Ông bà Đỗ trở về từ sáng sớm, trên gương mặt tràn đầy những hào sảng vui vẻ đầy thỏa mãn như thể thứ họ vừa mới trải qua không phải là cuộc chia ly âm dương cách biệt với đứa con gái mà họ đã đứt ruột 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau, yêu thương chăm bẵm hết mực mà là vừa trải qua một thời gian đầy tận hưởng.
Kế tiếp theo sau là đoàn người váy áo lụa là chải chuốt cầu kỳ kiêu ngạo bước vào cổng chính.
Vừa thấy hai người lạ ở trước cổng ông bà Đỗ đã nhận ra ngay là người nhà họ Chu mà đánh tiếng:
"Tiểu thư và công tử đây, đi đường xá xa xôi sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa mà dậy sớm như vậy?"
Thấy trên gương mặt không một chút vướng bận, cậu Phúc lẫn mợ Thi cho dù đã chuẩn bị những câu an ủi từ trước nhưng bây giờ bỗng dưng lại trở lên hụt hẫng mà không biết nên tiếng như thế nào mới phải.
Bà Đỗ dường như thấy vậy mới thoáng qua nét mặt mà thay đổi thêm chút buồn:
"Tĩnh Nhi là đứa con gái ngoan hiền, dịu dàng lại vô cùng hiểu chuyện.
Chắc chắn nó ở trên trời cao cũng không hề muốn thầy u của mình phải đau buồn trước sự ra đi của nó."
Bà Đỗ lấy chiếc khăn voan trong tay mà chấm chấm dưới khóe mắt ngăn lại dòng lệ có cố gắng cũng vẫn chỉ thấy ráo hoảnh:
"Hai người đừng thấy chúng tôi như thế này mà nghĩ không tốt, chúng tôi chẳng qua là đang che giấu đi những đau buồn của bản thân vào sâu tận trong tim, nuốt nước mắt mà sống tiếp.
Làm gì có người làm thầy, làm u nào mà lại không đau cho được.
Mất đi phần thịt, phần máu nào ai có thể sắt đá không tiếc không thương?"
Cậu Phúc chắp tay trước ngực đầy thành kính:
"Chuyện đau lòng này xin để nhà họ Chu cùng gánh vác.
Tiểu thư ấy đã bước qua cánh cổng nhà họ Chu, đã là một phần trong nhà họ Chu, chuyện hậu sự hai người có thể tuyệt đối an tâm.
Hy vọng mọi người có thể thôi đau buồn mà tiếp tục bước về phía trước."
Cậu Phúc lấy ra một lượt quà bọc kín được hạ nhân nâng niu ngay trong tay mà mở ra ngay ngắn trước ánh mắt của ông Đỗ:
"Nhà họ Chu cũng chẳng có gì là nhiều! Chỉ có tưng đây tấm lòng, mong ông bà nhận cho."
Nói rằng không có gì nhiều nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đã hoa lên tới mức sáng rực của ông Đỗ là có thể biết được những kỳ chân dị bảo ngay ngắn nơi trước mắt đều là toàn những hàng quý hiếm, đến cả nghĩ cũng chưa chắc đã từng nghĩ qua một quan lại trong triều đình có thể được chạm tới nó chứ đừng mong là bây giờ có thể sử dụng ngay trong tầm tay.
Ông bà Đỗ bán con gái!
Cái giá này cũng thật sự quá rẻ mạt rồi!
Chỉ bằng một câu nói, một vài món đồ, một vài cái cúi đầu kính cẩn vậy mà cái chết của tiểu thư Tĩnh Nhi cũng chẳng khác với bất kỳ cái chết của mợ Cả nào trong gian nhà họ Chu kia.
Đấy là uy lực của đồng tiền sao? Nó thật khiến con người ta sợ hãi!
Chỉ bằng tưng đấy thôi, tất cả đều như gió bay mà tan đi mất không thấy phương hướng quay trở lại.
Thậm chí đến thêm một câu hỏi vu vơ về tiểu thư ấy cũng là chưa từng khi bước vào đến đây.
Mợ Thi cành nghĩ càng nực cười, gói ghém nhanh chóng đồ đạc mà bước nhanh về gian phòng cậu Phúc:
"Tôi với cậu đi tới đây là quá đủ rồi! Họ như thế mà cũng xứng đáng làm cha làm mẹ sao? Tôi với cậu rời khỏi đây đi! Tôi không muốn nhìn thấy họ thêm lần nào nữa!"
Tiếng mợ Thi quát to đến mức bên trong gian phòng vừa vang lên vài tiếng thút thít đã ngay lập tức dừng lại.
Hai mắt tròn đỏ hoe nhìn về phía mợ Thi mà thêm mếu máo.
"Tôi không biết cậu có khách! Tôi vô ý quá!"
Mợ Thi cười trừ ngượng ngùng định rời đi thì cậu Phúc đã nhanh miệng gọi lại:
"Cô ấy đến đây được một lát rồi! Cô ấy là hạ nhân theo hầu tiểu thư Tĩnh Nhi.
Là chủ tớ nhưng tình cảm khăng khít đang cầu xin tôi dẫn cô ấy theo về nhà họ Chu gặp mặt tiểu thư ấy lần cuối."
Màn đêm buông xuống trên đầu ngón tay, không gian nơi đây chỉ mong manh nhẹ nhàng của tiếng ánh trăng sáng mờ hòa lẫn tiếng ca trù ngân vang trong làn gió thơm giữa hồ.
Tiếng đàn, tiếng ca hát trong đêm hoà quyện với nhau mà thật vui tai như tưởng chừng chính là tiếng chào mừng, tiếng vui tươi trong gian đình quyền quý.
Ca nương ngồi giữa hồ cất tiếng hát trong trẻo, chàng kép đàn đáy phụ hoạ thi thoảng ngân nga luyến láy, quan viên trống chầu càng thêm đắc ý.
Mợ Thi cứ nhìn về phía họ như mê như mẩn mà không kìm được lòng nhớ lại về cái ngày thời xưa cái hồi mà cô vẫn chỉ là một cô gái mới năm mới sáu tuổi, vẫn còn trốn cha trốn mẹ để đi xem nàng Kim nương biểu diễn, để nhìn đôi mắt tình tứ đầy mân mê, để từng ấp ủ ước ao được sánh bước cùng chàng thiếu niên anh tuấn phong lãng phiêu bạt tới chân trời góc bể theo từng câu hát.
"Nó chỉ là một hạ nhân, chủ tử chết rồi còn định tạo phản sao?"
Tiếng quát mắng của ông Đỗ làm mợ Thi nhanh chóng bừng tỉnh giấc.
Đúng là hiện thực quá tàn nhẫn không để cho thêm một thời khắc mơ mộng nào.
Cậu Phúc cúi người lại nói:
"Nó chỉ là một hạ nhân trong nhà, cũng đã bán thân vào nhà họ Đỗ này sống chết của nó chỉ ông bà mới có thể quyết định được.
Nhưng thử hỏi mấy ai theo hầu mà có thể trung thành tuyệt đối? Nó cũng là vì quá trung thành mới muốn nhìn mặt của tiểu thư mình theo hầu lần cuối.
Tấm lòng son đối đãi với vị tiểu thư của gia đình mình như thế, chẳng lẽ ông bà lại không thỏa mãn cho?"
Ông Đỗ nhìn sang cái khuôn mặt vì khóc vì mếu mà bây giờ đã sưng húp tới mức không còn nhận ra, tuy rằng có định lòng nương theo nhưng vẫn:
"Con gái theo chồng chỉ như bát nước đục hất đi.
Nước đã hất đi rồi bây giờ chẳng lẽ đến cái bát cũng đáp nốt đi sao? Nó trung thành thì làm được cái gì chứ? Ở cái gian nhà này chỉ cần hầu hạ cho tốt thì mới giữ được mạng."
"Bây giờ cậu thử hỏi nó xem là nó muốn cái mạng của mình hay là muốn nhìn mặt tiểu thư lần cuối?"
Nghe thấy những lời này của ông Đỗ, cậu Phúc đã chẳng thể cất lên được lời nào nữa mà mặc kệ con nô đang quỳ dưới đất vẫn liên tục lắc đầu, nước mắt lã chã không ngừng tuôn rơi:
"Ông ơi! Ông cho con gặp mặt tiểu thư lần cuối đi! Con hứa, con thề, con cắn rơm con cắn cỏ con lạy ông.
Chỉ cần lần này thôi rồi con sẽ về, con sẽ hầu hạ ông bà...con làm trâu làm ngựa cho ông bà."
Ông Đỗ bây giờ cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa mà thằng chân đạp một cái vào ngực của con nô ngã dúi một góc.
Trước cái khung cảnh lạnh lòng người này, mợ Thi đứng từ xa cũng chỉ biết quay đầu xoay lưng thở dài lấy một tiếng.
Nhưng vừa đi chưa được hai bước chân đã nghe thấy tiếng giọng nhẹ nhàng thanh thoát vọng lại từ đằng sau lưng:
"Cô nương! Cô có phải...!đứa nhỏ đó?"
Ca nương rời khỏi nơi hát giữa hồ từ bao giờ không biết, bây giờ lại đứng ngay trước mặt mợ Thi mà lên tiếng.
Những người quen của mợ Thi trước nay đều chưa từng có người nào xinh đẹp như thế này.
Mợ có chút ngạc nhiên mà hỏi lại:
"Đứa nhỏ đó? Cô biết tôi sao?"
Ca nương gật đầu, thoáng thấy nhiều niềm tin trong ánh mắt tràn đầy kiên định, hít lấy một hơi dài nhẹ nhàng vén tay áo lên để lộ một vết sẹo dài sâu hoắm trên cánh tay phải:
"Cô cũng có phải không?"
Vết sẹo bỏng trên cánh tay của mợ Thi bất chợt không ngừng đau nhức.
Đã biết bao nhiêu tháng năm rồi nó chưa từng một lần động đậy, vậy mà bây giờ đây, đứng trước cái gương mặt này lại thoáng một lần thay đổi.
"Hương Mận sao? Là mày đúng chứ?"
"Đúng vậy! Lâu quá rồi.
Tao kiếm mày xuốt bao nhiêu lâu, còn tưởng không bao giờ gặp lại.
Vậy mà..."
Mợ Thi gặp lại người quen cũ mà tay bắt mặt mừng ra mặt.
Cũng không ngần ngại nhà khác mà nhanh chóng kéo Hương Mận ra một góc kín tâm sự:
"Tao còn tưởng sau vụ hoả hoạn đấy mày sẽ rời Thương Giang cơ! Không biết là mày thích hát tới như vậy!"
Thoáng có nét buồn, Hương Mận thở dài nhìn xa:
"Tao cũng bán thân cho đào hát rồi! Cả đời sẽ không như Kim nương vì tình mà đốt cháy tất cả, đến mạng cũng không giữ được!"
Hương Mận theo đoàn ca Thương Giang từ ngày mới còn chập chững biết nói, cũng là người được Kim nương hết lòng dạy dỗ từ nhỏ.
Cũng từng xem Kim nương như người một nhà, ấy vậy mà trong đêm Kim nương bỏ trốn vì tình lại nỡ lòng đem Hương Mận khoá trong phòng cháy lửa lớn, nếu không có mợ Thi liều mình đến cứu thì không biết chừng bây giờ trên đời này đâu còn một ca nương mang trên tay vết sẹo bỏng dài.
Hương Mận sờ tay lên vết sẹo của mợ Thi mà lắc đầu:
"Nó sẽ không lành được.
Nhưng người gây ra nó thì lại có thể ung dung mà sống tiếp.
Đợi tao tìm được người đó sẽ rạch lên mặt hắn cả hai vết sẹo sâu bù đắp cả cho mày.".