BÍ KÍP SINH TỒN TRONG THẾ GIỚI "TRUYỆN LẠ KHẮP NƠI"

Nhưng khi anh ta nhìn Sydel, cảm xúc trong đôi mắt của anh ta thay đổi liên tục, cuối cùng từ từ thả ngón tay ra khỏi báng s/úng, mỉm cười nịnh nọt: “Tôi không có ý gì khác, em trai cô mất tích, tôi rất đồng cảm...”

“Nhưng tôi còn phải về nhà. Không thể vì Belch——”

Mạo hiểm tính mạng tiếp tục ở lại đây được.

Mặc dù Charlie không nói toạc ra nhưng anh ta biết Sydel có thể hiểu được.

Khuôn mặt cô gái ẩn dưới vành mũ áo mưa đen tái nhợt. Cô hơi nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt trong vắt ngây thơ.

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?"

Cô mỉm cười nói, tay phải cầm s/úng vẫn chĩa thẳng vào Charlie, thản nhiên nói: "Anh có thể rời khỏi đây."

Còn sau khi rời khỏi đây anh ta có thể đi được bao xa không phải việc của cô.

Charlie: "..." Vậy mịa nó cô bỏ s/úng xuống đi.

Đây nào có giống như thả người? Chỉ sợ nếu anh ta dám động đậy dù chỉ một chút thì ngay lập tức sẽ bị b/ắn thành cái sàng mất.

Charlie không muốn ở lại thị trấn kỳ dị này chút nào. Anh ta nghiến răng nghiến lợi, vừa đối mặt với ánh mắt của Sydel, vừa chậm rãi di chuyển vào trong tiệm sửa chữa, nhanh chóng lục lọi hộp dụng cụ và các bộ thiết bị trên tường.

Sydel nhìn chằm chằm hành động của anh ta, không hề bị đả động, cười khúc khích như đang quan sát một con khỉ: "Anh đã tìm được thứ mình muốn chưa?"

Charlie thẹn quá hóa giận, đưa mắt nhìn qua sợi dây curoa quanh eo Sydel.

Ngón tay của người đàn ông lại di chuyển trên khóa s/úng, nhưng Sydel đã chiếu đèn pin qua, thoáng thấy động tác nhỏ của anh ta, cô bình thản nói: “Tôi khuyên anh không nên hành động hấp tấp.”

Dù sao cô vẫn đang chĩa s/úng vào Charlie, còn Charlie thậm chí còn chưa rút s/úng ra.

Charlie: "..."

Anh ta nhìn vẻ trêu chọc trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô gái, âm thầm nghiến chặt răng, trong lòng bất giác chửi một câu.

Mịa kiếp đúng là đồ điên.

Nếu không có dây curoa, khả năng cao là hôm nay sẽ không có ai có thể rời đi.

Khi Colm bỏ đi, ông ta đã mang theo chìa khóa, giờ không thể lái chiếc xe tải đó được, nhưng đi bộ từ đây về khách sạn cũng mất vài giờ.

Xe của họ đều bị hỏng rồi, lại không có dây curoa thì ngoài khách sạn ra, họ chỉ có thể ở lại thị trấn nhỏ này.

Nghĩ đến những bức tượng sáp rùng rợn trong thị trấn, sự biến mất đột ngột của Colm và người đàn ông bí ẩn vừa xuất hiện bắt cóc Belch, Charlie biết rằng đây chắc chắn không phải là nơi có thể ở lại lâu.

Sớm biết... trong tiệm sửa chữa chỉ có một sợi dây curoa, anh ta sẽ không bao giờ chỉ vì muốn mưu hại Sydel mà cố tình để người đàn ông đó bắt cóc Belch đi.

Lúc này Charlie chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười với ý định xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Anh ta mỉm cười nói: "Tôi sẽ đi tìm Belch ngay bây giờ."

"Sau khi tìm được cậu ta, chúng ta có thể rời khỏi đây, được chứ?"

Sydel điều chỉnh lại biểu cảm, không nói nhiều, cô hơi nâng cằm lên, hất đầu về phía khu dân cư: "Anh đi tìm người ở bên kia, tôi sẽ đi bên còn lại."

Phía mà Sydel định đi đến là các thắng cảnh trong thị trấn, bao gồm trạm xăng, nhà thờ và bảo tàng tượng sáp khổng lồ ở trung tâm thị trấn.

Charlie sửng sốt: "Chúng ta không đi cùng nhau sao? Tách lẻ không phải sẽ nguy hiểm hơn sao..."

Nếu tách ra, làm sao anh ta tìm được cơ hội để âm thầm tấn công Sydel?

Nếu cả hai đều không có vũ khí trong tay, Charlie sẽ không dám hành động hấp tấp. Nhưng hiện tại, anh ta còn có một khẩu s/úng săn nên anh ta đang nghĩ tới việc lén lút giở trò để xử lý Sydel.

Charlie nhận thức rõ sức chiến đấu của Sydel, thực ra anh ta không muốn đối đầu với cô. Nhưng....

Vì việc đó, anh ta buộc phải trừ khử cô gái phiền phức này.

Trong đầu anh ta nảy sinh ý định giếc người, nhưng ánh mắt không để lộ điều gì, anh ta nhìn Sydel với vẻ mặt chân thành.

Bởi vì Sydel đã quá quen thuộc với thủ đoạn này, cô nhìn qua là biết anh ta đang ngụy trang, cũng không có ý định vạch trần, bình tĩnh nói: “Giờ anh không có tư cách thương lượng điều kiện với tôi.”

S/úng và dây curoa đều nằm trong tay cô, nói cách khác, quân bài mặc cả duy nhất của Charlie là giải cứu Belch còn sống trước Sydel.

Belch mới là quân bài có thể dùng để đối phó Sydel.

Charlie không dám công khai lật mặt với Sydel. Anh ta nhanh chóng tính toán kỹ trong đầu, sau khi hiểu rõ ràng, quyết định sẽ đi tìm người trước.

Nếu anh ta có thể tìm thấy.

Charlie không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Tôi sẽ giải cứu Belch càng sớm càng tốt."

Nói xong, Charlie cầm khẩu s/úng săn bước nhanh về phía khu dân cư, bóng dáng của anh ta nhanh chóng biến mất trong cơn mưa.

Sydel vẫn chĩa s/úng vào anh ta cho đến khi bóng dáng người đàn ông hoàn toàn hòa vào những ngôi nhà trong khu dân cư, cô mới từ từ hạ s/úng xuống, lạnh lùng nhìn xung quanh, không có chút hơi người nào.

Không có gì trong khu rừng tối tăm.

Khu rừng này chỉ trồng vài cây thưa thớt. Trong bóng tối, có thể nhất thời không phát hiện được thứ nấp bên trong, nhưng nếu nói là không có thời gian để phản ứng lại thì cũng không có khả năng.

Chắc chắn Charlie đang che giấu điều gì đó.

Sydel biết Charlie có bí mật, nhưng hiện tại không có ai để dùng, nên việc để Charlie giúp tìm người cũng chỉ là biện pháp tạm thời, lấy độc trị độc.

Cô không thể tự mình kiểm tra hết toàn bộ thị trấn một cách nhanh chóng được.

Nhưng cho dù có thêm một Charlie buộc phải giúp đỡ vì sợi dây curoa thì cũng sẽ không thể tìm thấy Belch trong thời gian ngắn.

Bây giờ có hai việc.

Đầu tiên, giải cứu Belch, người bị bắt cóc bởi một người đàn ông lạ mặt có thể là một kẻ s/át nhân.

Thứ hai, trong khi cứu người, phải tìm trong trấn xem có sợi dây curoa nào phù hợp không.

Cuối cùng, còn phải đề phòng việc Charlie tìm được sợi dây curoa phù hợp trong khu dân cư trước, sau đó trực tiếp phản bội cô, khiến cô bị tấn công từ cả hai phía.

Sydel nhanh chóng kiểm tra xong trạm xăng, không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cô quay người định rời đi, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, chân bước loạng choạng.

Sydel dừng bước, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Trận chiến trước đó đã tiêu hao quá nhiều thể lực, Sydel có thể cảm nhận rõ ràng sự yếu ớt của cơ thể mình.

Đầu thì nặng chân thì như đang bước trên mây, tuy rằng chỉ choáng váng trong chốc lát, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi thế này thường có thể phải trả giá bằng mạng sống.

Bây giờ cô phải tỉnh táo.

Sydel mím chặt môi, nhắm mắt lại, nhéo lòng bàn tay đầy m/áu và rít lên đau đớn.

Sau khi từ bên ngoài bước vào nhà thờ, Sydel bước nhẹ hơn. Sảnh cầu nguyện của nhà thờ chật cứng “người”, trong đó có bà lão đang chắp tay, ông chú có vóc dáng gầy gò, người phụ nữ với khuôn mặt buồn bã, cô gái đang mỉm cười...

Ngay cả vị linh mục mặc áo choàng đen trên bục đang cầu nguyện cho người đã khuất.

Chúng là tượng sáp nhưng vô cùng sống động, giống y như người thật.

Dường như một bàn tay khéo léo đã bí mật ban tặng linh hồn cho họ.

Sydel đi qua nhà thờ nhỏ, cũng không thấy có điều gì bất thường.

Chủ yếu là vì từ nhỏ cô đã quen với những điều kỳ lạ.

Khi cô nhìn thấy những bức tượng sáp hình người kỳ dị khiến người ta nảy sinh những ý nghĩ đáng ngại này, không những không thể khiến cô cảm thấy hoảng sợ, ngược lại cô còn cảm thấy chúng khá thân thiện.

Ít nhất thì cũng tốt hơn những kẻ lòng đầy mưu mô bên ngoài kia.

Cô đi một vòng quanh nhà thờ nhưng không tìm được manh mối nào nên không khỏi lo lắng cho Belch.

Cô sợ đến lúc tìm được người thì Belch sẽ trở thành một bức tượng bất động.

Sydel tưởng tượng cảnh tượng đó rồi âm thầm thở dài trong lòng.

Giờ không tìm thấy người, e rằng... chỉ có thể xem liệu Belch có thể thông minh hơn một chút, cầm cự cho đến khi cô tìm thấy hay không?

Sydel xách áo mưa đi vòng quanh giữa những bức tượng sáp hình người, không tìm thấy gì, cô bèn tiến lại gần vị linh mục mặc áo choàng đen trên bục và chạm vào chiếc bàn gỗ đàn hương cao bên cạnh nó.

Cô giơ những ngón tay trắng nhợt lên, sạch sẽ, không có hạt bụi nào.

Hiển nhiên có người thường xuyên đến đây.

Sydel cúi xuống, mò mẫm qua lại trong bóng tối và thành công phát hiện một dấu ấn khắc ở một chân của cái bàn bằng sáp.

"Trudy Sinclair."

Theo lời kể của Colm, bà là một nghệ nhân điêu khắc tượng sáp nổi tiếng, đã sống ở thị trấn hơn chục năm nhưng không ngờ rằng chiếc bàn sáp này cũng do chính bà làm ra.

Cô cố gắng xoay góc bàn, sau một tiếng “cạch” nhẹ, chân bàn dịch chuyển sang một bên, để lộ một cái hỗ đen hướng xuống dưới.

Charlie cầm lấy khẩu s/úng ngắn đi vào khu dân cư được một lúc, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Có nhiều ngôi nhà như vậy, làm sao anh ta có thể biết được Belch bị bắt vào căn nhà nào.

Tuy nhiên, người đàn ông nhanh chóng nghĩ ra cách. Anh ta quyết định đi đến ngôi nhà đầu tiên nơi nhìn thấy “bà lão” không ngừng kéo rèm.

Dù sao căn biệt thự đó vẫn bật đèn, trông có vẻ là có điện, không chừng có thể tìm ra manh mối.

Charlie hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng tìm thấy ngôi nhà.

“Bà lão” vẫn đang ở trên tầng hai, kéo rèm rồi lại đóng rèm...

Liên tục duy trì vòng tuần hoàn ấy, tưởng chừng như nó sẽ đứng mãi ở góc đó.

Charlie ở tầng dưới, gần đến mức anh ta không thể không quan sát một lúc.

"Bà lão" sống động như thật ấy có vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt cứng đờ như đang nhìn người chếc, trông rất u ám. Không hiểu vì lý do gì, sau khi Charlie liếc nhìn tượng sáp thêm vài lần, trong lòng anh ta chợt dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Bức tượng sáp này... Tại sao càng nhìn càng thấy dị, cứ có cảm giác vô cùng bất thường, hình như anh ta đã bỏ qua điều gì đó.

Bức tượng sáp này thực sự đang chuyển động bằng máy móc mà không phải tự cử động sao?

Charlie bị dọa bởi chính suy nghĩ bất chợt của bản thân, anh ta bật cười lắc đầu, vừa mở khóa vừa lơ đãng nhớ lại quá khứ.

Có lẽ anh ta bị bầu không khí kỳ lạ của thị trấn nhỏ này lây nhiễm, nhớ năm đó....

"Tách."

Ổ khóa cửa mở ra không khó, có vẻ vì đã lâu không có người ở nên Charlie có thể dễ dàng mở ra.

Anh ta cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai trong nhà, anh ta mạnh dạn giơ s/úng bước vào. ‘Bà lão’ ở tầng hai nên Charlie cũng giơ s/úng lên tầng hai, trong hàng loạt căn phòng tìm thấy nơi phát ra ánh sáng mờ mờ.

Anh ta cố gắng mở nó ra, và quả nhiên, anh ta vẫn.dễ dàng mở được cửa phòng, căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp, bóng lưng của “bà lão” hiện ra trong góc cửa sổ, bất động.

Không phải “bà lão” đóng mở rèm cửa, mà là một chiếc giá đỡ cơ bên cạnh nó đang kẹp lấy rèm cửa, đung đưa trái phải, đóng rồi lại mở.

Điều này khiến người đi đường hiểu nhầm là “bà lão” đang di chuyển.

Charlie thở phào nhẹ nhõm, anh ta tò mò bước tới, nghĩ về những đêm anh tự tay b/ắn chếc chú mình khi còn nhỏ và chứng kiến cái chếc của vô số người thân trong gia đình.

Không ngờ rằng trước đây nhìn thấy nhiều người chếc như vậy mà bây giờ anh ta lại suýt nữa bị lừa bởi một bức tượng sáp nhỏ bé.

Anh ta thả lỏng người rồi bước tới, có chút tò mò nhìn giá đỡ cơ kia, không để ý nhiều đến nó mà lại nhìn về phía bức tượng sáp của bà lão.

Tuy nhiên, sau khi đứng bên cạnh “bà lão”, không quá hai ba giây, Charlie chợt nhận một điều.

Trên trán anh ta toát mồ hôi lạnh, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, gần như không thể đứng vững, kinh hãi lùi lại hai bước.

Bức tượng sáp này... bức tượng sáp này hóa ra là...

Cuối cùng Charlie đã hiểu tại sao mình luôn cảm thấy ở đây bất thường. Anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy nhiều người chếc, nên ngay khi nhìn thấy rõ “bà lão” này, anh ta đã nhận ra -

Đây không phải là tượng sáp mà là một x/ác chếc được bọc cẩn thận trong sáp!!

Chính vì quá quen thuộc với dáng vẻ của người chếc nên trong lòng anh ta có một cảm giác bất thường kỳ lạ- cảm thấy bà lão trông không giống tượng sáp chút nào.

Bởi vì trên mặt bà ấy có đặc điểm của một x/ác chếc. Nhìn kỹ hơn, Charlie nhanh chóng nhận ra điều đó.

Trong lòng anh ta vô cùng kinh hãi, tuy rằng đã xác nhận, nhưng để đảm bảo suy nghĩ của mình, anh ta vẫn kìm nén cảm giác ghê tởm, tóm lấy cánh tay bà lão.

Xúc cảm nhờn bóng khiến Charlie cảm thấy buồn nôn, nhưng anh ta cau mày cố nhịn, bẻ gãy cánh tay của bà lão mà không cần dùng quá nhiều lực.

"Cạch."

Giống như một chiếc bánh quy giòn bị bẻ thành từng mảnh, dễ dàng tách một phần cơ thể xuống khỏi x/ác bà lão. Phần thịt khô đỏ tươi được bao phủ bởi rất nhiều ấu trùng ruồi, kết cấu mềm và khô.

Charlie không thể chịu đựng được nữa. Anh vừa định ném phần cánh tay xuống thì bất ngờ nhìn thấy ngoài cửa sổ, một người đàn ông từ căn nhà đối diện đi ra.

Trong thị trấn này quả nhiên có người sống.

Charlie vội vàng muốn lùi vào góc chếc, nhưng trong tay anh ta vẫn cầm cánh tay gãy của bà lão, dưới tình huống cấp bách, anh ta đá cái giá đỡ cơ rơi sang một bên, không còn đóng mở rèm cửa nữa.

Người đàn ông cường tráng đi ra từ căn nhà đối diện ngẩng đầu chạm mắt ngay với Charlie bị lộ trong căn phòng có ánh đèn mờ ảo. Vài giây sau, hắn đột nhiên xông đến.

Charlie nhìn rõ mặt hắn cũng nhìn rõ m/áu trên người hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi