BÍ MẬT HAI DÒNG HỌ


Giải quyết mọi chuyện êm xuôi, trời cũng đã sang chiều.

Cậu Phúc liếc mắt một lượt nhìn xem xung quanh có chuyện gì bản thân đã bỏ lỡ.

Nhưng có vẻ hết thảy đều đã được cậu Hai chuẩn bị tươm tất.

Ngoại trừ bộ hỷ phục không mặc trên người cậu Hai thì xét độ nhiệt tình mọi người còn lầm tưởng hôm nay mới là ngày vui của cậu.
"Thằng Chuyên! Mày mang thêm rượu đến đây cho cậu! Hôm nay phải uống say mọi người mới được về."
Cậu Hai cầm cốc rượu lớn một hơi uống cạn, ung dung đến bên ông Phan thì thầm chỉ trỏ vài câu lại nhanh chóng quay ra bàn tiệc.
Trong nhà họ Chu này, mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đều là một tay cậu Hai sắp xếp.

Ngày trước, khi cậu Cả còn khoẻ mạnh thì mọi việc phần lớn đều chia đôi xẻ bảy cùng nhau gánh vác, nhưng từ ngày cậu ấy bị bệnh một trận liệt giường cộng thêm bà Cả không cho thầy lang cứu chữa thì mọi chuyện đã khác.

Cậu Cả sau khi tỉnh lại lúc nào cũng trong dáng vẻ ngây ngây ngô ngô, không nói không rằng, đôi khi còn làm hại bản thân khiến cậu Hai không có thời gian rời mắt.

Việc lấy vợ cho cậu Cả, mọi người đều không hy vọng có thể nối dõi tông đường, chỉ mong cậu có người sớm tối bên cạnh chăm sóc.
Cậu Phúc mang một chén rượu, bước tới bên cậu Cả đang ngồi, kính cẩn:
"Tôi mong cậu sau này có thể nhanh chóng khỏi bệnh, sớm ngày cười nói với tất cả.

Mong cậu vợ đẹp con khôn, sớm ngày hưởng phúc!"
Cậu Cả ngồi im không cử động, khoé miệng có chút co giật.

Thấy vậy cậu Hai chạy vội lại, kéo cậu Phúc về đằng sau:
"Tao bảo mày bao nhiêu lần rồi? Tránh xa anh Dương, càng xa càng tốt.

Tốt nhất đừng để mùi hôi thối trong đám thuốc tên lang băm làm ảnh hưởng tới anh ấy!"
Cậu Phúc nghe thấy vậy cũng chẳng buồn đứng thêm, trực tiếp xoay người rời đi.

Trong ánh chiều mơ màng, một ánh mắt dõi theo cậu từng bước ngập ngừng không nói lên lời.
Đêm buông xuống, gian nhà cậu Phúc hoàn toàn khác biệt với thế giới phồn vinh ngoài kia: yên lặng, không ánh sáng, không hương thơm, lộng gió trời ngào ngạt hương thuốc bắc đượm mùi đất.
Thằng Khuyết mang theo một túi đồ ăn lớn chạy thẳng vào gian cậu Phúc đang ngồi:
"Để con thắp đèn cho cậu đọc sách!"

"Không cần! Mày cứ ăn đi, mấy khi nhà bếp rảnh rang mà phân phát cho biệt này số thức ăn kia."
Thằng Khuyết nghe thấy vậy chỉ tít mắt lên cười lớn.

Đúng là mang danh cậu trong nhà họ Chu nhưng ngoại trừ những khi ông ở đây thì ít khi gian cậu Phúc được chuẩn bị nhiều thức ăn như thế.
Thằng Khuyết vừa nhồm nhoàm thức ăn trong miệng vừa nói:
"Lúc con đi qua gian sảnh chính có thấy con Mai đưa mợ Thi về sảnh phụ sau hậu viên, ở gần đoạn vườn bạch đàn đấy."
"Là cái gian nhỏ cách nhà bếp một gian sao?"
"Đúng đấy cậu! Ngày trước làm phòng chứa củi nhưng từ khi bà Hai sinh non, ông Phan nói phòng đấy hợp quỷ nên đã tháo ra dựng lại thành gian nhà khang trang, bùa yểm khắp tường."
Cậu Phúc vừa nghe thấy vậy đã toát hết mồ hôi hột.

Cái gian nhà hợp quỷ như thế không phải nên phá bỏ hoàn toàn sao? Sao lại đưa mợ mới về ở trong đó?
Thấy sắc mặt cậu Phúc đang đăm chiêu, thằng Khuyết mới lên tiếng:
"Cậu đừng suy nghĩ nữa.

Ở đâu chẳng là ở! Hơn nữa đã có ai ở đây nổi một tuần đâu! Chưa biết chừng sáng mai khi cậu dậy đã thấy ông Phan làm phép rồi!"
"Phủi cái miệng mày!"
Cậu Phúc quát lên một tiếng nhưng trong lòng đúng là đang lo lắng vô cùng.

Cái chuyện thằng Khuyết nhắc đến là hoàn toàn đúng sự thật, nhưng lý do nào đó làm cậu Phúc thêm bất an mà đứng dậy.

Cậu cầm theo ngọn đèn dầu hiu hắt trong tay, nhanh chóng rời khỏi gian nhà, một mạch đi thẳng.
Không gian yên tĩnh đến lặng người.

Cậu Phúc cầm ngọn đèn dầu từng bước tiến về phía trước trong bóng đêm vắng lặng.

Hôm nay trời không trăng chỉ để lại vài ngôi sao heo hút cô quạnh.

Ánh sao lấp lánh mập mờ không thể chiếu sáng nổi bản thân cũng không thể chiếu tới tấm thân mệt nhoài của cậu.
Tiếng bước chân sột soạt, tiếng quần nhung lả lướt phập phập theo từng tiếng gió thổi.

Bóng chân theo lưng ngày lúc càng gần, càng gần mang hơi lạnh lẽo.


Cậu Phúc dừng lại, toàn thân run rẩy không dám nhìn về đằng sau, chiếc đèn dầu bập bùng chỏng chơ lăn lóc ngay góc tường còn chủ nhân cắm đầu chạy biệt tăm.

Tiếng bước chân của cậu, tiếng vọng theo sau, cả tiếng gió nhón chân chạy đều từng bước.
Mồ hôi lạnh toát ướt đẫm sống lưng, cậu dừng lại ngay bên bậc cửa phòng hớt hải:
"Mợ Thi! Mợ xem hộ tôi với!"
Cánh cửa phòng mở toang, cậu Phúc lao nhanh đứng ngay ngoài cửa.

m thanh bước chân cũng dừng lại không còn vội vã chạy theo.

Cậu chẳng dám quay mặt nhìn lại, vuốt vuốt mồ hôi trên trán chỉ tay về sau.
Mợ Thi trong dáng áo bà ba ngay ngắn bước tới ngay trước mặt, nhìn về phía sau.

Ánh mắt cười vừa nhìn thấy đã lập tức mặt biến sắc lạnh tanh:
"Cút đi!"
Bây giờ cậu Phúc mới dám quay lại nhìn theo.

Là thằng nhỏ bám cổ Khuyết.

Nó hôm nay không theo thằng Khuyết mà chạy lại bên cậu Phúc làm cậu cả thân xanh mật.
"Nó chạy theo tôi cả quãng đương! Tôi biết chị có mắt âm dương, nên nhờ chị nói chuyện với nó, bảo nó đừng theo tôi nữa! Tôi sợ!"
Mợ Thi chẳng nói chẳng rằng dắt theo cậu bước vào trong nhà.

Tiếng bước chân vang đến từ đằng sau ngập ngừng ngay cạnh bậc cửa không vào.

Mợ Thi cầm bát gạo trắng, cắm nên nén nhang đượm mùi, đặt ngay dưới chân thằng nhỏ:
"Mày sống khôn chết thiêng hưởng chút hương hoa rồi nhanh chóng đầu thai chuyển kiếp làm người, đừng vất vưởng xung quanh như thế!"
Cậu Phúc bấy giờ ngồi xuống ghế mới liếc mắt lại nhìn nó thêm lần nữa:
"Chị Thi, chị thắp hương cho nó sao?"
Dáng vẻ thằng nhỏ ngay bậc cửa chuyển dần từ trắng bạch sang trắng hồng rồi có chút phần nhẹ nhàng hơn trước.

Nó ngồi xuống ngay cạnh bát gạo, mân mê như đứa trẻ con kháu khỉnh tìm chuyện lạ học hỏi.


Cậu Phúc nhìn sang phần bụng đen ngòm mới quay lại hỏi mợ Thi:
"Mợ hay thấy những chuyện như này sao? Thằng nhỏ kia bụng nó sao vậy?"
Mợ Thi vẫn ngồi chống tay ngay bậc cửa nhìn nó ăn:
"Tôi có mắt âm dương.

Vì chuyện này mà mọi người đều coi tôi như quái nhân.

Lúc đầu tôi cũng không chấp nhận, nhưng mà sau khi hiểu bản thân thực chất chẳng phải tiểu thư cao quý, nên mọi chuyện cứ thế diễn ra theo tự nhiên.

Còn thằng nhỏ này, chắc lúc chết vẫn còn đang trong bụng mẹ.

Có lẽ mẹ con nó vẫn đang quanh quẩn nơi đây!"
Cậu Phúc nghe vậy mà toát mồ hôi hột.
Chuyện gặp ma đã là quá lắm, bây giờ còn gặp ma thường xuyên như mợ Thi thì chắc cậu không biết đã chết tới mấy lần!
"Vậy siêu thoát nó như thế nào? Làm một lần luôn để tôi có thể tịnh tâm thoải mái đi lại.

Tôi mới về đây một ngày đã gặp nó hai lần.

Sau này mà thường xuyên hơn nữa thì nhờ chị gọi thầy giúp tôi!"
Mợ Thi điềm nhiên như không có chuyện gì:
"Không siêu thoát được! Thằng nhỏ này với mẹ nó là oan hồn bị người ta hại, cậu từng nghe đến Thiên Linh Cái chưa? Là dùng đầu phụ nữ đang mang hài tử mà sai khiến âm dương."
"Nhưng có gì giống thằng nhỏ này đâu?"
"Tôi thấy phía sau nó có luồng âm khí lớn, chắc hẳn không lâu nữa thằng nhỏ này cũng theo mẹ mà làm oán linh không thể thoát!"
Thằng nhỏ hưởng hết phần lớn nhang mới yên lòng quay người bỏ đi.

Tiếng bước chân nhón nhón lẩn theo làn gió khuất bên trời.

Mợ Thi cầm theo bát gạo, ném tung toé ra sân, phần hương vất lại trong thùng nước đầy.
"Cậu tới đây về tối như này, không sợ bị dị nghị sao? Dù gì tôi cũng là mợ Cả đấy!"
Cậu Phúc nghe xong mới giật mình đứng lùi về bậc cửa:
"Tôi quên mất, lúc đó sợ quá mới thành ra thế!"
Im lặng một lát, cậu Phúc mới lên tiếng tiếp:
"Gian phòng này của chị trước đây không sạch sẽ.

Ông Phan nói đã dán bùa qua, tôi là lo mợ lạ phòng rồi nghe mấy lời linh tinh mà suy nghĩ."
Mợ Thi rót cốc trà cầm trong tay, từ từ thưởng thức.


Hơi ngọt ngào man mác pha quyện chút chát đắng chạm lên môi mịn màng:
"Trà nhà cậu rất tốt nhưng người nhà cậu không được như thế!"
Cậu Phúc quay lại gian phòng, tiếng ngáy của thằng Khuyết làm cậu không tài nào chìm vào giấc ngủ.

Nhưng rõ ràng, bình thường có bao giờ thằng Khuyết lại ngủ nơi đây đâu? Sao hôm nay tiếng ngáy của nó vang lên rõ ràng tới vậy?
"Khuyết! Mày đừng ngáy nữa cho cậu ngủ!"
Tiếng cậu kêu không làm thằng Khuyết dừng lại.

Nó vẫn vang lên đều đều bên tai.

Là tiếng nó ngáy hay tiếng gió thổi mà có thể lớn tới vậy?
"Khuyết! Mày lại đang chạy lung tung sao?"
Tiếng bước chân vọng lại bên sàn không bóng dáng người.

Tiếng gió hét lên từng cơn, tiếng xào xạc của muôn trùng bóng bạch đàn lớn va đạp vào nhau gõ từng tiếng trên mái nhà.

Tiếng bước chân cũng theo đó mà di chuyển, là tiếng bước vội, tiếng chạy thống thiết.

Nhưng là đều đều vang lên trước sau.

Ngay trên đỉnh đầu cậu Phúc, ngay bên tai cậu, ngay dưới nền nhà, ngay sau lưng cậu.

Cậu Phúc với lấy chiếc đèn dầu le lói ngay trước ngưỡng, dọi về phía cửa sổ đang vang lên từng tiếng bước.
Đường mồ hôi kéo dài vệt áo nâu, toàn thân cậu lạnh toát không dám bước tiếp.

Phía cửa sổ, một bóng dáng to lớn di chuyển bằng bốn chân nhón gót đu bám trên ô cửa sổ, dáng vẻ dữ tợn nhìn thẳng về phía xa không quay đầu, bàn tay kéo thân người đứng vững cào thành vệt dài trên ô cửa sổ chữ thập.

Chiếc đèn dầu đung đưa trên cánh tay không dám cháy tiếp.

Trong ánh trăng mờ ảo, bóng lưng lớn chậm rãi quay người về phía cậu Phúc cười toe toét.

Trên hàm răng trắng vẫn đọng lại dấu vết hoen úa của mái tóc dài nhai dở.
Cây đèn dầu rơi cái choang xuống đất.
Cậu Phúc ngồi bật dậy thở hổn hển, sống lưng ướt đẫm.

Cánh cửa sổ, vệt tay cào rõ ràng hiện y nguyên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi