BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI

Đinh Tiễn vẫn chưa hoàn hồn.

Thiếu niên rời đi rồi, Đặng Uyển Uyển bước lên kéo tay Đinh Tiễn, cười tủm tỉm nhìn cô: “Thứ hai tới chúng ta đổi chỗ lại đi, thật ra mấy ngày nay ngồi ở phía sau, mình cũng không thấy rõ lắm.”

Í?

Sao bỗng nhiên lại…

Đinh Tiễn ngây ngẩn để mặc cô ấy nắm tay, đầu óc hỗn độn.

Đặng Uyển Uyển cười sờ đầu cô, ánh mắt liếc ra sau lưng, nói: “Ngớ người làm gì thế? Mình đã biết cả rồi.”

Nghe thấy thế, Đinh Tiễn vội xua tay, “Không, mình không phải…”

Không cái gì chớ?

Nghe cậu ta bảo mày chuyển về, có phải trong lòng bấn loạn quá rồi đúng không?

Đặng Uyển Uyển cũng không đợi cô nói hết câu mà ngắt lời: “Được rồi, sao cậu không nói sớm cho mình biết chứ?”

Lời này nghe rất mập mờ, mập mờ tới nỗi Đinh Tiễn cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Đặng Uyển Uyển.

Tiểu cô nương cúi đầu, càng xác nhận suy nghĩ trong lòng Đặng Uyển Uyển.

Đặng Uyển Uyển mỉm cười: “Mọi người đều là bạn học cả, nếu cậu nói thẳng với mình, dĩ nhiên mình sẽ không từ chối rồi.”

Nói thẳng?

Nói thẳng với cậu thế nào được?

Đinh Tiễn bĩu môi.

Đặng Uyển Uyển buông tay cô ra, nhìn về phía trước rồi bảo: “Được rồi, Chu Tư Việt đều đã nói với mình cả rồi, đừng có ngại, thứ hai mình sẽ chuyển về, mình đi chơi đã nhé.”

Khoan khoan… Cái gì cơ?

Đinh Tiễn giơ tay ra giữ lại, nhìn thẳng vào cô ấy: “Cái tên chết… khụ… Chu Tư Việt nói gì với cậu thế?”

Đặng Uyển Uyển sảng khoái trả lời: “Cậu ấy nói cậu mới đến thành phố, không quen thổ địa, thời gian qua thường xuyên đi vệ sinh ngay trong giờ học, ngồi phía sau sẽ tiện hơn.”

…!!

Bây giờ đi qua đập chết cậu ta còn kịp không vậy?

Đặng Uyển Uyển nói xong thì chạy ngay tới chỗ máy ném bóng rổ, Đinh Tiễn nhìn bóng lưng cao lớn đứng gần cỗ máy, giận dữ cắn răng.

Chu Tư Việt đứng trước máy ném bóng, giơ tay tạo động tác rất tiêu chuẩn xác định điểm ném, quả bóng bay qua đỉnh đầu tạo thành một hình cong parabol rơi xuống khung bóng rổ ở đối diện, tốc độ ở tay anh cực nhanh, bóng còn chưa rơi xuống thì trái tiếp theo đã đập vào.

Máy ném bóng kiểu này ở trấn Diên Bình cũng có một cái.

Cô có một cậu bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ chơi trò này cực giỏi, lúc rảnh rỗi thì chỉ thích chơi bóng rổ ở khu game, không tới một tháng, trong danh sách kỷ lục chỉ toàn tên của cậu ta, hơn nữa chưa có ai phá nổi kỷ lục đó.

Đây là lần thứ hai Đinh Tiễn thấy có người có thể ném bóng được số điểm 999.

Khi quả bóng cuối cùng mà Chu Tư Việt ném rơi xuống, bên tai truyền đến tiếng trầm trồ của Tống Tử Kỳ và Tưởng Trầm, Khổng Sa Địch ở cạnh nhao nhao muốn thử, Đặng Uyển Uyển thì đi qua lấy tiền chơi game của Chu Tư Việt.

Chu Tư Việt không hiểu phong tình nói: “Lấy của mình làm gì. Tự đi mà đổi.”

Tống Tử Kỳ huýt sáo.

Khổng Sa Địch ở bên bênh vực: “Đúng thế, cậu lấy của người khác làm gì, muốn chơi thì tự đi đổi đi.”

Đặng Uyển Uyển hừ một tiếng, giữ sự kiêu ngạo của mình: “Không chơi nữa.”

Khổng Sa Địch dương dương đắc ý với Đinh Tiễn đang nhíu mày ở bên này, vẻ mặt như muốn nói: “Yên tâm đi, tớ vẫn canh chừng giúp cậu đấy, yên tâm đi tìm em trai cậu đi.”

Còn thiếu niên mà cô bận lòng lại chẳng hay biết đến việc này, giờ đang chuyên tâm chơi gắp thú.

Bỗng Đinh Tiễn bật cười.

Chợt nhớ mình đã từng thấy trong sách có một câu rằng ——

Mâu thuẫn nhưcá nối đuôi nhau, sinh tồn lâu dài trên thế giới này.

Còn thiếu niên thiếu nữ trong giai đoạn trưởng thành, lại phát triển mâu thuẫn đấy đến tinh tế.



Đinh Tiễn dẫn Đinh Tuấn Thông về nhà, đúng lúc Diệp Uyển Nhàn vừa làm cơm xong, cũng chẳng nhiều lời, giục hai người mau đi rửa tay ăn cơm. Đinh Tuấn Thông làm mặt quỷ với Đinh Tiễn, cấp tốc chạy vào nhà vệ sinh.

Trên bàn ăn.

Đinh Tiễn gảy cơm trong bát, Diệp Uyển Nhàn khắp khúc cá đặt vào bát cô, thuận miệng hỏi: “Gần đây học thế nào?”

Đinh Tiễn và cơm vào miệng nói: “Cũng tạm.”

Diệp Uyển Nhàn gật đầu, đặt bát đũa xuống cái cạch, nói: “Buổi tối có rảnh thì kèm cặp em mày học toán đi.”

“Vâng.”

Diệp Uyển Nhàn lại lơ đãng hỏi: “Qua lại với Tư Việt thế nào rồi?”

Cái tên này bỗng bị người ta nhắc đến, Đinh Tiễn có thể hiểu được cảm giác vi diệu ấy, nửa phần cơm mắc nơi cuống họng, cô ho mạnh mấy cái, rồi hắng giọng cố bình tĩnh nói: “Tốt lắm ạ.”

Diệp Uyển Nhàn: “Qua lại với cậu ta cho tốt, thành tích của cậu ta thế nào?”

Trong lòng Đinh Tiễn thoáng xẹt qua tia dau thương, tìm cả buổi vẫn không ra được từ nào thích hợp để hình dung cậu, thế là đánh giá rất đúng trọng tâm mà cũng rất qua loa —— học bá.

Diệp Uyển Nhàn không có nghiên cứu vì những từ ngữ này nên chỉ gật đầu rồi nói: “Quả đúng vậy, trước kia cũng có nghe lão Chu nói, con trai ông ta học gì cũng có ưu điểm, trí nhớ rất tốt, nhưng không hiểu sao thi cấp ba lại thấp như thế nhỉ?”

Dựa vào thái độ học tập của cậu ta, có thể thi được như thế đã là thần rồi đấy.

Đinh Tiễn gào thét trong lòng.

Diệp Uyển Nhàn: “Lúc còn bé cậu ta thông minh lắm, không biết giờ thế nào rồi.”

Bây giờ là yêu nghiệt, Đinh Tiễn im lặng nghĩ.

“Có đứa con năng khiếu hơn người, không chịu chăm lo bồi dưỡng sẽ rất dễ mai một, mày nhìn Chu phu nhân cả ngày đánh bài không lo quản, lão Chu thì bận việc, làm sao có thời gian sinh thêm con nữa, tao thấy tương lai Thông Thông nhà chúng ta nhất định sẽ tiền đồ hơn cậu ta.”

Đinh Tiễn liếc nhìn em trai đang cúi đầu ăn trong đau khổ, cười nhạt, “Trước mắt thảo luận xem nó có tiền đồ vào được cấp hai vẫn đang tin hơn đấy.”



Chẳng khác gì nói trúng tim đen.

Ngay cả Diệp Uyển Nhàn cũng khó đáp lại, chỉ vỗ đầu em trai nói: “Chị con nói đúng, phải tăng thành tích mới là quan trọng nhất.”

Đinh Tuấn Thông ai oán nhìn cô.

Đinh Tiễn nhanh chóng và cơm trong bát, quay về phòng chuẩn bị bài học cho tuần tới.

Lật hai trang sách, một chữ cũng không vào đầu nổi, lá cây ngoài cửa sổ lúc đung đưa lúc dừng lại, rồi sau đó rơi xuống, một chiếc lá nhạt rơi trên khung cửa, tựa như tín hiệu mùa thu.

Bầu trời dần tối, sương chiều thâm trầm, khói sóng dặm ngàn hội tụ một màu.

Trăng già chậm chầm dâng cao đến nửa vùng trời, ánh trăng như lụa mỏng xuyên qua kẽ cây tụ hội, trải dài mảng sáng loang lổ trên con đường đá xanh, hệt như tâm sự của tiểu cô nương, sáng vặc rõ ràng mà lại không thể trút bầu tâm sự.

Bỗng cô có phần ngóng trong, thứ hai mau mau đến đi.

Thế là cứ mong đợi như thế, cuối cùng thứ hai cũng đã đến, Đinh Tiễn dậy từ lúc sớm, nghiêm túc tắm rửa, chải đầu thật gọn, thay bộ quần áo sạch vừa mới giặt, cắn bánh bao trong miệng xuất phát từ nhà.

Diệp Uyển Nhàn đi theo sau hỏi cô có muốn lấy một cái bánh bao nữa không.

Cô không quay đầu mà chỉ phất tay, bước chân rất nhanh.

Chưa bao giờ cô mong đợi đi học như thế.

Cô đến rất sớm, trong lớp học chỉ mới lác đác vài người, Đặng Uyển Uyển vẫn chưa đến.

Đinh Tiễn ngồi xuống vị trí cũ, lấy sách tiếng Anh ra, im lặng học từ vựng.

Lưu Tiểu Phong đeo cặp sách đi vào, chủ động bắt chuyện với cô: “Hôm nay nhìn cậu không tệ nhỉ, tích cực thế.”

Đinh Tiễn chợt nhớ lại hôm đó cậu ta giúp mình ra mặt mà suýt nữa đã cãi nhau với Hà Tinh Văn, thế là mặt mày vui vẻ quay sang, ngọt ngào nói: “Cám ơn cậu nha Lưu Tiểu Phong, hôm đó còn chưa kịp cám ơn cậu, cho mình cám ơn nhé.”

Câu cám ơn bất ngờ này làm Lưu Tiểu Phong lúng túng, xấu hổ gãi gáy đáp: “Không có gì mà, vốn là do Hà Tinh Văn không đúng, nếu đổi thành người khác thì mình cũng sẽ giúp, cậu… không cần để ý lắm đâu.”

“Rất cám ơn cậu.” Đinh Tiễn chân thành nói.

Lưu Tiểu Phong đỏ mặt xua tay: “Cậu không cần phải quá —— “

Đinh Tiễn vừa định cười thì chợt trước mắt có bóng người lướt qua, tóc trên đỉnh đầu bị người ta vò rối, rồi bên tai vang lên một câu không nhẹ không nặng: “Dọn bàn.”

Cậu càng ngày càng thuận tay rồi đấy!

Phản ứng của một giây sau là, may mà sáng nay gật đầu.

Hai chữ khách khí bị Lưu Tiểu Phong nuốt về, nhìn bóng lưng không hề ngoảnh đầu của Chu Tư Việt, ngạc nhiên nói: “Cậu phải về lại rồi à?”

Đinh Tiễn đứng lên, bỏ sách vở vào cặp rồi tạm biệt Lưu Tiểu Phong.

Lưu Tiểu Phong chần chừ: “Cũng được, nhưng sau này đừng đổi lung tung thế nữa, may mà chủ nhiệm không để ý đấy.”

Đinh Tiễn vỗ vai cậu ta, trịnh trọng gật đầu, rồi nói lời từ biệt như hiệp sĩ: Tạm biệt thiếu niên, có rảnh rỗi thì đến làm khách.

Lưu Tiểu Phong bị cô chọc cười, đứng lên: “Để mình giúp cậu, bàn này nặng thật đấy.”

Khổng Sa Địch cũng đứng lên, xông tới gia nhập đội ngũ giúp sức.

Tống Tử Kỳ lại nhìn chỗ khác, người dựa ra sau, tay khoác lên bàn Chu Tư Việt, nói: “Tao cảm thấy thằng Lưu Tiểu Phong này có ý nghĩ không trong sáng.”

Chu Tư Việt đang giải bài hôm thứ sáu quên đem, bút nhọn thoăn thoắt viết ra bước giải, tranh thủ ngẩng đầu liếc một cái, rồi lại cúi đầu vừa viết vừa thờ ơ nói: “Cả lớp này chỉ có mày là có ý nghĩ đen tối.”

Tống Tử Kỳ trợn mắt, “Vậy mày nói xem, tại sao mày lại giúp tiểu quái thú đổi chỗ, lại còn đồng ý để Đặng Uyển Uyển chơi chung với bọn mình?”

Chu Tư Việt: “Không phải là mày đồng ý à?”

Tống Tử Kỳ ngắt lời: “Coi như tao ngu, tao đồng ý đi, nhưng vì sao mày lại đi?”

Chu thiếu gia miễn cưỡng nhìn sang: “Được rồi, là tao chê Đặng Uyển Uyển phiền, ngày nào cũng hỏi không ngừng.”

Tống Tử Kỳ: “Câu hỏi thứ hai, vậy vì sao mày không đồng ý với yêu cầu của Khổng Sa Địch, để tao ngồi chung với mày.”

Bỗng Chu thiếu gia đặt vở xuống, trong mắt lóe lên tia sáng, người ngả ra sau, vòng tay trước ngực với vẻ lười biếng, cả người ngập chìm trong ánh ban mai buổi sáng sớm, nụ cười còn trong vắt hơn cả nước sông:

“Được thôi, mày đổi với cô ta đi, tao ngồi với mày.”

“Không muốn, ngồi cạnh mày cần dũng khí quá.”

“Thế thì không được.”

Chu Tư Việt lười nói nhảm với cậu ta, lại lần nữa cúi đầu chép bài.

Đinh Tiễn dọn bàn xong thì lại nói cám ơn với Lưu Tiểu Phong lần nữa, Lưu Tiểu Phong vội phất tay, đỏ mặt rời đi.

Khổng Sa Địch lôi một con búp bê trong cặp ra, đặt lên bàn Đinh Tiễn, “Tiễn Tiễn, cái này cho cậu.”

Đinh Tiễn vừa đặt lại sách vở vừa nhìn, mù mờ hỏi: “Cái gì đây?”

Khổng Sa Địch chần chừ nhìn Chu Tư Việt, rồi nhanh chóng nói: “Đây là bạn cùng bàn của cậu gắp được đấy, cậu ta bảo tớ đưa cho cậu.”

Nói rồi cũng nhanh chóng quay lên trên.

Đinh Tiễn sững sờ, cứ như gặp quỷ quay đầu sang nhìn Chu Tư Việt.

Chu thiếu gia chỉ mải giải đề, cũng không ngẩng đầu mà mở miệng nói: “Đừng khách khí, tôi gắp đại thôi.”

Đinh Tiễn lại nhìn xuống con búp bê: “Cho tôi làm gì?”

Chu thiếu gia vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhìn vở cười khẽ một tiếng, bút cũng chẳng dừng, thành thật nói: “Đừng nghĩ nhiều, Khổng Sa Địch cũng có một con, Tống Nghi Cẩn cũng có một con, tôi mới nghĩ vậy thì cho cậu một con luôn.”



Cậu tưởng mình là hoàng đế đấy à? Tam cung lục viện người người đều phải có thẻ bài sủng ái của cậu chờ cậu gọi tên phải không?

“Cậu cho nhiều thế cũng không sợ bọn họ đánh nhau à?”



Chu thiếu gia dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô rồi cười phì một tiếng.

Lần này ngay đến cả Tống Tử Kỳ ở đằng trước cũng không nhịn được ngoái đầu lại: “Tiểu quái thú, cậu nghĩ gì thế, Khổng Sa Địch là do tôi đưa, Nghi Cẩn là Tưởng Trầm đưa. Đặng Uyển Uyển muốn mà Chu Tư Việt còn không cho đâu đấy.”

Đinh Tiễn đỏ mặt.

Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “Sao cậu không cho Đặng Uyển Uyển? Thật ra tôi không sao…”

Chu Tư Việt liếc cô, “Không muốn?”

Muốn.

Chu Tư Việt nhướn mày, duỗi tay ra, giả vờ như lấy về, “Vậy thì trả lại tôi.”

“Muốn muốn muốn!”

Đinh Tiễn vội nhào người qua đè lại, kết quả là đè luôn lên tay cậu, đúng lúc đè ở bộ ngực mềm mại của cô, tay của nam sinh đánh bóng quanh năm nên săn chắc vô cùng, như ôm phải cọc gỗ nóng ran.

Vừa cứng lại vừa nóng.

Thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh gồ lên trên cánh tay cậu.

Thường ngày cô hay quan sát tay cậu, thon dài lại sạch sẽ, thế nhưng đây vẫn là một cậu con trai.

Hình ảnh như dừng lại, gió xào xạc thỏi khung cửa kêu kẽo cà kẽo kẹt, bên ngoài đã gần như không còn nghe thấy tiếng ve kêu nữa rồi, trong phòng học ồn ào ầm ĩ này, cả hai ngây ngốc nhìn đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi