BÍ MẬT HAI DÒNG HỌ


Đến cả tháng này mợ Thi cũng chẳng buồn bước chân ra khỏi nhà.

Mợ ấy lúc nào cũng chỉ đi lại quanh đầm sen rồi trở về gian phòng trống hoắc, dáng người rệu rã mỏi mệt như một bóng ma lẩn khuất trong màn đêm đến cả tiếng động cũng không buồn vang lên, ánh mắt mơ hồ nhìn tựa tất cả mọi người đều lạnh nhạt không có lấy một chút tươi tỉnh.
Cậu Phúc thi thoảng lướt qua gian phòng đấy của mợ Thi lúc nào cũng chỉ là hai cánh cửa khép kín cùng những âm thanh âm u ảm đạm từ nơi đó vang lên.

Mợ không tránh mặt cậu Phúc, cũng không tránh mặt ai trong cái gian nhà này, chỉ là mợ không muốn gặp ai này hết.

Thậm chí đến cả chính bản thân mình mợ Thi cũng chẳng buồn quan tâm.
Con ma xó trong gian buồng tắm mỗi khi thấy mợ bước vào chỉ thoáng hiện lên một gương mặt lạnh tanh sợ hãi co rúm vào một góc.

Nó là sợ cái dây mây dắt bên hông kia, cũng là sợ cây dáng vẻ đanh thép của mợ ấy khi hỏi tội nó lúc trước.
Nhưng mà bây giờ ngoại trừ ý niệm vô cảm ra thì hầu như trước mặt của mợ, tất cả chỉ là một bóng tối không có cách nào giải thoát khỏi nơi đây.

Chỉ biết sống như một thân vô hồn nhìn thời gian thay đổi, cứ như thế bỏ mặc tất cả mọi thứ, bỏ mặc tất cả mọi chuyện mà sống từng tháng ngày không lên tiếng.
Ngày con Xuân mất cậu Hai cũng có bảo qua một hạ nhân đến hầu hạ nhưng rất nhanh đã bị mợ khước từ.


Mợ không muốn có thêm một người nào liên quan tới bản thân mình nữa, cũng không muốn vì bản thân mình mà lại có thêm một người nào giống như con Xuân nữa.
Bữa cơm của ngày hôm nay vẫn như mọi ngày bình thường, mợ Thi không xuất hiện, ông bà Chu cũng chẳng buồn tha thiết mà hỏi đến, cậu Phúc lũi thũi ngồi nguyên một góc nhìn quang cảnh thân thiết của gia đình kia.
Đến khoảng chừng nửa bữa bà Cả mới nhìn cậu Phúc vẻ không mấy thân thiết ghét bỏ rồi đưa mắt sang bốn phía xung quanh như muốn xác nhận xem có ai ở bên ngoài hay không rồi mới quay sang nói với ông Chu:
"Thầy nó này, tôi đang tính đưa mợ Thi về nhà bên ngoại, kiếm cái cớ mà hưu mợ ấy để mà lấy vợ khác cho cậu Cả.

Cậu ấy với mợ Thi là lấy nhau được rất lâu rồi nhưng...!Chuyện gia đình, từ ngày có mợ Thi đến bây giờ thấy nhiều chuyện càng ngày càng phức tạp không hề ổn định.

Tôi nghĩ rằng căn số của mợ ấy đối với nhà này nhiều phần là không tốt.

Thầy nó tính xem..."
Ông Chu buông đôi đũa từ trên tay xuống, sắc mặt có phần hơi hung dữ mà liếc sang bà Cả quát lớn:
"Lấy vợ? Nó lại lấy vợ? Nó lấy bao nhiêu vợ rồi? Có ai là hợp với nó sao? Người ta hợp với nó chẳng phải cũng đã chết hết rồi sao? Giờ bà còn muốn đuổi đi người sống, rước về thêm người chết bà mới thỏa mãn đúng không?"
"Tôi đâu có ý đó! Tôi chỉ là..."
Ông Chu giơ tay lên ngăn cản cái suy nghĩ lệch lạc tiếp theo của bà Cả.

Ông đã chiều bà Cả quá mức rồi, để cho bà ấy được cẳng chân nâng cẳng tay, để cho bà ấy muốn làm gì thì làm, để cho bà ấy làm cái nhà này loạn hết cả lên.


Bao nhiêu chuyện đến bây giờ ông đều mât nhắm mắt mở để mà cho qua, vậy mà bà lại càng ngày càng muốn nhiều hơn nữa.
Bà Cả nhìn thấy ông tức giận nhưng cũng chẳng phải là chuyện đầu tiên bà đã quyết thì nhất định không để cho ông có ý không chấp thuận:
"Ông năm thê bảy thiếp ở bên ngoài kia, còn nuôi thêm bao nhiêu người nữa đến bây giờ tôi cũng chẳng nói câu gì.

Vậy mà thằng con của ông nó mới chỉ có lấy một vợ ông đã lên mặt dạy dỗ rồi hay sao? Nó có cưới thêm bao nhiêu người nữa thì cũng là chuyện tốt của nhà này! Ông không đồng ý thì kệ ông, tôi về tôi nói với thầy tôi để thầy tôi làm chủ cho đứa cháu này."
Ông Chu lắc đầu hết nhìn mâm cơm rồi lại nhìn sang bà Cả.
Bà Cả là con tiểu thư của Chánh tổng cái vùng này, người ta có quyền có chức, chỉ một câu nói thôi là cả gia tài cả sự nghiệp của ông Chu cũng phải nhường đường chấp thuận.

Bây giờ mà làm căng với bà Cả thì không biết chừng mọi chuyện sẽ còn tệ hơn:
"Bà muốn làm gì thì làm, muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy.

Lấy cho hết người của cái làng này đi, lấy cho hết người của cái huyện này luôn cũng được.

Tôi không quản nữa.

Nhưng trước khi có cháu nối dõi thì mở Thi nhất định phải ở lại cái gian nhà này, sống lay lắt cũng được, sống không bằng chết cũng xong."

Mâm cơm vừa mới kết thúc, trời cũng đã dần chiều lòng người mà nhanh chóng thay đổi.

Cái ngày đưa dâu linh đình cũng đã tới, là một tiểu thư ở bên thôn xa nơi gần kinh thành, tuổi mới vừa đủ trăng tròn, dáng người mảnh mai yểu điệu, bước chân nhẹ nhàng như làn nước mùa thu không một gợn lăn tăn.
Sau khi dâng trào dâng nước cho ông bà Chu, vị tiểu thư ấy được người hầu trong nhà dẫn xuống nơi gian phòng của mợ Thi mà kính trà cho mợ cả.
Cửa gian phòng mở sẵn, mợ Thi với cậu cả ngồi hai bên bên bàn trà mà ung dung, mắt chưa từng liếc qua nhau, gương mặt rõ ràng của hai bên cũng chưa từng một lần nhìn thấy.
Mợ Thi để tay lên đùi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài nơi tiếng pháo nổ linh đình, tiếng bước chân của đám người vội vã chắc hẳn cũng chuẩn bị tới ngay đây.

Mợ Thi thở dài lấy một cái, nhớ lại mọi chuyện đã từng xảy ra mà nên tiếng nói với cậu cả:
"Tôi cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu, con Xuân cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu.

Ấn tượng của tôi đối với cậu cũng chưa từng một lần cảm thấy không tốt, vậy mà tại sao cậu lại nỡ ra tay tàn nhẫn tới mức như thế?"
Ánh mắt cậu Cả mông lung vẫn nhìn về phía nơi gian góc phòng chưa từng một lần thay đổi.

Tâm trí nghe thấy lời nói ấy nhưng lại bất lực mà không thể lên tiếng, linh hồn muốn phản kháng nhưng thân xác tê dại bị khóa chặt nơi vực sâu vô tận âm khí.

Đôi môi mấp máy, cổ họng đắng ngắt bị khóa chặt không thể nói lên lời chỉ đành bất lực mà ngồi tựa lưng tiếp tục nhìn về những thứ không thể nào xác định trong ánh mắt đã mờ đục đi.
"Tôi không biết là cậu có những oán giận gì với tôi mà lại ra tay như thế! Nhưng nếu như tất cả đã xảy ra rồi thì bây giờ tôi hi vọng rằng mọi chuyện chỉ tới như vậy thôi, sẽ không còn những chuyện kinh hãi nào có thể tiếp tục xảy ra nữa."
Trong cái vòng luẩn quẩn của mớ không khí ngột ngạt, mùi hôi thối bỗng lướt qua nhanh chóng khóe mũi của mợ Thi che vội.
Cậu Hai từ đâu nhanh chóng xuất hiện bước vội vào trong gian nhà, chỉnh lại quần áo của cậu Cả rồi đứng ngay phía bên sau lưng chờ đợi đám rước dâu đầy hoan hỉ bước vào.
Bà mối vào trước:

"Cậu Hai! Sao cậu lại vào đây? Phòng của cậu mợ cả, cậu bước vào đây sớm như thế là không may đâu!"
Một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, bà mối im bặt không dám lên tiếng.
Vị tiểu thư kia xuất hiện trong ánh mắt, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ hỉ phục đỏ tươi thấm đẫm những nước may trên người mà bà mối đã trải sẵn từ khi nào.
Mợ Thi nhìn cô gái tuổi trăng tròn đứng ngay trước mắt, đằng sau lưng hiện lên một ánh cười quỷ dị nơi linh hồn mang nhiều những oán giận không thể nào siêu thoát mà lấp ló thèm khát đỡ lấy tà váy hỷ đằng sau.
Chén trà đưa trước mặt, ánh mắt tươi cười, tuổi trăng tròn lướt vương trên gương mặt, khoé miệng vang lên lời ngọt ngào chưa từng chạm vào gian truân sóng gió:
"Mời chị dùng trà!"
Mợ Thi run tay, đôi mắt trống hoắc, khoé miệng mấp máy.
Oán linh đằng sau ngó ra vẻ trắng toát cùng khuôn cười vặn vẹo xé rách gương mặt dài kéo tới tận đuôi mắt.
Nó nắm bàn tay, những mấu xương trơ in lên mảnh vải đỏ tươi.

Hai mắt nheo lại như đang cười nhưng lại nhiều phần như sắp trào trực khóc.

Huyết lệ chảy trên hốc mắt đen ngòm rỏ vào mảnh áo hỷ nghi ngút những oán giận chất chồng.
"Tao giết nó! Tao sẽ giết nó! Tao giết nó!"
Mợ Thi hất tay, gương mặt cứng ngắt.
Chén trà nóng hổi rơi cái choang ướt đẫm nền đất thô ráp.
Bàn tay nắm chặt hạ xuống bất lực nhìn như thôi miên vào khoảng không ngay trước mặt.
Cậu Hai nhìn qua mợ Thi, ánh măt lạnh lẽo nhạt ý khẽ nhếch mép cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi