Sydel thản nhiên ném chiếc khuyên tai cô mua trước khi đến Derry để tạo hình nhân vật xấu xa vào bồn rửa.

Cô buộc tóc và vén tóc mái lên, để lộ khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương.

Sydel vừa búi tóc vừa lơ đãng hỏi Belch: "Những đứa trẻ đó nói——"

“Nơi ở của chú hề ở chỗ nào?”

“Chúng nói tên đó ở trong một cái giếng ở ngôi nhà bỏ hoang trên phố Newport,” Belch nói.

Cậu nhìn động tác của Sydel, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

"Chị," Belch thì thầm xác nhận, “Chị sẽ không đi..."

Đi chiến đấu với tên hề đó chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi