BÍ MẬT CỦA CÔ VỢ TỔNG GIÁM ĐỐC


Gia Ly nói xong, lại nặng nề hừ một tiếng, giống như đang giận hờn làm nũng trong lòng Tuấn Phong không có ý bước xuống.

Được vợ mình đòi cưng chiều, Tuấn Phong nhất thời dở khóc dở cười.

“Em chắc chứ?”
Gia Ly ậm ừ gật đầu, gương mặt nhỏ vẫn tỏ ra ấm ức.

Tuấn Phong mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô, gương mặt anh tuấn dần dần tới gần, đôi mắt anh thâm thúy như loại ngọc đen thượng hạng đang nhìn chăm chú vào Gia Ly, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Vợ đang muốn kiểm tra sức khỏe của chồng hay sao?”
Gia Ly bị ánh mắt như radar của Tuấn Phong soi tới, trong lòng cô chợt có chút chột dạ.

Nhưng cô vẫn mạnh miệng gân cổ lên nói: “Chẳng nhẽ anh không làm được?”
Người đàn ông có gương mặt đẹp lại cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là làm được.

Nhưng mà có qua có lại, anh không thể làm không công.”
Vừa nói dứt lời, anh đã kéo Gia Ly tới gần rồi hôn lên môi cô.

Gia Ly vô cùng bất ngờ, trợn trắng mắt.

Trái tim bất giác như trống trận đập thình thịch hưng phấn.

Có một cảm xúc rất mãnh liệt dâng trào từ trái tim sau đó lan nhanh ra khắp nơi trong cơ thể, mang theo một loại tín hiệu có tên khát khao.

Tuấn Phong hôn rất bá đạo, cho dù Gia Ly hoảng sợ với cảm xúc của chính mình nên muốn giãy dụa mấy lần, cũng không thể thoát ra được.

Miệng cô ú ớ muốn nói điều gì đó phản đối.


Ngược lại còn khiến cho đối phương nhân cơ hội xông vào, cường thế lách qua hàng răng ngọc, xâm nhập vào khoang miệng thơm tho ngọt ngào.

Hơi thở mát lạnh mang theo hương sen của anh mạnh mẽ phả vào mặt Gia Ly, cùng với sự ham muốn độc chiếm rất mãnh liệt.

Bàn tay trên cơ thể cô bắt đầu theo thói quen du tẩu tới nơi đẫy đà cách một lớp áo xoa nắn.

Gia Ly bị hôn sắp ngạt thở, ngay khi cô không nhịn được muốn đẩy anh ra thì người đàn ông chợt dừng lại.

Đôi tay anh ôm lấy gương mặt của cô, mắt đối mắt.

Gia Ly gấp gáp thở lấy hơi, bàn tay cô đặt trên cơ thể anh, cũng cảm nhận rõ từng thớ cơ hữu lực đang cuộn lên nhẫn nhịn.

Ngay khi nhịp thở của Gia Ly bình ổn lại một ít, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện thì môi và lưỡi đã lại xâm chiếm lần nữa.

Cũng không biết nụ hôn này kéo dài trong bao lâu, Gia Ly mơ màng tiếp nhận, bị trôi theo cảm xúc của anh, bộ não của cô giống như vừa bị đánh rơi, hiện tại đã hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán.

Cho đến phía sau bỗng vang lên tiếng hô khe khẽ.

Gia Ly mới mở bừng mắt, liền nhìn thấy bóng lưng vội vã của chú đầu bếp.

Cô giật mình xấu hổ ôm lấy cổ Tuấn Phong, ánh mắt hoảng hốt nhìn xuống đất.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, tại sao cô lại quên mất mình đang ở đâu chứ?
Bị người ta hôn cho mụ mị cả đầu óc.

Tiếng cười nhẹ của anh chợt vang lên: “Em xấu hổ à?”
“Chúng ta vào nhà đi.” Nói rồi cô tụt xuống khỏi người anh chạy ra phía sau đẩy xe lăn vào nhà.

“Ông, ông chủ, bà chủ, xin, xin xin xin lỗi, tôi không phải cố ý quấy rầy hai người, tôi hâm nóng lại đồ ăn rồi, hai người mau ăn đi rồi nghỉ ngơi.” Ông chú đầu bếp lắp bắp nói.

Ông ta hối hận muốn chết, tự nhiên lại chạy ra phá hư chuyện tốt của ông chủ nhà mình.

Ông ta vừa nói xong liền muốn rời đi.

Sắc mặt của Tuấn Phong cau có, lạnh giọng nói: “Không sao.”
“Không sao thì anh quát to như thế làm gì?” Gia Ly nhịn cười hỏi anh sau đó không chờ nghe đáp án cô đã quay sang chú đầu bếp nói: “Ngày mai chú làm cho cháu mấy món nướng nhé.”
Cô vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài ăn qua loa một chút rồi chạy lên phòng trước.

***
Tuấn Phong ăn tối xong, khi anh lên phòng đã thấy Gia Ly mệt mỏi nằm ngủ từ bao giờ, bánh xe lăn chầm chậm đi tới ben cạnh giường, anh chạm tay vào má cô gái như đang thưởng thức một phiến ngọc hiếm quý giá.

Gia Ly hé mắt nhìn anh, giọng nói ngái ngủ vang lên: “Em buồn ngủ lắm, chỉ muốn ngủ thôi, anh cũng ngủ sớm đi nhé.”
Tuấn Phong nhếch miệng cười: “Em ngủ tiếp đi.”
“Gần đây Vạn An có chút bận...”
“Không sao, em ngủ đi.” Tuấn Phong hôn lên trán cô nhỏ giọng nhắc.

Gia Ly nghe giọng nói ấm áp của anh, lòng lại dâng lên cỗ xúc động.


Bàn tay cô giơ lên chạm vào gương mặt anh thì thầm: “Phong, chúc anh ngủ ngon.”
[Tuấn Phong, Phong Vũ, đều là phong.

Ngay từ đầu cái tên này đã mang hết ẩn ý.] Gia Ly thở dài, mí mắt nặng trịch khép dần lại.

“Cứ thế ngủ sao?” Tuấn Phong mỉm cười hỏi: “Em còn chưa tắm.”
Nghe vậy, Gia Ly cũng chẳng chút nào để ý, cô mơ màng đáp: “Mai em tắm sớm.”
Biết cô mệt mỏi chẳng thể dậy nổi Tuấn Phong cũng từ bỏ ý định gọi người.

Anh đẩy xe vào phòng tắm bên cạnh lấy khăn ra tỉ mỉ lau mặt cho cô, sau lại lấy ra một bộ đồ ngủ muốn thay giúp thì Gia Ly hé mắt phản đối.

“Không cần thay, anh để em ngủ đi.

Không được ngủ em sẽ rất dễ cáu.”
“Ừ.” Tuấn Phong thở dài buông bộ đồ ngủ xuống sau đó đẩy xe sang phía bên kia của giường nhẹ nhàng ra khỏi xe lăn nằm vào bên cạnh cô.

Vòng tay kéo người phụ nữ của mình vào lòng, ánh mắt anh không giấu nổi sự thích thú.

Chính là Gia Ly càng ngày càng thân cận với anh, chiến lược này đúng là xuất sắc.

Đêm dần qua đi, sáng sớm hôm sau khi chuông báo thức vang lên đến lần thứ ba mới có thể gọi được Gia Ly.

Cô chống tay ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, tay bấm vào màn hình điện thoại đưa lên trước mặt hé mắt nhìn giờ tiếp đó lại nhắm lại ngủ tiếp, nhưng chỉ vài giây sau Gia Ly đã mở bừng mắt tỉnh táo nhìn xung quanh.

Mất thêm vài giây nữa để nhận định lại chỗ này.

Có cái gì đó sai sai.

Tuấn Phong không có ở đây.

Đúng lúc này thì điện thoại cô đổ chuông.


Lần này là cuộc gọi của Tuấn Phong.

“Em dậy chưa?”
“Chưa, là ma ngủ bắt máy đấy.”
Người đàn ông mỉm cười: “Anh có chút việc vắng nhà mấy hôm, anh xin lỗi vì không muốn đánh thức em nên anh đi sớm rồi.

Mấy hôm anh không ở nhà em có thể về nhà họ Trần ít bữa, khi nào anh trở lại sẽ tới đón em.”
“Anh đi lâu không?”
“Tầm một tuần gì đó!” Tuấn Phong nhìn chiếc xe quân đội trước mặt khẽ thở dài.

“Xa không?”
“Đã nhớ anh rồi à? Anh sẽ sớm về.”
“Vâng.”
“Anh cũng nhớ em!”
Gia Ly bần thần ngồi nhìn màn hình điện thoại đã tối thui.

Cô đang nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi, đáy lòng liền cảm thấy bồn chồn không yên.

Tuấn Phong lên xe, đóng cửa lại, chiếc xe quân đội lập tức khởi động rồi chạy về phía biên giới.

Nhiệm vụ lần này của Bella chính là truy đuổi theo dấu vết của kẻ thủ ác.

Gã ta đang theo lối vượt biên trái phép chạy sang lãnh thổ của mước láng giềng.

Người ngồi trên xe không nói chuyện, Cả chặng dường dài chỉ có thở dài và thở dài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi