BÍ MẬT CỦA CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC


Trong suốt khoảng thời gian Gia Ly không ở bên Tuấn Phong, tung tích về anh cô cũng chẳng thể biết hết, vậy nên cả chặng đường chạy xe hơn ba trăm cây số hai người đều cặn kẽ trao đổi với nhau.

Xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Trần, trời đã khuya, Gia Ly rất muốn vào thăm mẹ, cô lưỡng lự một chút rồi lại thôi.

“Có lẽ mẹ ngủ rồi, mai chúng ta quay lại nhé anh.”
Tuấn Phong xoa đầu cô mỉm cười: “Thảo vẫn ở đây cùng bác Đào, em yên tâm anh đã bố trí cẩn thận rồi.

Mẹ cũng không phải mục tiêu của bọn chúng.”
“Vâng ạ!” Người đàn ông này suy nghĩ rất thấu đáo, nếu như Gia Ly nói cảm ơn anh lại thành ra quá khách sáo.

Cô mỉm cười cầm lấy bàn tay anh áp lên má mình nhỏ giọng nói: “Đi thôi anh!”
Thực ra hai người chỉ là đề phong đám người kia “chó cùng rứt giậu” chứ có lẽ bọn họ cũng đang bận mải chưa chắc đã thoát thân mà chạy sang đây để bắt lại cô.

Mà chính ra, tình huống tại nhà Yod lúc này không khác suy đoán của Tuấn Phong là mấy.

Hoàng Minh vì e dè thế lực của bà Yod mà không dám báo thù cho con trai, điều này khiến Xuân Lan phẫn hận tới đỉnh điểm.

Bà ta đã ép Minh Châu, lúc này đang mang thân phận Gia Ly chuyển nhượng toàn bộ thừa kế sang cho mình thành công nắm quyền cai quản nhà Yod, bỏ độc vào thức ăn của hai người.

Một loại chất độc mới cải tiến, gây tê liệt thần kinh không hề để lại dấu vết.

“Tao đã chờ giây phút này rất lâu rồi!” Xuân Lan cười vang nhìn hai người đang vô lực ngồi phía đối diện.

Ánh mắt Hoàng Minh đỏ lên vô cùng tức giận, ông ra rất muốn mắng chửi nhưng đến thở cũng cảm thấy khó khăn đương nhiên không thể mở miệng.

Xuân Lan chậm rãi đi tới bên cạnh bà Yod: “Loại này còn độc đáo hơn loại mày đã cho con trai tao uống rất nhiều.

Nó có tên là ‘Ác mộng quỷ dữ’.

Khi uống vào, mày sẽ chỉ nhớ tới những nỗi buồn đã từng trải qua, cảm giác đau đớn còn được nhân lên gấp bội.


Rất đáng để thử phải không?”
Bàn tay bà ta bóp mạnh vào hai bên miệng của bà Yod.

Ánh mắt người bị tra tấn lại vô cùng bình thản không hề có một chút kích động, ngược lại càng khiến Xuân Lan điên cuồng.

“Người đàn ông mà mày cướp của tao cũng chẳng thuộc về riêng mày.

Ông ta không chỉ có con với tao, còn có cả với người hầu của mày.

Ha ha ha… chỉ có mỗi mày là không được phép làm mẹ.”
Xuân Lan buông bà Yod ra, nhìn Hoàng Minh bằng ánh mắt chứa đựng nỗi uất hận mà thở dài: “Tôi luôn rất thắc mắc, cũng luôn tự hỏi.

Ông là cái thá gì chứ? Tại sao lại khiến tôi phải khổ sở như vậy? Nếu như không gặp ông, có lẽ cuộc đời tôi không nát đến thế này.”
“Đúng ra phải nói là: Nếu như các người sinh ra đã là những quân bài vô dụng, vậy thì nên tự kết thúc đi, đừng tham lam mà tồn tại để gây họa cho người khác nữa.” Minh Châu cùng bác quản gia bước vào.

Cô ta vênh mặt đắc ý ngồi vào chỗ trống trên ghế sô pha, gác chân lên mặt bàn tay cầm một ống nước lắc lắc: “Xuân Lan, cả nhà các người ai ai cũng được chơi món này, sót lại mỗi mình bà thôi đấy.

Đến đây, tôi giúp bà uống!”
“Con ranh láo toét…” Xuân Lan xoay người muốn vung tay cho cô ta một cái tát thì đã bị cô ta giữ lại.

“Một kẻ như bà lấy đâu ra tư cách mắng tôi?” Minh Châu đứng dậy, khí thế hung ác đè Xuân Lan xuống.

Bà ta giãy dụa kịch liệt liền bị quản gia hỗ trợ giữ lại.

“Người đâu…” Xuân Lan la toáng lên muốn gọi người.

“Lão già mắt híp đã được đi chơi xa rồi, toàn bộ người trong nhà này đều bị bà cho nghỉ, bà quên rồi à!” Minh Châu sảng khoái cười: “Bà dọn chỗ để ung dung làm việc ác, đúng là không ngờ lại giúp tôi phải không?”
Vừa nói Minh Châu vừa hung hăng đánh vào mặt bà ta.

Một lát sau, toàn bộ dung dịch đã được rót vào.


Minh Châu phủi tay đứng lên, Xuân Lan bò dậy, móc họng muốn nôn ra nhưng vô ích.

Cơ thể của bà ta bắt đầu mất đi cảm giác vô lực ngã xuống.

Nhưng Minh Châu chưa kịp vui mừng, tiếng còi hụ của cảnh sát đã vang lên.

“Đứa nào báo cảnh sát?” Cô ta quay sang hỏi quản gia.

“Tôi!” Lúc này bà Yod mới chậm rãi ngồi dậy, trước ánh mắt khiếp sợ của Hoàng Minh và Xuân Lan, bà ta nói với Minh Châu: “Diễn rất đạt, cô yêu nghề đến nỗi quên luôn cả việc bản thân mình chỉ là đồ pha ke.”
“Bà…” Minh Châu sợ hãi lùi lại, cô ta lùi ra đến đâu bác quản gia áp sát tới đấy.

“Bác… sao bác?” Minh Châu đang rất sợ.

Cô ta nhìn hai tay mình vội ném ống nhựa đi chà lau tay vào hai bên người.

“Tôi không làm gì hết.

Cái đó là ông đưa cho tôi!”
Bác quản gia không nói gì, chỉ mỉm cười như một người vô hại.

“Ngạc nhiên chứ, nói chung ấy, trong khi tôi chưa biết kết thúc trò chơi này như thế nào thì cô xuất hiện, rất đúng lúc.

Tội danh giết người bằng chất cấm chính là tử hình.

Đi vui vẻ, không cần cảm ơn!” Bà Yod ung dung nói, ánh mắt giễu cợt nhìn cô ta như nhìn một tên hề lố lăng.

Minh Châu khiếp sợ vội vã chạy vọt ra ngoài, bác quản gia nhận được cái gật đầu của bà Yod liền đuổi theo.


Bọn họ vừa khuất bóng thì cảnh sát cũng đã chạy vào tới phòng khách.

Lúc này tình trạng của Xuân Lan và Hoàng Minh đang rất nguy kịch, so với Quốc Dũng chẳng khác là mấy.

Sau khi hai người được xe cứu thương đưa đi, đội trưởng đội cảnh sát đi tới cúi người chào bà Yod: “Chúng tôi đã nhận được đầy đủ đoạn phim gây án của các nghi can, cảm ơn bà.”
Bà ta gật đầu: “Đây là những vật chứng và bằng chứng phạm tội của những người có liên quan, hy vọng luật pháp xử đúng người đúng tội để những người bị hại như chúng tôi được lấy lại sự công bằng.”
Nghe bà ta nói thế, đội trưởng hơi giật giật khóe môi, nếp nhăn trên trán còn hằn sâu thêm một đường, ông ta cúi thấp người đáp: “Bà Hải La đã dặn dò chúng tôi rồi ạ.”
Thế lực của Hoàng Minh đã sớm vào danh sách bị loại bỏ, nhưng bởi vì được nhà Yod hậu thuẫn nên không ai dám động vào.

Đột nhiên lại nhận được tối hậu thư của bà Yod bọn họ tất nhiên là sẽ hết mình phối hợp rồi.

Thế mới nói, đẹp nhất là đàn bà, độc nhất cũng chính là lòng dạ đàn bà.

Hoàng Minh cả đời ngang ngược, thế mà lại bị hủy trong tay hai người đàn bà này.

“Ừ!” Bà Yod gật đầu xua tay tiễn khách.

Cảnh sát đến cũng nhanh và đi cũng nhanh.

Căn phòng chỉ còn bà Yod, bà ta đang đợi một người nữa.

Mãi lâu sau người đàn bà xinh đẹp kia mới bước vào khẽ chào: “Bà chủ!”
“Làm tốt lắm!” Bà Yod mỉm cười khen ngợi Hải La.

“Tôi chỉ mong bà hãy giữ lời hứa, để cho Gia Ly có một cuộc sống bình an.” Hải La cúi đầu nói.

Bà ấy đã lập lời thề mãi mãi không gặp lại con gái để đổi lấy sự bảo đảm của bà Yod.

Người đàn bà ấy chính là vẫn không chấp nhận được chuyện Hải La có con với Hoàng Minh, tuy rằng bà bị hãm hại cũng khiến cho bà ấy vô cùng khó chịu.

Thế nên mới ích kỷ đưa ra loại giao kèo này.

“Hãy cầu mong bà sống thọ hơn tôi đi, chừng nào tôi chết thì bà mới có cơ hội gặp con gái mình.” Bà Yod nhìn Hải La mỉm cười.

Bà ấy nghe hiểu ý tứ đe dọa của bà Yod, tất nhiên cho dù Hải La có muốn ám toán bà ta cũng không dám.


“Bà chủ sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Vậy à!” Bà Yod thở dài, sự thật là bà ta cũng chỉ cố chấp đưa ra loại yêu cầu như vậy mà thôi.

Vì bà ta thừa biết cơ thể của mình khi bị trúng độc của Xuân Lan, đã không còn trụ được bao lâu nữa rồi.

***
Minh Châu trốn khỏi nhà Yod không chạy được mấy đã bị bác quản gia bắt lại.

“Bác tha cho cháu, cháu sẽ hậu tạ bác!” Minh Châu năn nỉ.

“Cô chủ, chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị của bà Yod sắp xếp cho cô một chỗ làm việc mà thôi, đừng sợ.

Chừng nào cô làm đủ tiền để bù vào các khoản cô đã chi tiêu đi thì cô sẽ được tự do.” Bác quản gia vẫy tay, hai vệ sĩ lập tức đưa cô ta đến phố đèn lồng rất nổi tiếng của thành phố A.

Chỉ một thời gian ngắn, Minh Châu đã chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua nổi tiếng tại đây.

Cô ta cầm đầu hẳn một nhóm chị em chuyên quản lý mấy đứa bé vị thành niên.

Mỗi khi cô ta nghe người ta nhắc đến một nhà ba người Quốc Dũng bị điên loạn thì suy nghĩ muốn trốn chạy cũng chằng còn.

Cả cuộc đời về sau của Minh Châu chắc chắn là tràn đầy náo nhiệt.

***
Gia Ly nhận được tin tức đó đã là một tháng sau.

Khi cô ấy biết bà Yod chính là thủ phạm đứng sau tất cả mọi chuyện cũng không có bất ngờ.

Điều cô vẫn băn khoăn nhất chính là đi tìm mẹ của mình.

Tuấn Phong bị di chứng chất độc không thể có con, sau này hai người nhận làm cha mẹ nuôi của cặp sinh đôi nhà Duy Hoàng - Ngọc Ly.

***
Kết thúc chính chuyện..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi