BÍ MẬT HAI DÒNG HỌ


Trong không gian mờ mờ không nhìn được rõ bên ngoài kia, cậu Phúc tựa lưng vào thành giếng, khuôn miệng, cổ họng đằng ngắt nhìn lên phía trên.

Đỉnh đầu chỉ một màu đỏ rực loang lổ như máu chảy thành dòng dài.

Dưới chân nhơ nhớp những bầy nhầy biết rõ ràng là thứ gì nhưng không thể thoát ra.
-Những ngừoi giống như cậu, khi bị bắt tới nơi này đều phải trải qua những cuộc tra tấn tinh thần đến mất hết lý trí như này sao?
Cậu lần mò trong màn đêm, không dám chạm tay vào bức tường rêu phủ.

Bởi vì nếu như không may, thứ cậu chạm vào rất có thể là thân xác không hoàn chỉnh của một người xấu số.
Tiếng nói cười bên ngoài, tiếng bước chân vội vã trên đầu, tiếng trêu đùa vọng xuống miệng giếng, tiếng vọng lại nghe từng âm nhức lòng.
“Có ai nghe thấy tôi nói không?”
Bên trên vẫn như vậy, im lặng.
“Không ai nghe thấy gì sao? Có thể cứu tôi khỏi đây không? Tôi ở dưới này đây!”
Tiếng vọng chỉ mình cậu nghe thấy rõ nhất.
Bên trên truyền lại tiếng giọng người phụ nữ quát lớn:
“Chúng mày làm gì ở đó? Cắm đầu xuống giếng cạn như vậy? Muốn chết hả? Mau về nhà!”
Hoá ra bên ngoài trời đã sáng, hoá ra những tiếng cười đùa đấy đều là chân thật, không phải là mơ.
Hoá ra chỉ có cậu ở trong này gào thét vô vọng, bên trên kia có cũng không thể nào nghe thấy tiếng kêu.
Trời ban sáng, bên dưới giếng cạn này vẫn chỉ là một màu đen.
Nhưng, rõ ràng con Đào đã tới đây, nó cũng ở đây trước mặt cậu cùng với tiếng nói của hai người khi ấy.

Nhưng tại sao nó lạ biến mất? Còn cậu vẫn loay hoay trong cái không gian mờ mịt này?

“Nhất định là có đường ra! Nhất định có con đường nào đó để thông thiên.”
Nghĩ như vậy, đôi mắt mờ không nhìn được rõ ràng trong bóng đen nhanh chóng lần theo vách rêu lạnh tiến lên từng đoạn, từng đoạn, cách xa dần miệng ánh sáng trên đỉnh đầu.
Bức tranh trên cửa vẽ rõ mọi điểm nhưng lại không vẽ nổi hình dáng trong màn đêm.

Ninh Vân vừa ngắm tranh, vừa nhàn hạ uống lấy một cốc nước lớn, nói với con Đào:
“Tối nay mày đi qua đó!”
Con Đào thoáng qua có chút hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước mặt tiểu thư:
“Hôm qua lúc về, con có thấy qua bà cụ ấy.

Bà ấy theo con với tiểu thư một đoạn đường dài rồi.

Lần này đi, nhỡ không may…”
“Mày lo gì?”
Con Đào xoa xoa hai tay lại với nhau, trên gương mặt từ từ lo lắng chuyển qua sợ hãi:
“Không phải con lo cho mình.

Bà ấy bắt được tiểu thư lần nữa, chỉ sợ không ai cứu nổi người! Đến cả mợ…”
Ninh Vân lạt lại vào mặt con Đào một cái liếc dài xoáy đến tận tim gan.
Con Đào ngồi bệt xuống đất, cúi đầu gật lấy:
“Vâng tiểu thư! Tối nay con sẽ qua đó!”
Nó không hiểu tiểu thư của mình nghĩ cái gì trong đầu, chỉ biết rằng: suy nghĩ đó nhất định không đơn giản.
Ngày trước, ngày những người bị chất thành chồng dưới cái giếng kia, những người bị tiểu thư nhìn trúng, nhất định trong đêm đầu tiên sẽ bị cắt đi đoạn lưỡi, bị biến thành kẻ câm.


Những người chỉ có thể nhìn mà không thể nào lên tiếng.

Những người cho dù có không may chạy thoát cũng không thể nào hoàn hồn để vạch tội.
Vậy mà lần này, cậu Phúc kia lại có thể ung dung di chuyển trong bức tranh đó, được ngắm nhìn bầu trời lòng đất, được cảm thán vài lời sợ hãi.
Con Đào không cam tâm.

Nó nắm chặt bàn tay, ghì chặt dáng người liêu xiêu trong bức tranh vào tầm mắt.
Trong lúc đó, mợ Thi mang theo thằng Khuyết, chạy thục mạng tới nhà ông Phan ở bên thôn Hà, vừa chạy, mợ vừa hỏi:
“Cậu nhà mày đi lâu như vậy rồi, sao bây giờ mày mới qua bảo tao?”
Thằng Khuyết thở không ra hơi, ngậm mãi mới thêm chút sức, lớn tiếng trả lời:
“Cậu bảo để cậu lo, không để phiền tới mợ.”
“Thế rốt cuộc cậu nhà mày biết những chuyện gì?”
“Con không biết! Thấy có lần cậu đi từ phòng của tiểu thư Ninh Vân ra, sắc mặt từ đấy không tốt, đến đêm cũng chỉ dám chợp mắt chút.

Song còn bảo con là khi cậu ngủ thì con phải nhìn sang bên đó, thấy động tĩnh gì cũng phải gọi cậu dậy.”
Mợ Thi gật đầu càng thêm lo lắng.
Từ đầu tơi cuối, quay đi quay lại, mọi chuyện chỉ luẩn quẩn nhắc tới tiểu thư đó.
Chính mợ cũng thấy lạ, nhưng lại chưa từng nghĩ cậu Phúc biết nhiều tới mức lần này vừa đi đã một ngày không trở lại.
Ông Phan đốt lên một nén nhang, gương mặt không hiện lên phần lo lăng, chậm rãi nhìn vào thằng Khuyết:
“Cậu ấy có cầm quần áo hay đồ đạc gì theo không?”
“Không ạ! Cậu ấy đi lúc trời vẫn còn sương lạnh.


Bóng đen đi từ bên phòng tiểu thư Ninh Vân ra, cậu ấy đã vội chạy theo.

Trên người chỉ mặc độc bộ đồ thường ngày.”
Ông Phan lại hỏi tiếp:
“Đã bảo vơi ông bà chưa?”
Mợ Thi lẫn thằng Khuyết đều không lên tiếng.

Chuyện cậu mất tích chưa ai đả động gì tới ông bà Chu.

Dù biết ông Chu có thương cậu tới mức nào nhưng cậu lại mất tích khi ở trong gian nhà đó thì khẳng định cũng có phần nhiều người liên quan.
Ông Phan hiểu được ánh mắt, thở dài nhìn lên tấm ảnh đã không thể nào thấy rõ gương mặt:
“Mấy người đi về đi! Nó từng đến đây thắp nhang cho mẹ nó để cáo biệt, không biết chừng lần này nó thật sự bỏ đi.

Tốn công tìm chỉ vô ích.”
Thằng Khuyết vốn đã rất lo lắng, lại nghe thêm lời vô tâm này của ông Phan lại càng thêm lo lắng.

Nó cãi lại:
“Cậu ấy có đi thì cung đi lâu rồi, sao phải dựa chuyện mà bỏ đi? Con không thấy cậu đã vội lo lắng như thế.

Đằng này ông với cậu là cha con ruột thịt, ông lại không hỏi nhiều một chút sao?”
“Tao hỏi như thế vẫn chưa đủ?”
Thằng Khuyết tức giận, không nói thêm cậu nào, trực tiếp quay sang mợ Thi:
“Vậy mà mợ nói ông sẽ tìm thấy cậu? Ông có cách tìm được cậu? Mợ xem đi! Không biết con với mợ tốn công tới đây để làm gì cơ nữa.”
Nói xong, nó cũng xoay người chạy một mạch, chỉ để lại mợ Thi cùng ông Phan vẫn đang đứng yên tại chỗ không lên tiếng.
Chờ thêm một khoảng thời gian mợ Thi không có ý định rời đi, ông Phan tiến lại bên cửa, đứng nghiêng về một bên, ý định rõ ràng nhưng không lên tiếng.

Ông ấy muốn đuổi khách?
Ông ấy muốn như vậy, nhưng mợ nhất định không thể rời đi vào lúc này.
Cậu Phúc bây giờ cũng chỉ có mình ông ấy mới có thể tìm thấy được, cũng chỉ có mình ông ấy mới đủ khả năng để cứu được cậu.
Mợ tiến lại bên bàn thờ, cẩn thận lấy ra một nén nhang, thắp nên một đầu cháy rực, hạ xuống bát hương:
“Nghĩ lại cũng đã một lần tới đây nhưng lại chẳng thấy được bên trong này rốt cuộc có những gì.

Lần này tới đây, con cũng không có ý xấu, chỉ muốn nhờ ông giúp cho một chuyện.

Chuyện này chắc hẳn bà ấy cũng rất mong ông giúp cho.”
Ông Phan từ đầu trên gương mặt không hề hiện lên chút xoay chuyển, nhưng vừa nhắc tới ‘bà ấy’ liền lập tức thay đổi thái độ, bước nhanh đến trước mặt mợ Thi, gằn giọng:
“Mợ tới đây tôi có thể hoan nghênh, nhưng đừng được nước lấn tới.”
Mợ lùi lại một bước, nuốt nước bọt một cái đắng ngắt, hai mắt đảo lại một vòng chặn lại vệt lo lắng đang từ từ hiện lên:
“Con không muốn uy hiếp ông, cũng không muốn ông thấy lại những chuyện tội lỗi trước kia.

Ông biết bà ấy vẫn thường đi theo cậu Phúc đúng chứ? Con đã thấy bà ấy, khi cậu từ đây về lại nhà họ Chu.

Một bóng ma đã thành quỷ, khoang thân bị moi mất phần lớn, chắc hẳn oán giận của bà ấy là từ nơi đây.”
Ông Phan lùi về phía sau một đoạn, ôm lấy phần đầu, ánh mắt không dám liếc qua đoạn nhang thơm vẫn còn cháy đượm.
Những chuyện ngày xưa, cứ nghĩ rằng bản thân đủ dũng cảm quên được đi.

Nhung hoá ra là tự ông cho rằng mình đúng.
Mợ Thi tiến lại một bước định an ủi, ông Phan lại thêm một bước lùi lại phía sau.
“Cậu ấy có thể an bình hay không, chỉ cần ông xác nhận một chút là được! Nếu thật sự cậu ấy bỏ nhà đi về chốn phồn hoa, con sẽ không ở đây quấy rầy ông.

Nếu cậu ấy gặp khó, chắc chắn bà ấy có linh sẽ lại càng không thể tha thứ cho ông.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi